Editor: Nguyetmai
Hôm sau ngày kết thúc bài thi thực hành giai đoạn hai.
Không ngoài dự đoán, Lâm Châu nhận được thông báo chuẩn bị tham gia bài thi tiếp theo.
Cậu đã nhận được điểm tuyệt đối, mặc kệ điểm sàn có "nhảy nhót" thế nào thì cũng không đánh trượt được cậu.
Vương Hoa Thần hỏi thăm tình hình trong nhóm chat như thường lệ.
Câu trả lời của mọi người cũng vẫn là tất cả đều thông qua.
Việc này thực ra rất bình thường, bọn họ đều là những tuyển thủ thực lực có thành tựu xuất sắc trong cuộc thi cấp thành phố của tỉnh Nam Giang, tìm mỏi mắt những người có thực lực mạnh nhất cả tỉnh Giang Nam có lẽ cũng chỉ có mấy người bọn họ.
Lâm Châu phỏng đoán chưa biết chừng cuối cùng người thông qua kỳ thi này chỉ có mấy người bọn họ cũng nên…
Dẫu sao những năm trước, tỉnh Nam Giang cũng chỉ có hai ba thí sinh được tuyển chọn, kết quả công bố cũng đa phần đều là Pokemon không đạt đến cấp huấn luyện viên.
Thực lực hiện giờ của bọn họ vượt xa tiêu chuẩn tuyển chọn của những năm trước. Nói một cách nghiêm túc thì bài kiểm tra chứng nhận tư cách không có giới hạn danh sách thông qua mà sẽ chỉ đưa ra điểm sàn mà thôi.
Bài thi giai đoạn ba và giai đoạn bốn sẽ được tổ chức cùng nhau.
Thời gian bắt đầu là buổi sáng ngày mai.
Hiện tại những thí sinh còn trụ lại tại địa điểm thi tỉnh Nam Giang có lẽ vẫn chưa đến một trăm người, cho nên việc tổ chức trật tự tương đối dễ dàng.
Ngày hôm sau, Lâm Châu đi đến Đại học Giang Thành.
Tình trạng biển người cuồn cuộn tại điểm thi Đại học Giang Thành vào hai lần thi trước đó đã không còn nữa.
Năm nay lại một lần nữa phần lớn các thí sinh không đi được đến bước này, phải quay về tiếp tục chuẩn bị thi lại năm tới.
Điểm thi chỉ lác đác lẻ tẻ hơn năm mươi sáu mươi người.
Lâm Châu vừa liếc mắt nhìn đã nhìn thấy mấy người quen đều đã ở đó.
Lưu Lạc, Cao Bác, Tô Bạch, Kim Ân Tĩnh, còn có cả Thẩm Khánh Minh đã lâu không gặp.
Bài thi lúc trước đông thí sinh, lại chia ra các phòng thi khác nhau nên khó gặp được nhau, bây giờ đã dễ dàng hơn nhiều.
Lâm Châu tiến lên phía trước chào hỏi, Lưu Lạc vừa gặp đã nói chuyện luôn miệng. Thẩm Khánh Minh vẫn không thích nói chuyện với bọn họ như trước, xấu tính vô cùng.
Mấy người bọn họ tụ lại một chỗ chào hỏi nhau, cười nói vui vẻ lập tức làm cho mọi người xung quanh thi nhau liếc nhìn.
Kỳ thi có tỷ lệ loại cao như vậy, đa số mọi người đến phút cuối đều không có nhiều khả năng gặp được người quen, giờ bỗng xuất hiện một đám người đi thi theo nhóm là thế nào?
Tất nhiên, có một số người trẻ tuổi một chút, có theo dõi các thí sinh của cuộc thi cấp thành phố đều nhận ra đây là những tuyển thủ đến từ các trường tham gia cuộc thi cấp thành phố năm nay.
Trình độ tuyển thủ của cuộc thi cấp thành phố năm nay quả thật rất cao khi có thể xuất hiện những mấy con Pokemon cấp huấn luyện viên.
