Edit: Thanh
Khi Hạ Nhiễm học ở trường, Lý Ngọc Lan có nhiều thời gian rảnh hơn sau khi tan làm, hôm nay bà đến cửa hàng 4s đợi Hạ Nhan.
Mối quan hệ của Hạ Nhan với cậu mợ luôn rất tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy mợ hôm nay có vẻ rất nhiệt tình với mình.
“Nhìn xem, có thích không? Mợ đã mua cho cả hai chị em mỗi đưa một chiếc.”
Tới nhà ăn, Lý Ngọc Lan lấy ra một hộp quà dài mỏng từ trong túi xách của bà, đặt trước mặt Hạ Nhan.
Trên hộp quà được in logo thương hiệu, là chiếc vòng tay xa xỉ.
Thẩm mỹ của mợ cô không có gì để chê, bà cũng quen thuộc với sở thích của Hạ Nhan, Hạ Nhan mỉm cười đeo vòng lên, lắc lắc, rất thích.
“Cám ơn mợ.”
“Nói lời khách khí như vậy với ta làm gì, cậu con và mợ đều muốn con về nhà sống nhiều hơn”, Lý Ngọc Lan cảm khái nói, bà từng nghĩ trong nhà có hai đứa trẻ, nhiều lúc mệt đến không thở nổi, trong nháy mắt đứa lớn dọn ra ở riêng, đứa nhỏ sắp vào đại học, xa nhà đã vài năm, bà thật hoài niệm khi hai chị em còn nhỏ.
Mâu thuẫn chính là người lớn hy vọng con cái có thể về nhà thường xuyên, nhưng đến tuổi lớn tính chuyện cưới xin thì lại giúp đỡ giới thiệu, nhất là khi gặp được người đối tượng có điều kiện tốt, Lý Ngọc Lan rất vừa lòng Từ Nghiễn Thanh.
“Nhan Nhan à, thật ra, lần này mợ gọi con ra ngoài là có chuyện muốn nhờ con giúp.” Lý Ngọc Lan tươi cười hòa ái.
Hạ Nhan ngạc nhiên với biểu hiện của mợ mình, có chuyện gì mà ngại ngùng nói?
Lý Ngọc Lan: “Trước đây Nhiễm Nhiễm đùa giỡn trước lớp học, hại chủ nhiệm lớp là cô Mạnh phải nhập viện vì gãy xương, con còn nhớ không?”
Hạ Nhan gật đầu, cô còn chạy tới bệnh viện cũng vì việc này.
Lý Ngọc Lan tiếp tục: “Cô Mạnh có ấn tượng rất tốt với con, vẫn luôn nhớ con, tình cờ là cô ấy có một cậu con trai là tiểu Từ trạc tuổi con, hôm trước ta có đến thăm cô ấy, cô Mạnh đã cố ý thương lượng với mợ xem có thể giới thiệu con với tiểu Từ không. Nhan Nhan, mợ biết con không muốn yêu đương, nhưng cô Mạnh … “
Hạ Nhan hiểu, người khác nhờ mợ giật dây, mợ có thể từ chối, nhưng cô Mạnh vì Hạ Nhiễm mà bị thương, lại là giáo viên chủ nhiệm của em họ nên mợ không thể nói được.
Hạ Nhan cũng không muốn làm cho mợ khó xử, không chờ mợ nói xong, cô cười nói: “Được, mợ sắp xếp đi, cơ bản sau 7 giờ con rảnh, ban ngày thì thứ Năm tuần này con được nghỉ, mợ và cô Mạnh thảo luận rồi nói cho con biết là được. “
Gặp mặt ăn bữa cơm mà thôi, Hạ Nhan có thể xử lý được.
Lý Ngọc Lan không ngờ cháu gái mình dễ nói chuyện như vậy, còn muốn nói thêm về tình hình của Từ Nghiễn Thanh thì điện thoại vang lên, bệnh viện cộng đồng nơi bà làm việc tiếp nhận ca cấp cứu, bảo bà mau quay lại.
Bệnh nhân quan trọng, Lý Ngọc Lan chỉ có thể sắp xếp liên lạc với Hạ Nhan qua điện thoại, liền vội vàng rời đi.
Hạ Nhan nhìn mợ đi ra khỏi nhà ăn, sau đó nhìn qua chiếc ghế trống, mỉm cười, theo thói quen gọi món.
Ngày hôm sau, khi Lý Ngọc Lan hoàn thành công việc, bà gọi cho Hạ Nhan để giới thiệu con trai của cô Mạnh “tiểu Từ”.
