Cuộc Đổ Bộ Của Pokemon

Chương 238: Origin Orb

Editor: Nguyetmai

Rãnh Mariana, Bắc Thái Bình Dương.

Ở độ sâu gần 20.000 mét dưới mực nước biển có một robot thám hiểm biển sâu phục vụ mục đích nghiên cứu khoa học đang lấy một viên ngọc màu chàm tỏa ra thứ ánh sáng bí ẩn trên rãnh tường đá thạch nham bị xói mòn bởi nước biển.

"Rè Rè..."

Mũi khoan máy cẩn thận rời số nham thạch ở xung quanh, viên ngọc màu chàm được khảm trong đó rơi ra, robot nghiên cứu khoa học thành công lấy được viên ngọc.

Robot nghiên cứu khoa học hoàn thành xong nhiệm vụ liền bắt đầu ngoi dần lên mặt biển. Biển sâu mênh mông vô tận cuối cùng đã bị thu về bởi một chiếc tàu ngầm lơ lửng trong lòng biển.

Thân tàu dài gần hai trăm mét màu đen kịt lạnh lẽo, động cơ hạt nhân đang hoạt động và chân vịt quay đều không tạo ra một tiếng động nào trong lòng biển.

Đây là tàu ngầm lớp Columbia của quân đội Mỹ. Lúc này, thủy thủ tàu mặc đồng phục của Hải quân Hoa Kỳ đang đứng trong khoang chỉ huy khi nhìn thấy robot thám hiểm mang về được viên ngọc màu chàm, ai nấy đều hò reo vui sướng.

"Thành công rồi, chúng ta thành công rồi!"

"Báo cáo chỉ huy, hiện tại đã mang về được mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ lặn sâu số 34, xin phép được cho tàu quay về."

Chỉ huy ngồi trên ghế chỉ huy lắng nghe báo cáo của người phò tá rồi gật đầu.

Mười mấy lần lặn sâu, báo hỏng mất mấy con robot lặn, rốt cuộc cũng thành công mang về được mục tiêu của nhiệm vụ rồi.

"Liên hệ với bộ chỉ huy, xin lệnh cho tàu quay về."

Chỉ huy nói, nhiệm vụ đã hoàn thành suôn sẻ là tốt rồi.

Căn cứ chỉ huy của Hải quân Hoa Kỳ đã phát tín hiệu cho phép họ quay về. Con tàu ngầm bắt đầu về bến.

Lòng biển sâu tĩnh mịch vô cùng, tối tăm không chút ánh sáng.

Bóng tối của biển sâu như một vực thẳm vô tận, giống như một thứ kỳ bí chưa biết tên đang lan rộng hơn.

"Jepsen, lần này về nhà có định đi thăm bố cậu không? Lâu lắm cậu không về rồi, ông ấy thì cũng đã cao tuổi."

"Tất nhiên phải về chứ! Tôi đã hai năm không về Manhattan rồi."

"Tôi sẽ về cùng cậu trong kỳ nghỉ năm nay. Tôi phải đánh bại được "con ngựa hoang bé bỏng" ở Harlem của tôi."

"Này, anh bạn, tôi nhớ cậu có nói với tôi cô ấy đã đá cậu và cưới một người đàn ông giàu có rồi cơ mà."

"Đồng chí, tin tôi đi, cô ấy không thể từ chối tình yêu của tôi đâu, thứ tôi có thể cho cô ấy, tiền làm sao cho được."

Các thủy thủ trên chiếc tàu ngầm nói chuyện rôm rả. Họ rất vui vì nhiệm vụ đã thành công mỹ mãn. Lần này quay về sẽ có một kỳ nghỉ dài đang chờ họ.

Trong khoang tàu chật hẹp, không khí rất thoải mái và trong đó bắt đầu thoang thoảng mùi thuốc lá và rượu vodka.

