Cuộc sống - qua cái nhìn của tôi (Tản văn + Truyện ngắn)

Dạo qua các suy nghĩ của tôi ... (1)

"Bố ơi, tại sao con người luôn biết rằng, đằng nào thì họ cũng chết, chết rồi thì sẽ để lại tất cả, vậy tại sao chúng ta phải sống một cuộc sống mà sau này những điều chúng ta cố gắng đều trở thành vô nghĩa?"

"Sao lại vô nghĩa được hả con? ..."

Bố tôi đã trả lời câu hỏi đó của tôi, có lẽ là không được trọn vẹn lắm, nhưng nó lại khiến cho tôi rút ra được nhiều kết luận mà tôi nghĩ là hoàn hảo!

Tôi mới chỉ là một học sinh cấp 2, vốn là cái tuổi vô lo vô nghĩ, đáng ra ở cái tuổi này chẳng có gì phải bận tâm ngoài ăn và học, nhưng tôi thì khác, tôi hoàn toàn không giống với những bạn bè cùng trang lứa, họ thì luôn cảm thấy cuộc sống thật tràn đầy niềm vui và hạnh phúc, họ luôn giữ tinh thần lạc quan vui vẻ và tràn đầy năng lượng, họ yêu đời và luôn có khát khao, ước mơ cháy bỏng; hoặc có những người nghĩ rằng cuộc đời là bể khổ, là tột cùng của sự đau thương, dường như họ luôn có ý định trong đầu rằng chỉ muốn chết, muốn kết thúc cuộc sống này, kết thúc cuộc sống địa ngục nơi trần gian này mãi mãi!

Nhưng, tôi chẳng hề có bất kì suy nghĩ, cảm xúc nào giống với những người nói trên . Tôi thấy nhạt nhẽo với những buổi sáng đến trường, tôi thấy phát ngán mấy bài giảng thiếu sáng tạo và luôn đi theo khuôn khổ của những giáo viên dạy văn, tôi cười khinh trước trò đời lừa bịp, giẫm đạp lên nhau để sống, coi thường những quan tham bao che tham ô tham nhũng chẳng bao giờ được nhắc đến trên TV, ... cuộc sống đối với tôi là một thứ gì đó lặp đi lặp lại, chẳng có gì đổi mới, chẳng có gì thú vị, chẳng có gì khiến tôi trở nên luyến tiếc ! Tôi không phải là quá bi quan với cuộc sống hay không muốn sống trên đời này, tôi muốn sống chứ, rất muốn sống! Nhưng không phải là cuộc sống hiện tại, mà là một cuộc sống khác ...

Trong mắt người quen của tôi, thì tôi có lẽ là một đứa cả thèm chóng chán, tôi liên tục thay đổi avatar (ảnh đại diện), tôi ít khi dùng một thứ đồ gì đó lâu dài, có thể lúc này thấy món đồ này đẹp nhất nhưng chỉ nhát sau lại thấy nó thật dở tệ, chỉ muốn tìm mua một cái khác đẹp hơn . Tôi lười đọc sách, nhưng lại thích viết sách, lý do là vì bây giờ các tác giả truyện rất nhiều và số lượng sách họ viết cũng vậy, có nhiều cuốn rất hay, lời văn cũng rất phong phú, nhưng đáng tiếc, các tác phẩm của họ lại là những đứa con sinh non đẻ muộn, xinh đẹp thật đấy, nhưng trông chúng quá tầm thường, cũng như một màu và motif quá cũ kĩ (thậm chí các tác phẩm tôi đang viết cũng gần như giống vậy, dù tôi có chút sáng tạo thêm - ít nhất là tôi nghĩ thế), không có sự đổi mới, họ nghĩ rằng đi trên con đường đó là an toàn, thí dụ điển hình như tiểu thuyết ngôn tình chẳng hạn, bây giờ trên các diễn đàn đều tràn lan các loại truyện có tựa đề giống nhau : Tổng tài bá đạo sủng hạnh tôi, Bảo bối của tổng giám đốc, Lớp trưởng em yêu anh, ... có rất nhiều truyện thậm chí trùng tên nhau với số lượng lớn đến phát hoảng, nhưng nó vẫn có rất nhiều người đọc, họ đọc riết, đọc mãi không chán, và các tác giả mới thấy vậy liền hùa theo trào lưu này, dần dần mất dần chất lượng, đọc xong hai cuốn truyện của hai người khác nhau mà cứ ngỡ là cùng tác giả ... Vậy nên, giống như con người tôi - thích sự đổi mới, tôi muốn viết lách, viết những gì mà chưa ai biết đến, viết những đề tài mới lạ khiến cho người đọc tò mò, thích thú, mặc dù hai tác phẩm truyện kia của tôi vẫn có hơi hướng và motif không mấy sáng tạo và đặc sắc cho lắm như tôi kì vọng, nhưng có lẽ tôi sẽ cải thiện sau, và tất nhiên : không bao giờ ngừng học hỏi và cố gắng!

Lại nói đến cố gắng, bây giờ các diễn giả vẫn còn đang tranh luận rằng "Đừng bao giờ thấy gian nan phía trước mà nhụt chí, hãy luôn cố gắng và bạn sẽ nhận được những kết quả xứng đáng" và "Nếu tình hình không mấy khả quan và bạn cảm thấy không thể thay đỏi được vấn đề, hãy buông bỏ - đó là cách tốt nhất để không uổng phí những khoảng thời gian quý báu mà đáng ra bạn phải dành chúng cho những việc bổ ích khác" ...

Tôi đã có câu trả lời cho tranh luận trên!

Còn các bạn thì sao? Nếu có câu trả lời, hãy comment bên dưới để đóng góp ý kiến, tôi sẽ lắng nghe và học hỏi!

Đồng thời hãy cho tôi những câu hỏi để tôi phân tích và giải đáp, đôi khi nghe ý kiến của một đứa trẻ chưa trải sự đời sẽ giúp bạn hiểu ra nhiều điều đấy!