Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 197: Gian lận trong kỳ thi

Editor: Nguyetmai

Ngày hôm sau.

Từ sáng sớm, Lưu Lạc và Lâm Châu đã rời khỏi khách sạn đến điểm thi tại trường Đại học Giang Thành.

Trên đường đi họ gặp rất nhiều người đi cùng đường, rõ ràng họ cũng là thí sinh.

Tại tỉnh Nam Giang chỉ có đúng ba điểm thi viết, và Đại học Giang Thành là điểm thi có thể tiếp nhận nhiều thí sinh nhất.

Con đương dẫn vào trường Đại học Giang Thành đã bị cấm nên đến đây chỉ có thể đi bộ.

Các sĩ quan cảnh sát mặc đồng phục mang theo các Pokemon Watchog để duy trì trật tự tại trường thi.

Lâm Châu nhìn vào mức độ kiểm soát tại trường thi thì thấy gần giống với kỳ thi cấp 4-6.

Thời gian bắt đầu thi là 9 giờ sáng.

Thông thường phải vào phòng thi trước nửa tiếng.

Lâm Châu lấy chứng minh thư, in xong giấy dự thi sau đó bước vào phòng thi.

"Tôi ở tầng ba."

Lưu Lạc nhìn số tầng tương ứng trên mã dự thi rồi nói.

"Tôi ở tầng hai."

Lâm Châu đáp lại.

"Vậy lát nữa thi xong gặp nhau nhé!"

"OK!"

Lưu Lạc đi lên lầu.

Lâm Châu tìm thấy phòng thi, giám thị kiểm tra lại giấy dự thi của cậu một lần nữa.

Dù sao cậu cũng là một học sinh, từ nhỏ đến lớn không biết đã đi thi bao nhiêu lần rồi nên trình tự này cậu rất quen thuộc, không có gì đặc biệt cả.

Nhưng có một điểm là những thứ không được đem vào phòng thi ngoài điện thoại ra còn có cả Pokemon.

Điều này đã được viết trên giấy dự thi. Sau khi Lâm Châu biết rằng có một quy định thi như vậy, cậu đã để luôn Pokemon ở Cửu Nguyệt Ốc, không mang theo nữa.

Lâm Châu ngồi xuống ghế và nhìn xung quanh.

Tuổi tác của các thí sinh cũng không đồng đều, có người là sinh viên như cậu, nhưng cũng có người trên mặt đã hằn những vết nhăn.

Tất nhiên vì những quy định hạn chế của kỳ thi nên cũng không xuất hiện những thí sinh quá lớn tuổi.

Chuyện thi cử thì người trẻ lúc nào cũng có lợi thế hơn. Dù là về việc học thuộc hay năng lực phân tích thì não của người trẻ cũng "nhảy số" nhanh hơn.

Miễn là bạn cần cù chăm chỉ thì không quá khó để qua được kỳ thi viết đầu tiên này.

Phải biết rằng kỳ thi có tính chất đại chúng nửa năm tổ chức một lần như này có rất nhiều sĩ tử đến tham gia, trong đó có rất nhiều người sách cũng chưa từng xem qua, chỉ đến viết mấy chữ chờ đợi vận may.

Do đó thực tế bị loại đều là những thành phần như vậy.

Cứ sàng lọc như vậy, chỉ cần thành tích không quá tệ thì đều có thể thi qua.

Tiếng chuông chuẩn bị vào thi vang lên.

Giám thị bắt đầu xé niêm phong của đề thi.

Giấy thi được phát xuống cho các thí sinh.

Môn thi đầu tiên là về lịch sử phát triển và thành phần của Liên minh Pokemon. Đây có thể coi là môn mà Lâm Châu ôn tập nhiều nhất vì nó là lĩnh vực cậu hoàn toàn xa lạ.

Có ma mới biết Liên minh Pokemon đã đi qua những gì, tóm lại chắc chắn cũng rất dị thường.

Hơn nữa, lịch sử người ta dạy bạn có là lịch sử thật hay không?

Lịch sử của Liên minh Pokemon trong sách giáo khoa không thể giải thích đầy đủ hình thái chính thể của nó trong thực tế. Đó là thứ lịch sử hoàn toàn không đúng sự thật và cũng không biết đâu là thật là giả, đã che giấu những gì.

Nói chung, Lâm Châu không tin, cậu chỉ học thuộc để thi mà thôi.

Thời gian đã qua được một nửa.

Lâm Châu cũng đã làm trơn tru được một nửa bài thi rồi.

Khi cậu đang định lật tờ giấy thi để làm câu cuối cùng thì giám thị đứng trên bục giảng đột nhiên đứng dậy!

"Cộc cộc cộc!"

Là tiếng gót giày chạm đất.

Giám thị nhanh chóng bước đến bên cạnh Lâm Châu, nghiêm nghị nói:

"Cậu đang quay cóp đúng không?"

Giám thị vừa nói vừa túm lấy bài thi của thí sinh ngồi sau Lâm Châu.

"Em... em... em không có... em... không phải..."

Thí sinh bị bắt lắp bắp muốn thanh minh nhưng rõ ràng vì không có kinh nghiệm mà da mặt thì mỏng nên khiến người ta vừa nhìn cái biết ngay là cậu ta đang nói dối!