Tuy nhiên, cũng chính lúc này đây, bóng đèn sợi đốt trong khoang tàu đột nhiên nhấp nháy, trên radar quan sát của tàu ngầm hiện lên một hình ảnh kỳ quái.

Vị sĩ quan phò tá kinh hãi, đang định báo cáo lại.

"Thưa chỉ huy..."

"Bùm!"

Vị sĩ quan phò tá chưa nói hết câu thì tàu ngầm đột nhiên phát ra một tiếng động rất lớn! Tàu ngầm bị rung lắc kịch liệt.

Cả khoang tàu trở nên hỗn loạn.

Chỉ huy vô cùng kinh ngạc, ông tức giận quát lên:

"Chuyện gì xảy ra vậy?!"

"Trước mặt! Trước mặt..."

Toàn thân người lính radar đang run rẩy, lưỡi thì ríu lại, lắp bắp không nói nên lời, hình như đã bị thứ gì đáng sợ dọa hỏng cả đầu óc rồi.

"Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tàu va vào đá hả?"

Chỉ huy gầm lên, bên trong chiếc tàu ngầm vẫn đang rung lắc, ông bám vào tường bên cạnh để đứng dậy, nhìn vào hình ảnh trên radar.

"Cái... Cái..."

Khuôn mặt vị chỉ huy méo mó đi vì vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên."

"Bùm"

"Két..."

Lớp vỏ sắt của chiếc tàu bị biến dạng như bị thứ gì đó cắt đứt.

Chiếc tàu ngầm chìm xuống nước và bị vỡ nát ngay lập tức. Dưới độ sâu hàng trăm mét nơi đáy biển, áp lực nước rất lớn đã đè nát vụn con tàu ngầm ngay tức khắc.

Chỉ huy và thủy thủ nãy hẵng còn nói cười vui vẻ trong khoang tàu gần như bị nước nghiền nát trong giây lát. Nước biển ngay lập tức chèn ép mọi cơ quan của cơ thể và mang đến cái chết vô cùng đau đớn.

Không biết từ lúc nào có một con quái thú khổng lồ đáng sợ xuất hiện trong biển sâu tối đen đầy bí ẩn, nó mở cái miệng khổng lồ như có thể nuốt chửng được tất cả mọi thứ.

Cơ thể khổng lồ của nó bơi lội trong biển, con tàu ngầm hơn trăm mét kia không là gì so với nó cả. Nó há mồm nuốt con tàu vào, cắn vụn con tàu như đang gặm một củ cải.

Cơ thể khổng lồ của nó như thể một con quái vật đến từ thời cổ đại. Nó xử lý con tàu ngầm sạch sẽ trong nháy mắt, sau đó bắt đầu bơi dần lên trên.

Trên mặt biển nằm trong hải phận Thái Bình Dương, một cột nước dâng lên trời giống như một đài phun nước khổng lồ. Dưới ánh sáng mặt trờ, cột nước phản chiếu những tia nắng lung linh.

Nếu nhìn từ trên cao xuống sẽ thấy một cái bóng cực lớn trên nền biển xanh thẳm. Cái bóng lớn vô tận ấy giống như một hòn đảo nhỏ.

Dường như có một người đang đứng trên "hòn đảo nhỏ" đó.

Đó là một người đàn ông, dưới chân hắn là một sinh vật giống như một hòn đảo. Cẳng chân hắn ta không chạm nước, trên người mặc bộ đồ lặn liền thân, trước ngực cài một phù hiệu hình bàn tay vàng.

Người đàn ông có khuôn mặt thô kệch, và mái tóc ướt sũng được vuốt bừa ra sau trông rất phóng túng. Trên mặt hắn ta có xăm một chữ "Sóng".

Trong tay hắn ta lúc này đang cầm viên ngọc màu chàm mà thủy quân Mỹ đã lấy từ dưới rãnh biển đó lên.

Hắn cầm lấy viên ngọc, đứng bất động trên mặt biển như đang chờ ai đó.

