Cuộc sống - qua cái nhìn của tôi (Tản văn + Truyện ngắn)

3 ngày (2)

Tôi cũng không hẳn là quá xuất sắc, học hành chỉ là ở mức bình thường, bình thường đến nỗi không thể kiếm nổi một giải nhỏ gì đó trong sự nghiệp học tập, tất cả những thành tựu mà tôi đạt được đến tận bây giờ chỉ là 8 năm học sinh giỏi!

Tuy nhiên, tôi vẫn luôn đứng đầu lớp về thành tích học tập!

Điều này làm tôi nhớ tới câu: "Trong xứ mù, thằng chột làm vua", và tôi vẫn đang nơm nớp lo sợ ước mơ của bản thân sẽ không thành sự thật!

Đúng vậy, như bao bạn bè cùng trăng lứa, tôi cũng có ước mơ, ước mơ của tôi là trở thành một bác sĩ, hay to lớn hơn là sẽ làm chủ một bệnh viện, hoặc thậm chí là ứng cử lên quốc hội làm đại biểu, v...v...

Nói chung, tôi có rất nhiều khát vọng và hoài bão, mà nó chẳng phải chuyện đơn giản gì, ngay đến việc đỗ vào đại học Y thôi đã chẳng phải chuyện dễ dàng gì, tôi nhớ năm ngoái ngành Y lấy đến tận 29 điểm 3 môn, tức trung bình 9.6 mỗi môn Toán Hóa Sinh, mà nhìn lại cái điểm số môn Toán và Hóa của tôi, cũng không đến mức tệ hại, ít ra là nó vẫn đủ để được học sinh giỏi, nhưng cũng chẳng phải là quá cao, và hai môn này tôi cũng học chỉ ở mức đại trà, nếu nâng cao độ khó lên một chút, chắc tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào!

Tất nhiên, tôi vẫn sẽ luôn cố gắng để hoàn thiện bản thân, nhưng ... thôi nào ... bây giờ tôi mới 13 - 14 tuổi ... đời còn dài mà ...

Và thế là, với suy nghĩ "đời còn dài", tôi vẫn luôn có một châm ngôn "nước ngập đầu mới nhảy"!

Tôi nói hẳn ra là chẳng bao giờ làm bài tập về nhà (tổ trưởng cũng lười không kiểm tra), và cũng không bao giờ học bài cũ, chỉ khi giáo viên thông báo kiểm tra 15 phút, 1 tiết hoặc thi học kỳ, thì tôi mới sấp sấp mải mải lao đầu vào học!

Dù vậy, tôi vẫn luôn đạt điểm cũng gọi là khá cao trong tất cả các bài kiểm tra!

Vậy nên, tôi vẫn luôn duy trì phương pháp học này suốt 7 năm rưỡi, cho đến nửa cuối ủa năm thứ 8 ...

Học kỳ 2 năm lớp 8 - tôi quả thật đã sút đi rất nhiều!

3 bài kiểm tra 15 phút Toán của tôi, lần lượt là 5, 6.5 và 7!

Còn văn thì cũng chẳng khấm khá hơn, dừng lại ở mức thảm hại: 7.5!

Mặc dù bài 15 phút Văn còn lại của tôi cũng được 8 - gọi là tạm ổn (mà nói chung với loại giáo viên nhìn mặt mà chấm thì như vậy cũng là cao rồi, từ lúc bà này dạy văn lớp tôi thì bài 15 phút và 1 tiết của tôi xác định là chẳng lên nổi 9)!

Tuy nhiên, ăn mấy "vả" vào mặt như vậy, tôi cũng chẳng bớt lười hơn chút nào, vẫn tối ngày đâm mặt vào chơi máy tính, cày game, cày truyện, phim các kiểu, lên lớp thì cũng chẳng chú tâm nghe giảng, toàn gục mặt xuống bàn ngủ đến lồi cả mắt, đến đêm thì lại thức khuya ... Từ đó giờ sinh học của tôi bắt đầu bị đảo lộn, đến đêm cứ 2 - 3 giờ sáng mái ngủ được, sáng 6 giờ dậy và đến lớp thì ngủ bù!

Tôi vẫn luôn duy trì như vậy với ý nghĩ "đằng nào cuối kỳ chả được điểm cao"!

Cho đến một hôm ...

Hôm đó là trước ngày thi dự kiến 1 tuần, tôi vẫn rất thong thả, tuy cũng chăm nghe giảng hơn, nhưng chỉ là mấy môn chính thôi, còn mấy môn học thuộc như Địa, Sử, GDCD, ... thì nói thật, học giờ này quá bằng thừa (đằng nào chả học theo đề cương)!

