Editor: Nguyetmai
(*)Trong thần thoại Bắc Âu, Yggdrasil (còn được gọi là Mímameiðr hay Lérað) là "Cây thế giới", một cây thần khổng lồ nối liền chín thế giới trong vũ trụ.
Lâm Châu không hề lo lắng khi đối diện với câu hỏi chất vấn đòi làm rõ mọi chuyện lúc này của Bàng Nhiên.
Thực lực của cậu ở mức này, việc gì phải sợ chứ? Cho nên Lâm Châu nói chuyện rất cứng rắn với giọng điệu kiên quyết không khoan nhượng.
"Hở???"
Từ Ninh và Tôn Linh Linh đứng đó với khuôn mặt ngơ ngác.
Hai lão đại đang nói gì vậy? Sao mà mình nghe không hiểu câu nào vậy? Mình có nên nói gì đó không? Nhưng lúc này mà nói chen vào có bị đánh không ta? Nếu bị bọn họ bắt nạt thì phải làm sao?
Mà bọn họ có cho mình nói không nhỉ? Chắc là không đâu... Thôi kệ cứ đứng xem như này đi. Bọn họ hình như thích nhìn tụi mình run rẩy sợ sệt hơn.
Từ Ninh và Tôn Linh Linh không biết những ẩn tình trong nhiệm vụ này nên tất nhiên cũng không hiểu tại sao Lâm Châu và Bằng Nhiên đột nhiên lại quay sang chất vấn nhau, chỉ có thể thấy trong lời nói của bọn họ có phần gay gắt, đến nỗi khiến cho hai người im như hến không dám nhiều lời.
"Hừ, cậu có thể đối phó được với đám thợ săn?"
Bàng Nhiên cười nhếch mép, cậu không tin những lời nói vớ vẩn của Lâm Châu.
"Hai con Pokemon cấp Tinh Anh, thực lực của chúng không hề yếu. Một con thuộc hệ Bay có thể chiếm lấy ưu thế địa hình, một con có thể lủi trong bóng tối và tấn công chúng ta bất cứ lúc nào. Lực sát thương của chúng quá là lớn."
"Tôi công nhận con Braixen và Mimikyu của cậu cũng rất mạnh. Tôi cũng không biết cậu là ai mà lại có trong tay hai con Pokemon chủ chiến; với thực lực như vậy, cậu quả thực có thể miễn cưỡng đối phó được với con Staraptor kia."
"Nhưng thế thì đã sao? Pokemon của đối phương là cấp Tinh Anh đó! Nếu hai con cấp Tinh Anh cùng xông lên thì cậu có trụ nổi không?"
Bằng Nhiên phân tích kĩ lưỡng tình huống mà họ đang phải đối mặt. Ngay cả khi Lâm Châu có hai Pokemon chủ chiến với thực lực mạnh thì đã sao?
Đối thủ cũng có hai con!
Mà thực lực một con của chúng có thể chấp hai con phía mình rồi!
Thế nhưng cậu ta không hề biết rằng Lâm Châu không chỉ sở hữu duy nhất hai con Pokemon chủ chiến.
PokeBall được ném ra, ánh sáng trắng lóe lên, Servine xuất hiện, lá xanh tụ lại rồi cuộn lốc trên chiếc máy trộn là bãi cỏ xanh.
Những phiến lá bay ra từ cơn lốc, xoẹt qua một bên mặt Bàng Nhiên. Bàng Nhiên sững sờ. Ngay khi hắn ta chạm vào mặt mình, cũng là lúc vết thương nhỏ trên đó rỉ máu ra.
Ba con!
Lâm Châu có trong tay những ba con Pokemon chủ chiến!
Bàng Nhiên hoảng sợ trong lòng.
Mặc dù ba Pokemon này đều chỉ đạt cấp Nhập Môn, nhưng từ góc độ uy lực của chiêu thức và khả năng kiểm soát của chúng, có thể thấy chúng đều là những con giỏi nhất thuộc cấp Nhập Môn. Mỗi con đều có thực lực tương đương nhau, rõ ràng không phải nhặt bừa cho đủ số lượng mà là mỗi con đều được đào tạo và huấn luyện có bài bản.
"Chuyện này..."
Bằng Nhiên hít vào một hơi lạnh.
Ở cấp độ này mà dám nuôi nhiều Pokemon chủ chiến như vậy thì không phải là lão đại mà chính là một tên ngu ngốc.
"Ba... ba Pokemon cũng không đủ. Quá khó để ngăn chặn cùng lúc hai con Pokemon cấp Tinh Anh."
Nhìn thấy Lâm Châu xuất ra ba Pokemon mạnh như vậy, tuy giọng nói Bàng Nhiên có yếu thế đôi phần, song anh ta vẫn không thay đổi suy nghĩ của mình.
Lâm Châu lên tiếng:
"Nếu chỉ dựa vào một mình tôi thì chắc chắn không đủ, muốn đối phó với hai con Pokemon tất nhiên còn cần đến sự trợ giúp của mọi người."
"Machoke của tôi bị thương nặng nên không thể xuất chiến, Koffing thì không được đầu tư nhiều tài nguyên nên nó chỉ biết mỗi chiêu thức Haze (Sương đêm) có thể tạo ra màn sương màu đen, che lấp tầm nhìn của đối thủ thôi."
Bằng Nhiên trả lời dứt khoát, cậu không biết Lâm Châu có cách gì hay không.
Lâm Châu gật đầu rồi nhìn Tôn Linh Linh và Từ Ninh.