Hơn nữa còn có cả tuyển thủ mạnh nhất, đánh thắng liên tiếp trong trận Battle cuối cùng nữa!
Có thể nói là màn trình diễn đặc sắc!
Sandslash Vương Giả của Cao Bác, Croconaw ngây thơ của Lưu Lạc, Raichu của Thẩm Khánh Minh, Grovyle vui vẻ của Tô Bạch, Marshtomp nhìn thấu tất cả của Kim Ân Tĩnh, còn cả…
Lâm Châu, quán quân MVP của cuộc thi cấp thành phố, người thích vả người khác dính lên tường!
Trong số những thí sinh, một số người là fan trung thành của cuộc thi cấp thành phố, khi nhìn thấy tuyển thủ mà mình hâm mộ đều không kiềm chế nổi sự kích động trong lòng, muốn chạy đến xin chữ ký.
Nhưng bài thi sắp bắt đầu rồi.
Cho nên các fan chỉ có thể gác lại suy nghĩ này chờ sau khi bài thi kết thúc.
Cùng với tiếng chuông reo thông báo vào phòng thi, các thí sinh cũng bước vào bài thi cuối cùng, thời khắc quyết định vận mệnh đã đến.
…
Nửa tiếng trước.
Bên ngoài phòng thi.
Ba giám khảo phụ trách bài thi lần này đang đứng bên ngoài vừa hút thuốc, vừa cầm tài liệu xem thông tin các thí sinh mình phụ trách ngày hôm nay.
Vòng thi thứ ba sẽ do những giám khảo này quan sát, phán đoán Pokemon của thí sinh liệu có sẵn tiềm năng đột phá cấp huấn luyện viên hay không.
Còn vòng thi thứ tư chính là để thí sinh giao đấu với giám khảo, qua đó kiểm tra năng lực thực chiến của thí sinh.
Hai vòng thi trước đó đều vì mục đích kiểm tra năng lực của thí sinh, còn hai vòng thi sau chủ yếu quan sát Pokemon mà thí sinh đào tạo rồi phán đoán xem thí sinh đó liệu có đủ điều kiện để trở thành huấn luyện viên hay không.
Trong số ba giám khảo đó.
Một người thân hình cao gầy, tên là Ngụy Việt Đông.
Hắn ta xem qua thông tin của những thí sinh mình phụ trách, nhếch nhếch môi, đảo mắt nói kiểu rất hời hợt:
"Thí sinh của các anh thế nào, cho tôi xem chút đi."
"Lão Ngụy, từ khi nào anh có hứng thú với việc này thế, những năm trước còn chẳng thèm nhìn đến cả thí sinh mình phụ trách cơ mà."
Hách Dân buồn cười dập điếu thuốc rồi đưa danh sách thông tin cho hắn ta.
Ngụy Việt Đông không trả lời Hách Dân, cầm lấy tập danh sách tìm qua một lượt, ánh mắt dừng lại ở mấy cái tên Cao Bác, Tô Bạch, Kim Ân Tĩnh, Lưu Lạc, Thẩm Khánh Minh.
"Được lắm anh bạn, hóa ra lại đều ở chỗ anh."
Ngụy Việt Đông thầm cảm thán.
"Anh nói gì?"
Hách Dân không nghe rõ Ngụy Việt Đông vừa lẩm bẩm cái gì.
"Không có gì."
Ngụy Việt Đông xua tay rồi tiếp tục hút thuốc.
Một lúc sau.
Một giám thị khác hút xong điếu thuốc liền nói:
"Về chưa? Một lúc nữa là bắt đầu thi rồi."
Hách Dân còn chưa nói gì, Ngụy Việt Đông đã giành nói trước:
"Anh về trước đi, tôi hút thêm điếu nữa với lão Hách."
"Vậy tôi về trước nhé."
Vị giám khảo còn lại gật đầu rồi quay người trở về địa điểm thi.
Hách Dân hoài nghi nhìn Ngụy Việt Đông nói:
"Có chuyện gì thế? Lão Ngụy, anh có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Vừa rồi Ngụy Đông Việt rõ ràng là muốn tách người kia ra, bây giờ chỉ còn hai bọn họ.