Tôi dự định là tối về sẽ học dần Địa và Sinh vì hai môn đó dễ học, thì đến tầm trưa, cô giáo đăng lên nhóm PHHS một thông báo khẩn, và tôi dường như sững sờ trước thông báo ấy:

"Mẹ bảo gì cơ? Thứ 5 tuần này thi á? Cái gì vậy chứ???"

Tôi hét lên, nước mắt theo tiếng thét mà cứ thế tuôn trào, giật lấy điện thoại trên tay mẹ một cách xấc xược (lúc đó tôi cũng không để ý), mắt đọc kĩ từng dòng chữ thông báo, miệng không ngừng gào lên thảm thiết (thật đấy, lúc đó trông tôi tuyệt vọng lắm, tưởng như sắp chết đến nơi vậy) ...

Từ cụ tổ tổ tông đến đời cháu chắt chút chít, tôi không ngừng chửi bới, nguyền rủa những kẻ đã ra cái công văn quái gở này, oang oang lên trong cái xóm yên tĩnh là tiếng chửi rủa của tôi, tôi gào lên trong nước mắt, tôi vẫn còn nhớ lúc đó tôi đã nói những gì, nhưng không thể kể ra được, vì càng nói ra thì càng chứng tỏ tôi là một con ngu si đần độn, và tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là thầm xin lỗi những người mà tôi đã buột miệng xúc phạm đến, căn bản là tôi quá ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân mà không nghĩ đến những người lãnh đạo đang vò đầu bứt óc kia đang phải đối mặt, xoay sở trong hoàn cảnh dịch dã bùng phát, và chủ trương duy nhất đặt ra lúc này chính là "Kết thúc năm học càng sớm càng tốt, bảo vệ sức khỏe và tính mạng cho tất cả học sinh"!

Nghe tôi ầm lên vậy, lúc đầu mẹ tôi cũng đã can ngăn, nhưng mẹ lại nghe bố tôi, để tôi sồn sồn phát điên một lúc đã, rồi sau đó mới giải thích cho tôi hiểu ...

Nói chung, buổi trưa, tôi đã phải định ra cho mình một kế hoạch, tôi gọi đó là "Kế hoạch 3 ngày"!

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực sự, tôi bắt buộc trong 3 ngày đó phải thức tỉnh lại bản thân, phải kéo mình ra khỏi những cám dỗ và sự nuông chiều bản thân thái quá. Trong 3 ngày đấy, tôi phải khiến đầu óc của bản thân thoát khỏi sự trì trệ, đồng thời phải ôn đủ 10 môn để chuẩn bị thi, trong đó môn Sử - môn mà tôi ghét cay ghét đắng sẽ thi đầu tiên, vậy nên ...

Tôi, sẽ ôn những môn khác!

Nghe thì có vẻ hơi ngu ngu, mấy đứa "bạn" của tôi cũng bảo tôi thế, chúng nó bảo tôi rằng "Đm, mày bị điên à?", "Sử dài lắm đấy 1 ngày đ*o thuộc được đâu", "Con ngu, môn cần học đ*o học", vân vân và mây mây ...

Nhưng tôi lại tự cho bản thân mình thông minh với quyết định này!

Nghĩ xem, tôi có 3 ngày để học, thì ngày thứ nhất, tôi sẽ HỌC QUA tất cả các môn, gọi là học cho có chữ, học để đến hôm trước hôm thi học lại sẽ không vất vả, biết chắc là kiểu gì rồi cũng sẽ quên, nhưng cũng nhớ được sơ qua nội dung trong đầu, trước hôm thi chỉ việc học lại, kiểu gì cũng nhẹ hơn việc chăm chăm vào môn Sử, làm mất thời gian và không học được các môn khác, thay vào đó, đến ngày thứ 2, tôi mới bắt đầu học về "Cuộc khởi nghĩa Hương Khê" hay "So sánh phong trào Cần Vương và khởi nghĩa Yên Thế"!

Có điều, kế hoạch nghe thì có vẻ hoàn hảo, nhưng thực hiện thì chẳng đơn giản chút nào, tôi đã làm hỏng nó ngay từ bước đầu tiên!

Buổi chiều, sau khi ăn cơm xong, tôi đã lao ngay vào học Địa, có mấy câu thôi, ngắn lắm, nhưng tâm trí tôi cứ bị chi phối bởi những suy nghĩ viển vông, thậm chí đơ người ra mà không làm cái gì cả, thành ra 1 tiếng tôi mới học được 1 câu, sau đó ... vì mệt quá mà tôi đã lăn ra ngủ ...

Vậy là cả một buổi chiều tôi chẳng làm được gì cả, 1 câu buổi chiều học được cũng quên sạch luôn!

Đến khi ngủ dậy thì mẹ tôi đã về, và mẹ vẫn nghĩ là tôi học hành cả buổi chiều rất vất vả!

