Cuộc sống - qua cái nhìn của tôi (Tản văn + Truyện ngắn)

Trái dưa bở đắng: Mẩu 1

Năm nay 20/11 lớp tôi lại diễn nhạc kịch như mọi khi, "kịch" thì đã có những bạn nữ xinh đẹp lo hết, còn phần "nhạc" thì tất nhiên là thuộc về tôi rồi!

Hôm nay cô sẽ phát bản thu âm hôm qua của tôi để các bạn tập, tôi biết vậy thì ngượng chín mặt luôn á, chỉ có thể ngồi im một chỗ để chúng nó trêu chọc thôi, tại khi nghe xong giọng tôi đứa nào cũng cười phá lên!

Vốn không phải là giọng tôi có vấn đề, mà vấn đề là ở cái loa, nó cứ rè rè, đã thế âm lượng lại nhỏ không tăng lên được, thành ra nghe như tiếng chuột chít kêu vậy!

Tôi lại liếc liếc sang cậu ấy, hắn không phá lên cười giống mấy bạn kia, nhưng cũng mỉm mỉm một chút, chắc là mắc cười lắm nhưng sợ tôi tẩn một trận nên không dám thôi!

Aiss... Thật mất mặt quá đi!

Cơ mà khi các bạn kia chú tâm vào tập kịch hết với nhau, thì cậu ấy lại lại gần cái loa, dí sát tai vào đó như cố nghe cái gì, đã thế còn vừa nghe vừa cười nữa!

Và khi nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khi của tôi, cậu ấy lại cười cười thú tội. Cơ mà tôi vốn định đánh cậu ấy một trận đấy, nhưng khi nhìn thấy nụ cười "như tỏa ra ánh hòa quang rực sáng" ấy, thì trái tim tôi đã lăn quay ra không thể ngóc đầu lên được, còn thân chủ nó thì cũng chết lặng chẳng thế nhúc nhích gì!

Cậu ấy thấy tôi nhìn chằm chằm không rời mắt thì cũng sinh ngại, tay chân luốn cuống chẳng biết làm gì. Mãi đến khi hồn nhập lại xác, tôi mới vội nở một nụ cười trừ khiến cả hai bớt ngượng, rồi hỏi hỏi cho có:

- Thấy... thế nào?

- Cái gì cơ?

- Ờm... giọng hát của tớ ấy!

- À... chẳng hay chút nào cả!

Không hay á? Cái tên chết bầm này, đừng tưởng đánh bại tôi bằng một nụ cười là dễ, bà đây đã thích ứng được rồi thì sẽ không sa ngã nữa đâu, bà sẽ cho mày biết tay!

Tôi giơ tay lên định cho cậu ta một trận thì đã thấy hắn ôm đầu van xin, miệng vẫn còn cợt nhả nói:

- Đúng là không hay thật mà! Cậu có hát cho tớ nghe bao giờ đâu cơ chứ, thế nên tớ mới nói không hay!

- Hả? - Tôi nghển mặt ra.

- Thật! Tớ chắc chắn cậu không thể hát hay bằng cái loa này đâu!

Cái tên này lại thích trêu ngươi tôi, hắn là chán sống rồi đúng không? Đừng tưởng tôi thích hắn mà không dám ra tay nhé! Con này chưa ngán bố con thằng nào đâu!

Cơ mà nói vậy chứ đàn bà con gái ai lại cục súc bao lực như vậy, phải tra hỏi rõ ràng thì mới là người văn minh lịch sự chứ!

- Giọng hát phát ra từ cái loa này với giọng tớ là một mà!

- Ừ!

- Thế... nếu vậy... tớ hát có hay không?

- Tớ sẽ không khen cậu đâu! Tớ chỉ khen cái loa này thôi!

Bất lực! Thật sự bất lực! Sao tôi có thể thích cái thằng cha dở hơi dở hám này nhỉ? Không khen con gái nhà người ta được một câu luôn!

Cơ mà... cậu ấy khen cái loa hát hay... tức cũng có ý muốn nói là mình hát hay rồi... chắc là ngại không muốn khen thôi! Ahihi...

Tôi cười thầm, nghĩ cũng sướng lắm, chẳng cần nói thẳng toẹt ra đâu, chỉ cần người ta thấy mình tuyệt vời đã là hạnh phúc lắm rồi!

Vẫn chưa buông tha, tôi lại hỏi tiếp:

- Thế... có thích giọng hát của cái loa không?

- Thích! Thích chứ! Thích như thích ai đó vậy á!

~*.*~

Có điều, sau này tôi mới biết, "ai đó" mà cậu ấy nhắc đến, vốn không phải là tôi!

Mỗi lần nghĩ đến chuyện ấy, tôi chỉ biết nở một nụ cười nhạt...

Không sao, hy vọng "ai đó" sẽ chia tay người yêu để đến với cậu ấy!