Editor: Nguyetmai
Châu Mẫn đứng nói chuyện với Lâm Châu. Còn Lưu Lạc rất dẻo miệng nên đã sớm bắt chuyện với hai thành viên nữ khác. Bọn họ trò chuyện khá vui vẻ.
Châu Mẫn nhìn bầu không khí rất tốt, nên lén đá Cao Bác hai cái.
Cao Bác ngay lập tức hiểu ý, cậu ta gãi đầu và nói với mọi người:
"Tôi không nghĩ là mọi người sẽ tới đông như này. Bên này giờ hơi chật. Hay là để những người trẻ tuổi các cậu chơi ở bên này, giao lưu với nhau nhiều hơn. Tôi và đội trưởng của các cậu đi sang bàn nhỏ bên kia ngồi. Các cậu cứ chơi đi, không cần để ý đến chúng tôi."
Châu Mẫn ôm mặt bất lực, phục cậu ta luôn. Cái lý do dở như thế mà cũng nghĩ ra.
"Đi đi, đừng làm phiền mọi người ở đây."
Châu Mẫn chỉ có thể đẩy Cao Bác đi trong những ánh mắt "mọi người đều hiểu mà".
Chỉ có Manh Manh ngây thơ đáp:
"Không sao đâu chị Châu Mẫn, chúng ta gọi thêm mấy cái ghế là ngồi đủ mà. Chúng ta... ư ư..."
Manh Manh chưa nói xong đã bị Kim Ân Tĩnh bịt miệng.
"Người lớn nói chuyện, trẻ con đừng có chen vào."
Rồi mọi người tiếp tục nhìn theo cặp đôi với ánh mắt mờ ám.
Châu Mẫn bị nhìn đến phát ngượng. Cô đỏ mặt lủi sang bàn nhỏ bên cạnh cùng Cao Bác. Rồi một lúc sau thì hai người mất hút, không biết đã đi đâu.
Chả cần biết hai người họ đi đâu, dù sao đám Lâm Châu đã gọi đồ uống, đồ ăn nhẹ và rượu để "quẩy".
Kim Ân Tĩnh kéo Manh Manh ngồi một bên và cố gắng đút thức ăn vào miệng của Manh Manh. Rõ ràng, cô không có ý định để Manh Manh mở mồm nói chuyện.
Không nói chuyện sẽ không bị gạ gẫm. Logic này rất đúng.
Hai thành viên nữ khác ngay từ đầu đã rất quan tâm đến Lâm Châu, và họ đang tìm cớ để bắt chuyện với cậu.
Dù sao cậu ta cũng là MVP vô địch của cuộc thi thành phố. Trên người hội tụ đủ độ "hot" cùng ánh hào quang, nhưng lại vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ tin tức nào về cậu trên báo đài.
Một đại ma vương bí ẩn như vậy luôn khiến phái nữ tò mò và ngưỡng mộ.
Nhưng hình tượng bí ẩn chỉ tồn tại trong tưởng tượng, còn thực tế khi gặp mặt và nói chuyện mấy câu, thái độ lạnh nhạt kiệm lời của Lâm Châu khiến các cô nhanh chóng mất đi hứng thú cùng kiên nhẫn.
Người này nói chuyện chán ngắt. Lúc nào cũng chỉ gỏn lọn có một hai câu là không nói gì nữa. Kiểu này thì biết tiếp chuyện kiểu gì.
Do đó, hai cô gái đã nhanh chóng quay sang làm phiền Lưu Lạc. Con Croconaw của cậu ta còn thú vị chán. Cái móng vuốt nhỏ xinh biết cầm điện thoại dẫn dắt hai cô chơi Pubg, đáng yêu quá!
Kim Ân Tĩnh để cho Manh Manh ngồi ăn thức ăn của mình, không cho phép nói chuyện với người lạ, sau đó đi đến chỗ Lâm Châu và Tô Bạch, thì thầm hỏi:
"Ai đề xướng vụ tụ tập này vậy? Cao Bác à?"
Lâm Châu là bị kéo tới đây. Tối nay đều do Cao Bác sắp xếp, cậu đưa mắt liếc Tô Bạch, ý hỏi cậu ta.
"Đội trưởng Cao muốn những người cùng sáng lập phòng Gym có thể giao lưu với nhau nhiều hơn. Vì từ lần gặp ở quán cà phê hôm đó, mọi người cũng chưa gặp lại."
Tô Bạch trả lời ngắn gọn và súc tích.
"Hừ, Cao Bác đúng là rất nhiệt tình trong chuyện này."
Kim Ân Tĩnh ngồi xuống cạnh Lưu Lạc, vén tóc ra sau tai rồi nhấp một ngụm rượu trong cốc thủy tinh.