Trên bầu trời bỗng có tiếng sấm rền vang!

Phía xa xa có một con chim khổng lồ được bao bọc bởi sấm sét đang bay lại, chỉ trong chớp mắt nó đã bay đến trước mặt hắn!

Sấm giật chớp lóe, con chim khổng lồ để lộ đôi mắt và móng vuốt sắc bén, di chuyển với tốc độ như chớp lóe, tựa như nó là hiện thân của tia sét vậy!

Tiếng hót vang lên, mây trời đổi sắc, sấm sét bị chế ngự!

Nếu Lâm Châu ở đây chắc chắn cậu sẽ nhận ra đây chính là con Zapdos, một trong ba con chim thần trong truyền thuyết!

Hơn nữa trên lưng con Zapdos lại chở theo một người đàn ông trung niên ngoại quốc tóc vàng.

Ông mặc bộ đồ linh mục màu đen, đeo dây chuyền hình thập tự giá, nhưng cũng có một phù hiệu bàn tay vàng trước ngực.

Hai người họ đều là thành viên của tổ chức "Bàn tay vàng"!

Vị linh mục cưỡi con Zapdos sà xuống mặt đất và nhìn người có chữ "Sóng" trước mặt. Ông ta đưa tay ra và nói:

"Du Sách, tôi đến lấy Origin Orb mà ông chủ cần."

Người tên Du Sách lãng tử kia giao viên ngọc màu chàm trong tay mình cho vị linh mục.

"Quân đội Hoa Kỳ đã giúp chúng ta một đống việc."

"Đúng thế, giúp chúng ta lấy được nó lên từ dưới độ sâu đó, quả đúng là đã giúp chúng ta cả đống việc."

Vị linh mục cười lớn.

"Có hai viên Origin Orb màu đỏ và xanh lam thì chúng ta đã lấy được một viên, tung tích viên còn lại cũng sẽ sớm tìm được thôi. Ông chủ bảo chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng bất kể lúc nào. Wailord của cậu rất quan trọng trong kế hoạch lần này nên nhất định không được để xảy ra sai sót."

"Yên tâm."

Du Sách gật đầu rồi hỏi lại:

"Tôi nghe nói Tề Chính Anh đã dùng rất nhiều điểm tích lũy đổi lấy thiết bị săn bắn ở chỗ tổ chức để đi bắt con "Thần biển" kia. Nhưng thất bại rồi?"

"Tất nhiên là thất bại rồi."

Vị Linh mục cười nhạo.

"Không chỉ thất bại mà còn suýt mất mạng. Bây giờ vẫn đang nằm trong ICU. Sau khi gã đó đạt cấp Thiên Vương thì tham vọng của hắn ngày một lớn, hắn vẫn luôn nhăm nhe cái ghế Nghị trưởng đó."

Vị linh mục nhìn Du Sách, đảo mắt rồi nói:

"Nhưng cũng may hắn không thành công. Nếu hắn mà thành công bắt được "Thần biển" lần này thì có khi hắn đã cướp cái ghế Nghị trưởng của cậu rồi. Cậu cũng biết là theo quy tắc của tổ chức, cái chức Nghị trưởng ấy sẽ được quyết định bằng thực lực mà."

Du Sách nghe xong thì cau mày lại.

Nhưng vị linh mục cũng nói đến đấy thì ngừng lại, không nói gì tiếp nữa. Ông quay người ngồi lên lưng con Zapdos rồi nói:

"Tôi mang Origin Ord về rồi mọi sắp xếp sau đó hãy đợi lệnh tiếp theo của ông chủ."

Sấm sét lại vang rền!

Zapdos thoắt cái biến mất trong không trung, không biết đã bay đi đâu.

Du Sách đứng trên lưng Wailord, nét mặt hơi thay đổi, một cột nước nữa lại được phun lên, Du Sách cùng Wailord lặn xuống nước, biến mất dạng.