Giám thị không chút thương tình tóm lấy bài thi của cậu ta rồi đập "bộp" xuống bục giảng, lớn giọng cảnh cáo:

"Có Pokemon bên ngoài dùng thần giao cách cảm để gửi đáp án cho cậu. Con Pokemon ấy hiện giờ đã bị người của Ban giáo dục Liên minh Pokemon phát hiện ra và bắt rồi."

Thí sinh gian lận đó vừa nghe thấy giám thị vạch trần chính xác chiêu trò gian lận của mình thì mặt phút chốc xám xịt như chết trôi.

Cậu ta biết rằng việc gian lận của mình đã bị vạch trần, Pokemon cũng đã bị bắt, có chối nữa cũng vô dụng.

Cái tổ chức "hỗ trợ thi cử" chết tiệt kia rõ ràng nói có ba năm kinh nghiệm "trợ giúp" mà chưa từng bị phát hiện, thế mà đến lượt cậu ta lại bị bắt vậy?!!

Thí sinh gian lận vừa sợ vừa tức.

Cùng lúc đó, một nhân viên đeo phù hiệu đẩy cửa bước vào.

Giám thị lập tức chỉ vào thí sinh gian lận và nói:

"Là cậu ta! Dẫn đi đi!"

Thí sinh gian lận cả người lạnh toát, chân thì nhũn ra.

Cậu ta biết rõ những gì mình sắp phải đối mặt.

Gian lận trong kỳ thi lấy tư cách huấn luyện viên thì chỉ có một hậu quả:

Hủy bỏ bài thi và cấm tham gia thi vĩnh viễn!

Điều này có nghĩa là cậu ta không còn cơ hội bước trên con đường huấn luyện viên nữa! Toàn bộ chi phí nuôi dưỡng Pokemon từ trước đến nay đều "đổ sông đổ bể".

Thí sinh gian lận đó mãi đến lúc bị người nhân viên kia cưỡng chế dẫn đi, trong đầu cậu ta vẫn hoàn toàn trống rỗng, tai thì ong ong.

Chỉ trách cậu ta quá ngốc, cố tình chọn cách nguy hiểm này. Nhưng đến những kiến thức cơ bản cũng không biết, bài thi viết cũng phải gian lận...

Điều này chẳng khác gì làm bài kiểm tra cũng cần tìm người thi hộ.

Chỉ có thể chứng minh rằng năng lực của cậu ta không đạt, dù cho có thi tiếp thì e là có thi bao lần cũng không đỗ.

Với IQ này cơ bản nói lời chia tay với chức huấn luyện viên là đúng rồi.

Thí sinh gian lận đã bị dẫn đi.

Phòng thi lại im ắng như cũ.

Các "ma cũ" đã thi mấy lần không hề bị ảnh hưởng, vẫn múa bút xoèn xoẹt.

Còn một số thí sinh mới thi lần đầu, tâm lý thi không tốt, trải qua một trận ồn ào vừa xong, đến giờ họ vẫn chưa ổn định được tinh thần.

Mớ kiến thức vốn nhớ đã không kĩ, nay bắt đầu xảy ra tình trạng "câu được câu không", nhớ không ra chữ.

Lâm Châu thì vẫn ổn, cậu ta không chỉ mặt dày mà tâm lý còn cứng, hơn nữa cậu cũng làm bài sắp xong rồi.

Nhưng khi nhìn những gương mặt cau mày nhăn trán, cố gắng làm bài của các thí sinh, Lâm Châu biết rằng trong trường thi này có không ít người sắp "chết đuối" đến nơi rồi!

Khi đi thi mà gặp phải chuyện như vậy chỉ có thể nói là đen thôi. Cách xử lý của giám thị cũng quyết định mức độ ảnh hưởng của sự việc.

Giám thị này thì thuộc kiểu không tâm lý lắm. Ông ấy nghiêm khắc xử lý mọi việc mà hoàn toàn không để ý gì đến trạng thái của những thí sinh xung quanh.

Nói đúng ra thì, kỳ thực điều này không phù hợp với các quy tắc và tính chất bất thành văn của một giám thị. Đây cũng không phải là kỳ thi đại học, cũng không phải kỳ thi chỉ có thể tham gia một lần, nên ảnh hưởng của nó coi như không quá nghiêm trọng.

Dù sao Lâm Châu cũng đã làm xong bài, cậu kiểm tra bài, nộp bài rồi ra khỏi phòng thi.

Lâm Châu đi ra khỏi trường thi rồi đứng bên ngoài đợi một lúc. Cậu đợi Lưu Lạc ra rồi hai người cùng tìm một chỗ trong Đại học Giang Thành ăn tạm bữa cơm.

Lúc ăn cơm trưa, Lâm Châu nhìn Lưu Lạc vừa ăn vừa lật sách, khuôn mặt căng thẳng.

"Cậu có cần thiết phải chăm chỉ vậy không? Bây giờ mới "nước đến chân mới nhảy" thì làm được gì?"

"Méo mó có hơn không. Nhưng mà kể ra từ lúc đến Giang Thành tôi chưa thấy cậu đọc qua quyển sách nào."

"Học tận nửa năm rồi, kiến thức đều in hết trong đầu rồi, có gì đâu mà xem."

"Oh sh*t!"

"Người ta nói hơn nhau là ở chỗ chăm chỉ lúc thường ngày."