Cuộc sống - qua cái nhìn của tôi (Tản văn + Truyện ngắn)

Món quà

Mai là sinh nhật bạn của Hoa, Hoa muốn đi lắm nhưng bạn Hoa lại chẳng tổ chức tiệc sinh nhật, thế nên cô bé buồn thiu à.

- Không sao, cậu có thể gửi quà cho tớ!

Hmm... sinh nhật bạn là vào thứ bảy, mà thứ bảy lại nghỉ học mất rồi, làm sao cô bé đưa quà cho bạn được đây?

Nhưng cũng không thể gửi vào thứ sáu được, thứ sáu làm gì đúng ngày, gửi sẽ làm mất giá trị của món quà mất!

Nghĩ đi nghĩ mãi, cô bé mới nhớ đến một người...

Ngày thứ bảy...

- Bố ơi bố! - Nghe thấy tiếng xe từ đằng xa, cô bé liền chạy ra tận ngõ để đón bố, bố đi làm về thấy con gái hơn hở thế này thì vui lắm, quên hết luôn những muộn phiền ngày hôm nay rồi!

Hoa được bố nhấc bổng lên xe rồi phi vào nhà, bố vừa mới hạ được cái chân chống xuống, Hoa đã ríu rít ngay:

- Bố ơi bố ơi bố ơi! Bố giúp con cái này đi! Bố giúp con cái này đi!

Bố xoa đầu đứa con gái hiếu động, hỏi:

- Con muốn bố giúp gì nào?

- Bố đem quà này đến cho bạn của con đi! Con muốn gửi quà, con muốn gửi quà!

- Vậy nhà bạn ý ở đâu hả con? Bố chở con đi rồi con chỉ đường cho bố nhé!

- Con cũng không biết luôn bố ạ! Nhưng bố phải đưa cho bạn ấy hộ con đấy nhé!

Nhìn khuôn mặt tỉnh queo không ngần ngại trả lời của hoa, bố chỉ biết gãi đầu cười "hờ hờ", rồi nhỏ nhẹ bảo con gái:

- Nhưng con không biết nhà bạn ấy thì làm sao bố đem đi hộ con được! Hay thôi để thứ hai đi học rồi mang cho bạn ấy nhé!

- Ứ ừ, con không chịu đâu, không chịu đâu! Bố phải mang quà cho bạn ấy hộ con cơ! - Hoa giãy đành đạch lên ăn vạ, hại bố phải ngồi dỗ mãi.

Cô bé giận bố lắm, giận bố vì bố chẳng giúp mình gì cả, bố thật là ki bo, kẹt xỉ, Hoa ghét bố, ghét bố!

Cô bé ngồi ngẫm lại một lát, rồi như chợt nhớ ra điều gì, liền tớn tác chạy ra níu chân bố, nhõng nhẽo:

- Bố ơi bố giúp con đi, con nhớ ra địa chỉ nhà bạn ấy rồi! Là phường Cẩm Thạch, Tổ 2 khu 6A ấy bố!

- Thế số nhà là bao nhiêu hở con?

- Con... con không biết! Bạn ấy chỉ nói thế thôi!

Bố thở dài, thôi thì chiều con gái vậy, cho nó bớt nhõng nhẽo, mè nheo, với cả bố là dân bảo hiểm, khách hàng biết bao nhiêu người ở đấy rồi, kiểu gì chả gặp người quen mà hỏi! Thôi, vẫn là đi nhanh cho nó lành!

Thế rồi bố lại lóc ca lóc cóc xỏ quần áo vào, ngồi lên xe đạp cần cho xe nổ máy rồi phóng đi tìm nhà bạn của Hoa.

Bố đã đến được phường Cẩm Thạch Tổ 2 Khu 6A, nhưng mà theo như lời miêu tả của con gái, thì ở đây làm gì có nhà nào có một vườn hoa rộng, có một cây nhãn to sụ trước sân đâu nhỉ? Ở đây toàn là đồi là núi thôi à, đã thế còn lắm dốc nữa chứ, chẳng có nhà nào là có đủ một cái sân lớn để trồng nhãn cả, hơn nữa...

"Nhà bạn ý là một lâu đài cổ tích màu hồng, xung quanh có 4 con sư tử hộ vệ cơ!"

Thôi khỏi, bố biết là chẳng thể tin được đâu mà, giờ chỉ còn cách đi hỏi từng nhà thôi!

- Cô có biết nhà bé nào trong xóm này tên là Thùy Dung không?

- Bác có biết nhà cháu Thùy Dung ở đâu không nhỉ?

- À không ạ, vâng vâng, cám ơn nhiều ạ!

...

Bố cứ lượn mãi, lượn mãi một vòng, hai vòng, lên dốc, xuống dốc, mệt muốn lăn ra đất, nhưng nghĩ đến con gái ở nhà chờ lại thôi, đành phải cố tiếp vậy!

Bỗng nhiên có một người đàn ông bụng phệ tiến tới chỗ bố, trông bố mặt mày đỏ lừ, mồ hôi nhễ nhại, ướt như vừa đi tắm mưa về thì thấy tội lắm, liền lại bảo:

- Chú đang làm gì đấy? Sao mồ hôi nhễ nhại thế kia?

- À, em đi đưa quà cho bạn của con gái em bác ạ!

- Thế chú gặp đúng người rồi! Tôi là trưởng khu này, bạn con chú tên gì, tôi tìm giúp cho!

- Bạn nó tên Thùy Dung bác ạ!

- Ồ, là con bé đó hả? Nó ngay cạnh nhà tôi, để tôi đưa cho!

Tự nhiên xuất hiện cứu tinh làm bố Hoa mừng quýnh, cảm ơn ông này rối rít rồi chắc củ phóng xe về nhà, đồng thời khoe luôn với con gái là mình đã hoàn thành "nhiệm vụ"!

Những tưởng con gái mừng vì bố đã đưa được quà cho bạn, nhưng không, vừa về đến nhà, Hoa đã ra đấm thùm thụp vào lưng bố, òa lên khóc. Nhìn con gái khóc mà không hiểu chuyện gì, bố liền vội vàng dỗ lấy dỗ để, nhưng cô bé cứ khóc mãi, khóc nấc hết cả lên:

- Bố ơi... huhu... bố ơi... con... con tưởng... con tưởng bố làm sao rồi... sao bố về... về muộn thế... huhu...?

Bố thấy con gái như vậy thì thương lắm, vừa thương vừa cảm động, liền ôm con gái vào lòng vỗ về an ủi...

Hôm sau hỏi lại bạn thì Hoa mới biết là bạn chẳng nhận được quà, nhưng mà Hoa chẳng mảy may để ý gì đến chuyện này cả...

Tất cả những gì cô bé muốn nói chỉ là:

"Con cảm ơn bố! Cám ơn bố rất nhiều!"