Hạ Nhan: “Con đã thấy qua rồi, ngày đó đưa Nhiễm Nhiễm đi học, đúng lúc thấy anh ấy đưa cô Mạnh đến trường.”
Lý Ngọc Lan thật cao hứng, có phải cháu gái của bà vì hài lòng với Từ Nghiễn Thanh nên mới đồng ý gặp mặt?
“Ha ha, Tiểu Từ có đẹp trai không?”
Hạ Nhan: “Cũng được ạ, mợ, con bên này có khách hàng, trước không nói nữa, mợ cứ gửi danh thiếp của con cho anh Từ đi, tụi con sẽ liên hệ trực tiếp với nhau.”
Lý Ngọc Lan đã gửi WeChat của cháu gái cho cô Mạnh.
Cô Mạnh chuyển nó cho con trai nhỏ của mình.
Từ Nghiễn Thanh nhìn tấm danh thiếp quen thuộc do mẹ gửi, trầm tư vài phút.
Chuyện anh quen biết Hạ Nhan, anh có thể giấu mẹ mình, nhưng chỉ cần Lý Ngọc Lan nói cho Hạ Nhan biết thông tin của anh, chỉ cần Hạ Nhan tỏ ra ngạc nhiên, sự việc sẽ được vạch trần, Lý Ngọc Lan chắc chắn sẽ kể lại tin tức với mẹ anh.
Nhưng bây giờ, mẹ anh lại bình tĩnh như vậy, không tra hỏi anh tiền căn hậu quả, chẳng lẽ Hạ Nhan cũng cố ý che giấu với Lý Ngọc Lan? Hay là, Lý Ngọc Lan đã mắc sơ suất khi giới thiệu anh với Hạ Nhan, ngay cả Hạ Nhan cũng không biết anh là đối tượng xem mắt với cô?
Đi sâu hơn về hai hướng vẫn có thể gây ra nhiều vấn đề khác nhau, Từ Nghiễn Thanh đã kịp thời dừng suy nghĩ của mình lại, nhờ mẹ anh hỏi quá trình cuộc trò chuyện của Lý Ngọc Lan và Hạ Nhan.
Cô Mạnh cảm thấy cậu con trai nhỏ nhiệt tình như vậy, liền gọi điện hỏi thăm.
Trên điện thoại, Lý Ngọc Lan tiết lộ rằng Hạ Nhan đã gặp “Từ Nghiễn Thanh” vào thứ Hai.
Cô Mạnh hiểu tình hình, người đưa bà vào sáng thứ Hai là con trai lớn Từ Mặc Trầm…
Cô Mạnh đột nhiên cảm thấy phức tạp, chẳng lẽ Hạ Nhan coi trọng con trai cả của bà?
Buổi gặp mặt đột nhiên phát triển theo chiều hướng cẩu huyết, cô Mạnh không biết phải giải thích thế nào với Lý Ngọc Lan, vì vậy chỉ có thể tạm thời ngầm thừa nhận. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô Mạnh lập tức gọi cho con trai nhỏ: “Nghiễn Thanh, phiền toái rồi, Hạ Nhan có vẻ đã hiểu lầm, nghĩ rằng cô ấy sẽ xem mắt với anh trai con. Vừa rồi, mẹ Nhiễm Nhiễm nói với mẹ, nói là hôm thứ hai…”
Từ Nghiễn Thanh không hiểu làm sao lại có thể gây ra hiểu lầm này, chỉ cần Lý Ngọc Lan nói ra tên của anh, sẽ không có chỗ cho chuyện hiểu lầm.
Hay là, ấn tượng của Hạ Nhan đối với anh trai anh đặc biệt sâu, đặc biệt tốt, Lý Ngọc Lan chỉ đề cập đến đối tượng xem mắt là “tiểu Từ”, Hạ Nhan đã định trước, nóng lòng đồng ý, không hỏi thêm gì nữa?
~ Truyện chỉ được đăng tải trên watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin ~Suy đoán này khiến sắc mặt Từ Nghiễn Thanh đen lại, anh và Hạ Nhan đã gặp nhau nhiều lần như vậy cũng không thấy cô có dấu hiệu động tâm, người mặt lạnh băng như anh trai anh thì có gì tốt chứ?
Dù vậy, Từ Nghiễn Thanh vẫn không muốn bỏ lỡ buổi xem mắt này – một cơ hội để chính thức theo đuổi Hạ Nhan một cách tương đối tự nhiên hơn.