Nhưng không, thật ra tôi chẳng làm được gì cả!

Và cho đến bây giờ, khi chứng kiến cảnh mặt trời đang dần lặn phía đằng Tây, ngày thứ nhất đã sắp kết thúc, tôi lại đâm ra nghĩ tủi mà khóc!

Đúng vậy, cô Tấm không gặp khó khăn thì chỉ biết khóc đợi ông Bụt lên và giải quyết hộ, nhưng bớt mơ mộng truyện cổ tích đi, chẳng có ông Bụt nào xuất hiện cả! Chỉ có tôi mới giúp được tôi mà thôi!

Vậy là tôi lại cắm đầu cắm cổ vào học!

Đang lúc học không vào, mẹ tôi lại gọi tôi xuống ăn bánh khoai ...

"Thôi con đừng nghĩ nữa, xuống ăn bánh giải sầu đi con!"

Đọc được dòng tin nhắn của mẹ, tôi vốn đã trở lại bình thường bỗng nhiên bật khóc!

Nhưng không phải là vì lo sợ không học được bài như trước nữa ...!

Có lẽ, tuy không có Bụt, nhưng tôi có bố, có mẹ, có em trai! Tôi xuống nhà và măm măm chiếc bánh khoai ngon lành, cùng trò chuyện với những người tôi yêu thương nhất!

~*.*~

Cả một buổi tối, tôi cứ ra ra vào, học được 1 câu là lại quay ra lướt Facebook! Nói thật chứ khóc thì khóc đấy, lo thì lo đấy, nhưng tôi vẫn không rời được cái bản tính: LƯỜI!

Tất nhiên, đầu óc bị trì trệ lâu ngày thì không thể lấy lại phong độ ngay tức khắc được, phải trải qua một thời gian dài, nhưng có ai quan tâm đến điều đó không???

Má ơi còn hơn hơn 2 ngày nữa là thi rồi, tính cả hôm nay là thứ 3!!!

Vậy là sau một hồi đấu tranh tâm lý, tôi cũng tập trung học được một lúc lâu!

Nói chung, như tôi đã nói ở trên, thì tôi chỉ học qua qua thôi, môn nào cũng học đại khái, học để nhớ rõ nội dung, đến lúc học lại cho chắc!

Có điều, trong cả một buổi tối, có 4 - 5 môn học thuộc thì tôi chỉ học được 2 môn!

Ok, vậy là tôi sẽ cố gắng thức đến 4 giờ sáng để học!

Nhưng mà ...

Tôi lại nhớ những hôm ngủ gật trên lớp, mắt tôi đau đến muốn lồi ra, đầu óc quay cuồng đến nổ tung ... Đó là hậu quả của việc thức đến 2 - 3 giờ sáng để chơi game! Vậy nên, tôi đã suy đến một kết luận : thức đêm có hại cho cả sức khỏe lẫn việc học!

Tôi thấy trên mạng người ta nói thời gian học thuộc tốt nhất là từ 4 - 6 giờ sáng, trước giờ tôi luôn phủ nhận định kiến này và cảm thấy học thuộc buổi đêm có phần tốt hơn! Nhưng đời mà, không thử làm sao mà biết được!

Hôm đó, tôi đi ngủ rõ sớm, sớm hơn ... để xem nào ... chắc là sớm hơn khoảng 5 tiếng so với bình thường, đúng vậy, 10 giờ đêm tôi đã đi ngủ rồi, và hôm nay đặc biệt hơn, tôi xuống phòng ngủ với mẹ!

Mặc dù cũng đã 13 - 14 tuổi rồi, cũng chẳng còn là trẻ con nữa, nhưng tôi vẫn có cảm giác, mỗi khi gặp khó khăn, mẹ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất mà tôi có thể dựa vào! Ví dụ như hồi bé mỗi lần sợ ma, tôi lại bảo mẹ ôm chặt lấy tôi, mẹ nói rằng mẹ yếu lắm, chẳng thể bảo vệ được tôi! Tôi biết chứ, nhưng tôi hiểu rõ, cái sợ của tôi chỉ là vấn đề tâm lý, tất cả là do tôi bịa ra, hoàn toàn không hề có thật! Vậy nên, tất cả những gì tôi cần là chỗ dựa tinh thần, và cái ôm của mẹ thực sự đã bảo vệ tôi khỏi nỗi sợ ấy!

Và giờ đây, tôi cũng phải đối mặt với nỗi sợ còn to lớn hơn nhiều với mấy con quỷ do bản thân tưởng tượng!

Tôi mở cửa phòng mẹ, phả vào mũi tôi là mùi hương quen thuộc ... đó là mùi của mẹ tôi!