"Không có gì, không có chuyện gì to tát cả, tôi chỉ muốn hỏi anh, chúng ta đổi thí sinh với nhau có được không, để tôi kiểm tra thí sinh của anh."
"Lão Ngụy! Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói rõ ra đi."
Hách Dân rõ ràng đã cảm thấy không bình thường, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn.
"Chậc, bỏ đi bỏ đi, không có gì đâu."
Ngụy Việt Đông cáu kỉnh xua tay, cũng không trở về địa điểm thi. Ngụy Việt Đông biết một người luôn chính trực như Hách Dân sẽ không đồng ý yêu cầu của hắn ta, lẽ ra hắn ta không nên hỏi.
Hách Dân nhìn theo bóng lưng của Ngụy Việt Đông, cảm thấy có chút bất thường, nhưng Ngụy Việt Đông không nói, anh ta cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì.
Quả thật Ngụy Việt Đông có việc gì sao?
Tất nhiên là có! Mà còn là việc không tốt!
Tối hôm qua, hắn nhận được một cuộc điện thoại từ một lãnh đạo cấp cao trong Ban Giáo dục, người mà trước giờ hắn luôn nịnh bợ để tạo mối quan hệ.
Lãnh đạo cấp cao đó biết hắn phải đến tỉnh Nam Giang làm giám khảo nên đã giao cho hắn làm một việc.
Nhắc với hắn ta những cái tên như: Lâm Châu, Lưu Lạc, Thấm Khánh Minh, Cao Bác, Tô Bạch, Kim Ân Tĩnh.
Yêu cầu hắn nghĩ cách cố gắng ngăn chặn tất cả mấy người này hoặc một vài người trong số đó, không cho bọn họ qua được kỳ thi.
Sau khi hoàn thành việc này, lãnh đạo cấp cao đó nói có thể điều chuyển cho hắn một chức vị ở Ban Giáo dục trong Liên Minh, tốt hơn nhiều so với làm việc ở ngoài Liên Minh như bây giờ.
Ban đầu Ngụy Việt Đông không biết mấy người này là ai, tại sao lãnh đạo cấp cao đó lại muốn nhằm vào bọn họ?
Sau này, Ngụy Việt Đông nghe ngóng khắp nơi mới biết được thông tin Tân Chử xây dựng phòng gym, cho phép cấp giấy chứng nhận huấn luyện viên, hơn nữa người quản lý phòng gym ấy lại chính là mấy thí sinh này.
Sau đó hắn hiểu ra ngay.
Cấp giấy chứng nhận huấn luyện viên!
Việc này trước giờ đều là chức năng của Ban Giáo dục, là cánh cửa quan trọng kiểm soát dân thường trở thành huấn luyện viên, trong đó vướng mắc rất nhiều yếu tố lợi ích và chính trị.
Thế nhưng bây giờ lại định chuyển ra ngoài cho dân thường?!
Thế chẳng khác nào việc đưa chìa khóa nhà mình cho người khác, có thể gây ra ảnh hưởng không hề nhỏ.
Ngụy Việt Đông cũng không biết lãnh đạo cấp cao của Liên minh nghĩ thế nào, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra tranh luận không ngừng.
Từ việc vị lãnh đạo cấp cao đó âm thầm tìm đến hắn, bảo hắn giở trò trong khi thi có thể nhìn ra, có lẽ nội bộ lãnh đạo cấp cao của Liên minh cũng đang cuồn cuộn sóng ngầm, chơi xấu lẫn nhau.
Thế nhưng, giờ hắn cũng không có cách nào khác, ngoại trừ một đứa tên Lâm Châu ra, những thí sinh khác đều không ở trong tay của hắn.
Ngụy Việt Đông thầm nghĩ, thôi vậy, có một đứa thì xử một đứa, những đứa còn lại sẽ nghĩ cách sau, xử gọn cái tên Lâm Châu này trước rồi tính tiếp...