Tô Bạch cau mày, nói:
"Đội do đội trưởng Cao dẫn dắt luôn là đội đoàn kết và xuất sắc nhất."
"Biết rồi, tôi có nói là cậu ta không tốt đâu. Cao Bác thực sự có khả năng xây dựng đội nhóm, ngay cả gã miệng thối Hoàng Thiếu Minh cũng nể cậu ta, chỉ là cá nhân tôi thì lại không hợp làm đội nhóm mà thôi."
Kim Ân Tĩnh nhún vai đáp.
Dù sao cô cũng là người mới, mối quan hệ với mấy người Đại học Giang Thành chỉ giới hạn ở mức quen biết, không quá thân thiết.
"Chuyện này cũng hay mà."
Lâm Châu mỉm cười, cầm chiếc cốc lên định cụng ly với hai người họ. Tô Bạch và Kim Ân Tĩnh ngơ người, sau đó cũng nâng cốc lên và chạm ly với cậu.
Đá trong chiếc ly thủy tinh bị lắc lên, lớp rượu tây màu hổ phách được uống cạn.
"Coi như làm quen nhé?"
Lâm Châu lắc chiếc cốc rỗng của mình và hỏi bọn họ.
"Đúng vậy."
Tô Bạch luôn trả lời luôn luôn ngắn gọn và đơn giản.
Kim Ân Tĩnh tròn mắt.
"Các cậu nói phải thì là phải. Cho nên với tư cách là đối tác, cậu có thể đáp ứng lòng hiếu kỳ của tôi không? Cậu nói đi, con Braixen của cậu rốt cuộc có thực lực đến đâu rồi... Cấp Tinh Anh à?"
Kim Ân Tĩnh vẫn cứ thắc mắc vấn đề này mãi kể từ sau cuộc thi cấp thành phố lần trước.
Nuôi dưỡng Pokemon chưa đầy nửa năm mà đã huấn luyện nó đạt tới cấp huấn luyện viên. Điều này rất ít người ở độ tuổi đó có thể làm được.
Kim Ân Tĩnh rất tự tin vào tài năng và sức mạnh của Pokemon nhà mình, cũng như phương pháp và tài nguyên nuôi dưỡng của riêng mình.
Nhưng một cuộc thi cấp thành phố đã cho cô biết thế nào là "núi cao còn có núi cao hơn, người tài còn có người tài hơn".
Sự xuất hiện của Tô Bạch tuy cũng khiến cô kinh ngạc nhưng vì thực lực của hai người tương đương nhau, những gì Tô Bạch làm được cô cũng làm được nên cô cũng không có gì thắc mắc.
Nhưng đến khi Lâm Châu xuất hiện thì khác.
Sức mạnh mà cậu ta thể hiện ra đã khiến tam quan của cô sụp đổ hoàn toàn.
Người ngoài thì xem trò vui, còn người trong cuộc lại xem chuyên môn.
Khán giả hoặc những tuyển thủ bình thường không thấy gì hơn ngoài việc Kim Ân Tĩnh và Tô Bạch mạnh, Lâm Châu còn mạnh hơn.
Nhưng bản thân Kim Ân Tĩnh và Tô Bạch hiểu rất rõ bản thân đã phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng cùng tài nguyên mới đạt đến trình độ này.
Các nguồn lực tốt nhất, các phương pháp đào tạo khoa học nhất.
Đây gần như là giới hạn cao nhất để phát triển sức mạnh của Pokemon rồi.
Nhưng lúc này đột nhiên lại xuất hiện một quái vật có sức mạnh bỏ xa bọn họ như Lâm Châu. Hơn nữa Pokemon của cậu ta nhìn còn rất nhỏ, thời gian huấn luyện ngắn hơn bọn họ.
Điều này giống như có một bài thi đạt điểm tối đa là một trăm, nhưng lại xuất hiện một bài được 120 điểm, thực sự khiến người ta khó lòng lý giải.
Rốt cuộc cậu ta làm thế nào mà có được điều đó? Pokemon của cậu ta đã đạt đến đẳng cấp nào? Tại sao có thể dễ dàng hạ gục nhanh gọn Pokemon cấp Nhập Môn của người khác chỉ trong một chiêu như vậy?
Thực ra không chỉ có Kim Ân Tĩnh mà Tô Bạch cũng thắc mắc vấn đề này lâu lắm rồi. Chỉ là tính cách của cậu không giống với Ân Tĩnh thẳng thắn có gì nói nấy.
Rất nhiều điều Tô Bạch thích giữ trong lòng tự mình suy ngẫm, đó là lý do tại sao cậu ta thường ít nói và phong cách hành xử cũng là nghĩ trước làm sau.
Lâm Châu lắc đầu rồi trả lời câu hỏi của Kim Ân Tĩnh:
"Pokemon nhà tôi chưa đạt đến cấp Tinh Anh."