Bình tĩnh lại, Từ Nghiễn Thanh phân tích: “Mẹ, cô Hạ có thể bị dung mạo của anh hai hấp dẫn, nhưng một khi đã thân thiết, anh ấy sẽ không bao giờ có cơ hội, cho nên mẹ không cần phải nói với anh đâu, vẫn là để con liên hệ với cô Hạ gặp mặt, nếu thất bại, lại giới thiệu cô ấy với anh cũng không muộn.
Cô Mạnh nghe ra được, con trai nhỏ thấy ảnh đại diện của Hạ Nhan, động tâm rồi!
“Được, con đi trước thử xem, dù sao mẹ cũng là muốn giới thiệu cho con, con không được thì để anh con!”
*
Hạ Nhan nhận được lời mời kết bạn, có nickname là “Từ Từ mưu tính*”, nội dung: Xin chào, tôi là tiểu Từ.
(*Lên kế hoạch một cách chậm rãi)
Hạ Nhan đồng ý, đồng thời lập tức ghi chú tên anh là: Từ tiên sinh – con trai bá tổng của cô Mạnh.
Ghi chú xong, nhớ lại câu “Tôi là tiểu Từ” của vị bá tổng kia, Hạ Nhan đột nhiên muốn cười, một người khí chất lạnh lùng như vậy, lại tự gọi mình là “tiểu Từ”.
Vừa mới thêm bạn, bá tổng liền gửi một cái mặt cười: Chào cô Hạ, cô có cần tôi gửi ảnh của mình cho cô không?
Hạ Nhan cũng là lần đầu tiên xem mắt với người khác, cô không hiểu quy trình xem mắt của người khác ra sao, nhưng cô không thích giọng điệu của vị bá tổng này.
Hạ Nhan trả lời: Không cần đâu, tôi đã nhìn thấy anh từ xa vào sáng thứ Hai.
Anh Từ: Thật ngại quá, lúc đó tôi chiếu cố mẹ nên không chú ý đến cô.
Hạ Nhan: Nên vậy nên vậy.
Anh Từ: Khi nào cô rảnh? Tôi mời cô đi ăn tối.
Hạ Nhan chỉ muốn tốc chiến tốc thắng: Sáu giờ rưỡi tối nay tôi tan làm.
Vài phút sau, anh Từ đã gửi định vị của nhà hàng, nó khá gần Hạ Nhan.
Anh Từ: Vậy khoảng bảy giờ chúng ta gặp mặt?
Hạ Nhan: Được.
Anh Từ: Vậy thì tôi bận trước.
Hạ Nhan trả lời bằng biểu tượng mặt cười.
Sau một ngày bận rộn, Hạ Nhan tan sở sớm hơn dự kiến 15 phút, cô lái xe trở lại tiểu khu Minh Châu, cởi bỏ bộ vest và thay một bộ váy màu sáng. Suy cho cùng đó cũng là thay mợ đáp lại nhân tình của cô Mạnh, lễ nghi xã giao cơ bản vẫn phải có, không thể trực tiếp mặc đồ đi làm được.
Mái tóc dài xõa xuống, Hạ Nhan trang điểm nhẹ, xịt chút nước hoa.
6:55, Hạ Nhan đến bên ngoài nhà hàng, anh Từ trước đó đã gửi cho cô số bàn.
Sau khi chào hỏi quầy lễ tân, Hạ Nhan đi theo người phục vụ dẫn đường vào nhà hàng.
“Ở đó.”
Người phục vụ xong việc lui về phía sau, Hạ Nhan nhìn người đàn ông mặc vest ngồi trên ghế chơi điện thoại, ánh mắt đảo qua kính mắt của người kia, cảm thấy người này có chút giống, nhưng không giống lắm với vị bá tổng trong ấn tượng của cô. Mặc dù anh đang mím môi, trên mặt không lộ ra vẻ gì, nhưng lại không có khí thế người sống chớ gần của bá tổng.
Quan sát xong, Hạ Nhan đi tới bàn ăn.
“Chào anh Từ.” Cô cười.
Người bên kia ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sau gọng kính ôn nhu như nước.
Hạ Nhan: ….
“Anh, sao lại là anh…?”
Đối mặt với một khách hàng kiêm bác sĩ kiêm luôn hàng xóm ở tầng dưới quen thuộc này, Hạ Nhan khiếp sợ, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Từ Nghiễn Thanh, nhìn chằm chằm anh hỏi.