Tôn Linh Linh lí nhí nói:
"Chimecho của tôi không có tác dụng gì khác ngoài việc trị liệu."
Lâm Châu cũng không hy vọng gì vào cô, thứ mà cậu muốn hỏi là con Manectric của Từ Ninh!
Trong số các Pokemon hệ Điện, khả năng tấn công của Manectric không phải là tốt nhất, nhưng cũng được coi là rất xuất sắc.
Hơn nữa, các Pokemon hệ Điện có hiệu ứng tê liệt, là năng lực bẩm sinh có thể khắc chế các Pokemon hệ Bay.
Nếu sử dụng tốt con Manectric này thì chắc chắn có thể tạo thành được một "pháo đài".
Từ Ninh nhận thấy ánh mắt của Lâm Châu liền vội vàng từ chối:
"Không được, không được, con Manectric này của tôi được huấn luyện bình thường lắm, sức mạnh của chiêu thức cũng rất yếu. Căn bản không thể tạo ra được sự uy hiếp nào với đám Pokemon cấp Tinh Anh đâu."
Lâm Châu mỉm cười lắc đầu.
"Đừng lo, Pokemon yếu, chiêu thức không mạnh thì chúng ta có thể nghĩ cách sạc điện cho nó để tạm thời tăng sức mạnh lên."
Năng lực thần kỳ của Pokemon muôn hình muôn kiểu, còn làm thế nào để khai thác và sử dụng chúng thì phải dựa vào trí thông minh của người huấn luyện.
Lâm Châu cũng biết rằng rất khó để đối phó với hai con Pokemon cấp Tinh Anh, vì vậy cậu cần tìm cách để có thể tận dụng tất cả các năng lực chiến đấu có trong tay...
"Không hợp lý, chúng ta vẫn nên đi sâu vào trong thung lũng tìm xem có đường ra nào khác không. Không giáp mặt chiến đấu với đám thợ săn kia vẫn là lựa chọn tốt nhất."
Bằng Nhiên lên tiếng, anh ta thuộc tuýp người thận trọng. Khi chưa biết Lâm Châu nắm chắc bao nhiêu phần trăm thì anh ta trước sau vẫn không yên tâm đi đối đầu với kẻ mạnh ngoài kia.
Lâm Châu nhún vai, không phản đối gì. Dù sao vẫn còn thời gian, với cả kế hoạch đối đầu với địch trong đầu cậu vẫn cần cân nhắc, hoàn thiện thêm. Vừa đi vừa suy nghĩ thêm cũng không sao.
"Vậy... được, chúng ta tìm xem có lối ra khác không!"
Tôn Linh Linh gật đầu như gà mổ thóc.
Thật ra trong đội này ngoại trừ Lâm Châu một lòng nghĩ cách làm sao đánh bại kẻ địch thì ba người còn lại đều rất sợ Pokemon cấp Tinh Anh và nghĩ cách tìm lối ra nhiều hơn.
Tuy nhiên, mong muốn của họ đã không thành hiện thực.
Bởi vì mấy người họ mới đi được khoảng ba phút là đã đến cuối hẻm núi rồi.
Một hẻm núi với một con đường duy nhất, hai bên chỉ có vách đá cao chót vót, bọn họ đã đi đến cuối hẻm núi rồi mà vẫn không phát hiện ra bất kỳ lối thoát nào khác...
Ngoài Lâm Châu vốn đã không kỳ vọng gì vào việc này ra, vẻ mặt những người khác đều không dễ coi chút nào. Điều này có nghĩa là họ đã không còn đường lui nữa, bắt buộc phải đánh một trận sinh tử.
Cuối hẻm núi cũng chẳng phải là không có gì.
Dưới những vách đá cao chót vót, một gốc cây to cỡ cổ tay bị gãy đổ, phơi ra bộ rễ trên mặt đất.
Rễ cây bị phá hoại không còn gì, trông thật ảm đạm, dường như nó đã khô héo và mất đi sức sống.
Ơ kìa?
Lâm Châu nhìn thấy bộ rễ nhô ra từ trên vách đá trống trơn, cậu hứng thú tiến lên trước, cúi xuống quan sát kĩ hơn.
Trên bộ rễ quắt queo ấy, dường như vẫn còn một "bông hoa" trông như cục than đá. Toàn bộ cơ thể nó bị hóa đá, khô khốc và đen thui, nhìn có vẻ như đã héo khô hét quắt rồi.
"Đây là cái gì vậy?"
Lâm Châu tự hỏi mình, đồng thời lấy Pokedex ra và chụp ảnh lại.
Bằng Nhiên từ phía sau bước đến, nhìn thấy cái rễ cây và bông hoa than đá, cau mày hỏi:
"Chẳng lẽ là thứ này? Nhưng mà sao nó lại héo khô rồi..."
Lâm Châu hỏi:
"Anh biết đây là gì à?"
"Cậu không biết nó sao? Trong nhiệm vụ ủy thác mà chúng tôi nhận lần này, chủ nhân đã yêu cầu thu thập một thứ tương tự như vậy. Trong Thung lũng Arche có một bông hoa pha lê mọc trên gốc cây bị gãy đổ. Chúng tôi cần phải thu thập hoa lộ* tích tụ mấy năm trên bông hoa thủy tinh này."
(*) Hoa lộ: chỉ những giọng sương đọng trên cánh hoa.
Lâm Châu nghe thấy thế thì chỉ biết "cạn lời". Đây là nhiệm vụ thu thập quái quỷ gì vậy? Lại còn bắt đi thu thập hoa lộ? Các người định luyện tiên đơn đấy à?