Chưa đạt đến cấp Tinh Anh nhưng lại có thể dễ dàng hạ gục Pokemon của bọn họ...
"Đó là phương pháp nén năng lượng đúng không. Giáo viên của tôi từng nói đây là một cách hiệu quả để cải thiện sức mạnh của Pokemon theo chiều ngang, nhưng có yêu cầu rất cao về nguồn tài nguyên."
Tô Bạch lên tiếng.
"Đúng vậy."
Lâm Châu gật đầu và không phủ nhận điều đó.
Nén năng lượng không phải là một bí mật gì cả, nó chỉ là một cách cải thiện sức mạnh khá cao cấp mà thôi.
"Cậu có nguồn tài nguyên chất lượng cao à?"
Kim Ân Tĩnh kinh ngạc và hỏi có chút đường đột.
Kim Ân Tĩnh và Tô Bạch đều xuất thân là những người bình thường. Họ không có sự hỗ trợ từ người thân là huấn luyện viên như Lưu Lạc.
Họ cũng không được tiếp xúc với tầng lớp huấn luyện viên nên nguồn tài nguyên mà họ có được cũng bị hạn chế.
Tài nguyên nuôi dưỡng chất lượng cao là thứ họ căn bản không thể với tới được.
Nhưng họ đã dựa vào cách tích lũy các nguồn tài nguyên hạn chế để nuôi dưỡng Pokemon của mình đến cấp Nhập Môn, nên nói họ là những nhân tài trong lớp người thường cũng không ngoa chút nào.
Lâm Châu nhìn vào mắt hai người, suy nghĩ một chút rồi đáp:
"Đúng, tôi có nguồn. Tôi có tư cách của một huấn luyện viên dự bị nên có thể mua được một số nguồn tài nguyên cao cấp ở Liên minh. Ngoài ra tôi cũng có một vài nguồn đặc biệt khác, nếu các cậu cần thì tôi có thể mua hộ..."
Lâm Châu vừa dứt lời thì sắc mặt của Kim Ân Tĩnh và Tô Bạch rõ ràng có hơi mất bình tĩnh.
Sau khi vượt qua kỳ thi, họ cũng có thể trở thành huấn luyện viên và cũng mua được các tài nguyên cao cấp.
Nhưng phải mất bao lâu nữa?
Từ cuối kỳ thi vào cuối tháng Mười hai đến lúc nhập học trường huấn luyện viên vào tháng Ba, chính thức trở thành huấn luyện viên thì họ phải chờ ít nhất hai tháng nữa.
Hai tháng là rất dài đối với một người nuôi dưỡng Pokemon. Nếu có thể dùng trước hai tháng các nguồn tài nguyên cao cấp thì có thể cung cấp sớm hơn các điều kiện tốt cho Pokemon của mình...
Tô Bạch sau một hồi cân nhắc mới lên tiếng:
"Tôi cần nguồn tài nguyên cao cấp. Chỉ trong hai tháng này cũng được. Cậu có điều kiện gì thì cứ nói đi."
Kim Ân Tĩnh gật đầu, cô cũng có suy nghĩ này.
Pokemon của họ sau khi đạt cấp Nhập Môn thì thực lực ngày càng tăng chậm hơn. Lý do chính là vì chất lượng tài nguyên không đủ, giờ đây tăng tiến không chỉ đơn giản dựa vào tích lũy số lượng mà được.
Lâm Châu mỉm cười.
"Chuyện này không khó khăn gì, dễ như ăn bánh thôi. Cao Bác tụ họp mấy đối tác như chúng ta lại cũng vì cùng nhau chia sẻ nguồn tài nguyên, hợp tác các bên cùng có lợi mà."
Tại sao tầng lớp thượng lưu luôn thích tiệc tùng? Bởi vì đây là cơ hội để họ giao lưu với nhau, có thể đem nguồn tài nguyên mình có trong tay ra để chia sẻ lợi ích cùng nhau.
Lâm Châu lại chẳng nghĩ nhiều như vậy, nhưng dù là Tô Bạch hay Kim Ân Tĩnh hay Cao Bác đều là người tốt, cậu không ghét bọn họ.
Hơn nữa bọn họ vẫn là những đối tác "khởi nghiệp" cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, thêm một vài người bạn cũng không có hại gì.
Hơn nữa, Lâm Châu thực sự cũng có thứ để quan tâm...
Lâm Châu chạm ly với Tô Bạch rồi nói:
"Nếu cậu đã nói cứ thoải mái đưa ra điều kiện, vậy thì tôi xin nói luôn, thật ra tôi khá hứng thú với chiêu thức "Rút đao chém" của Grovyle nhà cậu. Có tiện dạy chiêu đó cho Pokemon của tôi không?"