Cuộc sống - qua cái nhìn của tôi (Tản văn + Truyện ngắn)

3 ngày!

*Bốp*

Chiếc điện thoại bị tôi ném không thương tiếc xuống sàn nhà, nếu để so sánh với cục gạch Nokia - một chiếc điện thoại có thể coi là bất diệt, dù có bom, mìn, đại pháo cũng không thể hủy diệt thì có lẽ sẽ không bằng, nhưng đối với chiếc smartphone hãng Oppo đời cũ này thì nó xứng đáng được gọi là đệ của Nokia bởi dù tôi có tra tấn nó cả về tinh thần hay thể xác, dẫu cho cái màn hình của nó vỡ đến thảm thương, độ cảm ứng đã không còn nguyên vẹn, nhưng ít nhất, nó vẫn là một chiếc điện thoại có thể dùng được!

Đó là một buổi sáng không khác mấy những buổi sáng thứ hai tầm thường kia,những tia nắng chói chang đáng ghét lại xen qua tấm rèm cửa cố gắng làm bừng sáng căn phòng màu hồng và xóa nhòa đi cái bóng đêm mà tôi luôn yêu thích, lại là một ngày phải dậy sớm, lại là một ngày mệt mỏi, lại phải đối diện với đống bài tập đáng ghét, gặp mặt những kẻ khó ưa trên lớp học, ... mấy thứ này dường như đã khiến tôi chán ngấy và chỉ biết ngao ngán thở dài mặc kệ, coi như bản thân đã mù và sống trong cái thế giới ảo mộng do bản thân tạo ra!

Dường như tôi không còn chán ghét thực tại nữa, bởi tôi có còn quan tâm gì nó đâu! Tôi bây giờ như đã đeo một chiếc khăn bịt mắt, tôi không nhìn thẳng vào đời, mà sống trong một thế giới nào đó hoàn toàn đẹp đẽ, một thế giới không có thật!

Tôi cố nhìn mọi thứ theo cái nhìn lạc quan nhất có thể, để tâm hồn mình bay bổng vào thiên nhiên. Bước đi trên con phố đông người qua lại, tôi dấu sự chán ghét qua cái nhìn giả tạo tự nhắc nhở bản thân mình : "Thật bình yên và êm ả, một khung cảnh quen thuộc bình dị làm xao xuyến lòng người!"

Đến trường, bước vào lớp học, lại là một tiếng thở dài được chút ra, tôi lặng lẽ liếc qua cậu bạn ngồi ở một chỗ đang chăm chú đọc sách hay học bài gì đó, lại nhìn sang cô bạn nấm lùn nhỏ xinh với vẻ ngoài hết sức đáng yêu khiến người ta không cưỡng lại nổi, tôi lại thấy khóe mắt cay cay ...

Trước kia, tôi cũng có đâu bất cần đời như này ...

Tôi ngồi vào chỗ của mình mà gục mặt xuống, ngủ!

Tôi ngủ hết tiết chào cờ, mặc cho mấy đứa bạn gọi dậy ôn đề cương chuẩn bị thi học kỳ, nhưng tôi mặc kệ, còn 1 tuần mà, lo gì!

Nói chung, tất cả những gì tôi làm hôm sáng thứ 2 đó, chỉ là ngủ và ngủ! Tôi ngủ đến nỗi mặt mũi sưng húp, mắt đau như muốn lồi ra vì ngủ quá nhiều, cơ thể khó chịu vì thức đêm thức hôm khiến tôi buồn nôn, tôi sách cặp ra về, không quên liếc nhìn cậu bạn kia một lần nữa, cậu bạn học giỏi đang hỏi bài cô bạn đáng yêu đội sổ kia. Tôi tự cười gượng gạo và cố tỏ vẻ khinh bỉ : "Hèn! Thằng ngốc!"

Mệt mỏi và chán nản, đó là tất cả những cảm xúc có trong một ngày của tôi!

Về đến nhà, tôi cố gượng cười với bố mẹ một câu, để họ thấy tôi vẫn là một cô bé vui vẻ ngày nào. Tất cả mọi thứ đều rất ổn, cho đến khi ...

"Thông báo: Do tình hình dịch bệnh Covid đang vô cùng căng thẳng, vậy nên chủ trương của nhà trường là kết thúc năm học càng sớm càng tốt, lịch ôn thi sẽ được rút ngắn lại còn 3 ngày, mong các bậc phụ huynh dặn dò con em chuẩn bị cho tốt kì thi sắp tới!"

Hơ ... vậy là 3 ngày nữa thi rồi à, tính cả ngày hôm nay sao?

Mình có nghe nhầm không vậy?

Nước mắt tôi đã trào ra tự khi nào ...

Tôi như một con thú lồng lộn chửi rủa tất cả những người liên quan đến quyết định trên, từ tổ tông họ hàng cho đến con cái cháu chắt cũng không tha!

Trong một phút mất bình tĩnh ấy, tôi cũng không thể tự ngẫm ra rằng, sinh mạng con người là quan trọng hơn cả, nhỡ đâu một phát dịch bùng ra đấy thì biết làm sao, bây giờ đối với tình hịnh hiện tại, việc học của học sinh chẳng hề quan trọng, chỉ như một con tép riu cạnh bên bao công to việc lớn khác đổ lên đầu những người lãnh đạo, nhưng đối với một con người vẫn còn đang nhàn rỗi ngồi đó lùa cơm vào bụng, thì công văn trên là giống như là một lời xử trảm kết liễu mạng sống vậy!

Tôi lướt Facebook cũng thấy nhiều rồi, chúng nó bảo là một ngày thi 10 môn cũng chẳng sao, tất nhiên, thi thì ai chẳng thi được, quan trọng là thi như thế nào thôi! Mà đối với một con người có thể nói là vô cùng cầu toàn về điểm số như tôi, thực sự không thể chấp nhận nổi!

Tôi phải làm thế nào đây?

~*.*~

Vì đợt vừa rồi tớ bận thi nên không thể đăng chương mới cho truyện kia được, mong các cậu bỏ qua, tuần này tớ được nghỉ ở nhà học online rồi nên hứa sẽ chữa bệnh lười và đăng nhiều chương hơn nha>>>