Từ Nghiễn Thanh tháo kính, vừa véo sống mũi, vừa nhìn cô nói: “Ngay từ đầu người mà trưởng bối muốn mai mối cho em là tôi, nhưng hình như em hình như hiểu lầm thành anh trai tôi.”
Hạ Nhan nhớ lại, quả thật, mợ cô luôn nói “tiểu Từ”, cô đã ngắt lời mợ trước khi bà ấy muốn tiếp tục nói thêm thông tin.
Hạ Nhan lại nhớ rằng lần đầu tiên cô gặp cô Mạnh cùng với Hạ Nhiễm, cô Mạnh đã nói rằng cô ấy còn có một người con trai là bác sĩ ở Giang Nhất!
Nhưng…. nhưng….
“Cho dù là tôi hiểu lầm, nhưng tại sao lúc thêm WeChat anh không nói chứ? Còn dùng tài khoản phụ?” Hạ Nhan có chút tức giận, cảm thấy Từ Nghiễn Thanh đang cố ý trêu chọc cô.
Từ Nghiễn Thanh cười khổ: “Mẹ tôi nói, có thể cô có ấn tượng tốt với anh tôi, nên mới đồng ý xem mắt. Bà ấy nói vậy, tôi cũng tưởng vậy, đành phải giả làm anh tôi để liên lạc với cô trước, sau đó gặp mặt hỏi cụ thể cô cảm thấy thế nào, nếu cô thực sự thích anh tôi, tôi … “
“Tôi còn không biết anh trai anh, mới chỉ thấy mặt một lần, làm sao có thể thích anh ấy chứ.” Hạ Nhan lập tức thanh minh.
Từ Nghiễn Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Nhan cũng hiểu, vì Từ Nghiễn Thanh không cố ý nên cơn tức giận của Hạ Nhan cũng biến mất, hơn nữa bị trận “phản lưới nhà*” này chọc cười.
(*Có thể hiểu là là một việc gây bối rối, hiểu lầm hoặc buồn cười.)
Từ Nghiễn Thanh yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô.
Bắt gặp ánh mắt của anh, Hạ Nhan nhấp một ngụm trà do người phục vụ bưng lên, sau đó giải thích với Từ Ngôn Thanh: “Thật ra, tôi không muốn yêu đương, chỉ là chân của mẹ anh bị thương là do em họ của tôi liên lụy, mợ tôi từ chối mẹ anh thì không tốt lắm, tôi cũng không muốn làm bà ấy xấu hổ, vì vậy mới đồng ý sẽ gặp mặt “Tiểu Từ”, sau đó lấy lý do không phù hợp để thoái thác. “
Từ Nghiễn Thanh vẻ mặt nghiêm túc, giống như bác sĩ tâm lý đối mặt với bệnh nhân, ôn nhu nói: “Em có thể nói cho tôi biết sao em không muốn yêu đương không?”
Hạ Nhan mỉm cười nhìn các cặp đôi trong nhà hàng: “Vì không xác định được bạn trai tôi sẽ luôn chung tình hay không, nếu anh ấy thay lòng đổi dạ, tôi có phải sẽ rất buồn không? Không yêu thì sẽ không thương tâm, hơn nữa, tôi vẫn chưa gặp được người đàn ông nào khiến tôi muốn thử cả. “
Từ Nghiễn Thanh hoàn toàn hiểu cô.
Anh chưa từng yêu đương, nhưng anh đã thấy anh mình vì tình mà chật vật, cũng vì vậy mqf kháng cự chuyện tình cảm.
Anh cũng cho rằng đã yêu thì phải bỏ thời gian và công sức, sẽ mệt mỏi, vẫn là độc thân thoải mái hơn.
Cho đến khi, anh gặp Hạ Nhan, cô ấy chỉ cười với anh, nói một câu dạo đầu của nhân viên bán hàng khi nhìn thấy khách, mọi thứ đã thay đổi.
“Tôi đã từng có quan điểm giống em.” Từ Nghiễn Thanh cười nói.
Hạ Nhan hơi nhướng mày, chờ nửa câu còn lại của anh.
Ánh đèn nhà hàng chuyển động như nước, ánh mắt cô cũng rực rỡ lung linh.
Từ Nghiễn Thanh rũ tầm mắt: “Sau này tôi gặp được một người, vẫn chưa biết rõ gì về cô ấy, nhưng muốn gặp cô ấy nhiều hơn, mỗi ngày vì cô ấy nấu cơm.”