Cuộc sống - qua cái nhìn của tôi (Tản văn + Truyện ngắn)

Dạo qua các suy nghĩ của tôi (vấn đề nên tiếp tục hay dừng lại)

Trở lại với chủ đề trước mặc cho các bạn bơ tôi, thì chúng ta có câu hỏi: Rốt cuộc nên tiếp tục hay dừng lại khi mọi sự cố gắng của bản thân từ trước đến nay vẫn chưa có kết quả gì như bạn mong muốn, thậm chí là còn khiến bạn lâm vào cảnh khó khăn?

Chúng ta có thể đưa ra quyết định rất nhanh khi có nhiều lựa chọn, nhưng khi chỉ có hai, thì bạn chắc chắn sẽ chẳng biết chọn cái nào, đúng không?

Vậy nên, sẽ không sao nếu chúng ta thêm ... một lựa chọn thứ ba vào chứ?

Hmm ... có khó hiểu quá không nhỉ? Nhưng chúng ta đâu nhất thiết cứ phải nghĩ đâu là lựa chọn đúng đắn nhất, cứ nghe theo trực giác của mình thôi!

Tất nhiên, tôi cũng từng rất nhiều lần nghe theo trực giác của bản thân và chẳng được kết quả gì, ví dụ như chuyện vào đội tuyển, ban đầu mẹ tôi khuyên tôi vào đội tuyển Anh, nhưng tôi lại muốn vào đội tuyển Văn và đã từ chối lời đề nghị của giáo viên bộ môn đó, nhưng khổ nỗi là lớp tôi học chỉ là lớp chọn hai, mà cô dạy đội tuyển chỉ dạy lớp chọn một, nên cô ấy bảo không thể cho tôi vào vì không biết lực học của tôi như nào!

Thế là tôi sôi hỏng bỏng không, lỡ cả hai việc!

Nhiều lúc, tôi tự hỏi bản thân, liệu lúc ấy tôi không nghe theo trực giác, mà chọn con đường đúng đắn từ phía mẹ tôi, có lẽ giờ tôi đã đang ở một vị trí khác ...

Cũng như hồi đầu cấp, lần ấy cô dạy đội tuyển đọc được bài văn của tôi và ngỏ ý muốn tôi chuyển dang lớp cô, tôi cũng từ chối, và đó là một quết định khiến tôi hối hận ...

Có vẻ như lời khuyên "nghe theo trực giác" ban đầu và dẫn chứng của tôi đang lần lượt công kích nhau phải không nhỉ?

Không, thực ra đó không phải là trực giác! Mọi quyết định sai lầm của tôi ở bên trên chỉ là những quyết định lóe lên trong đầu tôi vì tôi nghĩ nó là đúng, vì lúc đó tôi nghĩ nó là quyết định hoàn hảo, và lúc đó, chính tôi đã phản lại trực giác của tôi!

Nghe theo trực giác, không phải là nghe theo những gì bản thân mình cảm thấy đúng, mà là nghe theo trái tim của mình!

Có vẻ hơi trừu tượng, nhưng tôi sẽ giải thích cho các bạn hiểu, cũng là câu chuyện đội tuyển ở bên trên thôi. Thì có phải là lúc ấy, tôi cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, và tôi quyết định chờ đội tuyển Văn, vì tôi nghĩ bản thân đã bồng bột quá nhiều, cần phải kiên nhẫn chờ đợi hơn nữa thì mới có kết quả được, nói chung, quyết định đó của tôi chỉ là từ những suy nghĩ vô cùng mông lung, chẳng có cơ sở gì cả, nhưng nó không phải trực giác, nó là điều mà tôi cho là đúng, là điều mà tôi vẫn dùng chút "ý thức" để quyết định, và lúc đó, "vô ý thức" đã xuất hiện ...

Tôi chẳng biết phải diễn tả như nào, nhưng bạn biết cái cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng không, thêm vào đó là cảm giác choáng váng ở đầu, không đau, nhưng rất khó chịu, cơ thể dường như tiết ra một thứ hormone nào đó chống lại chính cơ thể mình, chống lại chính suy nghĩ của bản thân ... Nhưng lúc đó, tôi không biết nó là gì, chỉ đơn giản nghĩ là cơ thể mình không khỏe, vậy nên chẳng thèm để ý sự gào thét của cái thứ vô hình khó tả đang cố gắng khuyên răn tôi!

Trường hợp này cũng xảy ra nhiều lần, chẳng hạn như khi làm bài kiểm tra mà biểu hiện trên xuất hiện, thì tôi biết chắc rằng bài đó tôi sẽ điểm rất thấp (đột ngột bị thế chứ bị từ trước thì là do sức khỏe đó), còn nếu như tôi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể rất thoải mái, thì đương nhiên, bài làm sẽ vô cùng tốt! (Lúc trước thi có cảm giác đau bụng với tâm trạng run run nhưng dần dần hết khi tập trung làm bài, còn trường hợp có biểu hiện "điểm kém" sẽ kéo dài từ đầu tới cuối)

Tôi không rành lắm về sinh học, vậy nên tôi sẽ quy nó về một thứ, gọi là "Trực Giác"!

Trực giác là một khái niệm mơ hồ khó hiểu, và nó luôn giúp ta đưa ra những sự lựa chọn khi trong suy nghĩ chẳng có một tý cơ sở gì cả!

Không phải là đánh đồng, nhưng tôi chắc chắn các bạn cũng từng bị vậy giống tôi, đúng không?

Tất nhiên, không phải chuyện gì cũng nghe theo trực giác được, vấn đề của tôi là một vấn đề nhỏ, nhưng với các vấn đề quan trọng và nan giải hơn, tôi khuyên các bạn nên suy nghĩ thật kỹ lưỡng xem cái nào đúng cái nào sai, rồi tự đưa ra cho mình một câu trả lời, khi đó, một thứ gì đó vô hình sẽ tiếp thu tín hiệu, đồng thời "phái" trực giác đi "kiểm duyệt" lựa chọn đó!

Cũng giống như trong vấn đề đặt ra ở trên, rằng chúng ta có nên tiếp tục cố gắng không hay dừng lại, thì tôi xin trả lời, chẳng có lựa chọn nào là đúng, lựa chọn nào là sai, mà còn phải tùy thuộc vào hoàn cảnh lúc đó! Bạn phải biết bản thân mình đang đứng ở đâu và khả năng thế nào, trình độ ra sao. Hãy nhìn lại những gì bản thân mình đã cố gắng và ngước lên trông mục tiêu mà bản thân xác định, xem liệu mình cố gắng thêm thì có được gì không, hay rốt cuộc cũng sẽ thất bại. Hãy hỏi đi hỏi lại bản thân mình câu hỏi đó, lần lượt đưa ra các lựa chọn và lắng nghe trái tim mình, hãy để cho trái tim dẫn lối chỉ đường, đưa tới một kết quả đúng đắn! Tại sao ạ? Tại sao lại nghe theo con tim? Vì mấu chốt ở đây chính là cảm xúc mà bạn dành cho công việc đó! Khi bạn hỏi bản thân mình có nên tiếp tục hay không, tức có nghĩa là ý chí của bạn đã lung lay, mà hỏi lại trái tim chính là để củng cố tinh thần, nếu như độ vững vàng vẫn đủ lớn, thì bạn ắt sẽ thành công, còn một khi đã chán nản và không còn muốn tiếp tục, thì tất nhiên sẽ không thể nữa, dù bạn có tiếp tục cố gắng hay hy vọng, nhưng chỉ cần tim bạn đã không còn nhiệt huyết thì cũng chẳng thể thay đổi được gì cả! Dẫu cho ở phía trước kia là một mỏ kim cương, chỉ cần cố một chút nữa thôi là có thể đào tới, nhưng tâm đã không vững, chí đã không còn, đam mê và hy vọng cũng không còn sôi nổi như trước đây, dù ép buộc bản thân mình đào tiếp thì tay cũng đã không còn chắc để làm nữa rồi! Đến lúc này, hãy buông bỏ! Còn nếu bạn "cảm thấy" bản thân vẫn còn hy vọng, hãy tiếp tục đi, cố gắng không ngừng nghỉ!

Có lẽ, suy cho cùng, tất cả mọi lựa chọn (mà tôi thấy đúng) cũng chỉ từ "cảm thấy" mà ra thôi!

Cũng giống như môn Triết, rất khó để tìm một câu trả lời hoàn hảo, con người phải nhìn mọi sự vật sự việc từ nhiều mặt!

Nghe thì có vẻ hơi rắc rối khó hiểu, nhưng nếu đọc lại thêm nhiều lần nữa thì bạn cũng ... chẳng hiểu gì đâu, chính chủ còn không hiểu bản thân đang viết gì nữa là!

(Hoặc nếu bạn có một lựa chọn khác, hãy nói cho tôi ở bên dưới phần bình luận)

~*.*~

Bạn có bao giờ cảm thấy ... dường như bản thân mình đang bị lạc lõng giữa những bạn bè cùng trang lứa không?

Tôi cảm thấy bản thân mình như đang bị bỏ lại phía sau, đầu óc tôi dường như không còn sáng suốt được như trước, kết quả học tập dường như đang thấp đi!

Tất nhiên, tôi sẽ chẳng để cho việc đó tiếp tục diễn ra, tôi sẽ lấy lại phong độ của bản thân trước kia thôi, và tôi biết tôi sẽ và chắc chắn làm được! Nhưng tôi có một câu hỏi ...

Nếu như chúng ta luôn nhìn đời với ánh mắt đầy rẫy sự khinh miệt, coi thường, nhưng đến khi ta nhận ra bản thân mình thậm chí còn chưa thể bằng nó, vậy thì ta có tư cách gì để khinh bỉ nó đây (cho dù nó đúng là đáng bị vậy)?