Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 17: Chương 17

Tống Ý ngây người, rất lâu cũng không có phản ứng gì.

Tạ Tinh Thùy nói: “Cứ quyết định như vậy đi.”

Tống Ý vội vã từ chối?: “Không cần đâu, tôi chỉ cần mỗi giường thôi, cái khác…”

Trọn bộ nội thất này tận hai trăm vạn, sao cô có thể lấy được?

Tạ Tinh Thùy nói: “Cô nhìn thử xem, có giường nào có thể kết hợp được với bộ nội thất này?”

Tống Ý trả lời: “Mua giường màu trắng là được rồi.”

Tạ Tinh Thùy là một nam thẳng nhưng rất có mắt thẩm mỹ, anh trịnh trọng nói hươu nói vượn: “Loại này là trắng ấm chứ không phải trắng bình thường, muốn tìm cái thích hợp thật sự không dễ đâu.”

Tống Ý: “Nhưng mà chúng……”

Tạ Tinh Thùy nhìn cô: “Tôi còn chưa dùng, cô sẽ không chê chứ?”

Chúng đều là bạn tốt của gấu trắng lớn, sao cô lại chê được?

Tống Ý do dự cả buổi mới nói: “Bộ nội thất này rất đắt.”

Tạ Tinh Thùy cười, đáp lại: “Nhưng nếu cô không cần, chúng cũng chỉ có thể vào nhà kho hứng bụi thôi.”

Tống Ý vừa nghe liền đau lòng không chịu nổi.

Tạ Tinh Thùy lại nói: “Cô đừng nghĩ nhiều quá, dù sao cô cũng ở trong căn cứ, để trong phòng cô cũng tốt hơn để ở nhà kho mà phải không?”

Câu này rất có lý, Tống Ý bị thuyết phục thêm một chút.

Tạ Tinh Thùy cười rồi tiếp lời: “Tống Tống à, tiết kiệm là một phẩm chất tốt.” 

Tên đàn ông phá của như anh mà còn không biết xấu hổ nói ra hai chữ này!

Tống Ý hỏi anh: “Anh thật sự không cần chúng nữa sao?”

Kỹ thuật diễn của ảnh đế Tạ Tinh Thùy phô bày triệt để, vẻ mặt ghét bỏ như nhìn thấy thứ gì kinh khủng: “Tuyệt đối không cần.

Về mặt ăn, mặc, nơi ở, phương tiện đi lại, tôi sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi.”

Tống Ý lại nói: “Có điều phòng của tôi……”

“Không vấn đề, cô cứ ở lầu 4 đi.” Tạ Tinh Thùy một câu tiếp một câu, rất chắc chắn mà nói: “Lầu 4 rất rộng rãi, phòng ở phía đông kia cho cô, cô có thể đi xem xem, nó vẫn luôn bỏ trống không có ai dùng.”

Tống Ý nói: “Ký túc xá của mọi người đều ở lầu 3……”

Cô còn chưa nói xong Tạ Tinh Thùy đã xen vào: “Lúc trước là bên nhân sự suy nghĩ không chu đáo, cô là nữ mà lại cho ở cùng mấy tên thanh niên già đầu này, cách một tầng cũng tiện cho nhau hơn.”

Tống Ý: “……” Hoàn toàn không phản bác được.

Tạ Tinh Thùy lại tung ra một đòn trí mạng: “À đúng rồi, lầu 4 còn có phòng tắm riêng.”

Tống Ý: “!!!”

Tạ Tinh Thùy có chút hối hận.

Nếu biết năm nay Tống Ý sẽ đến YD thì hồi đầu năm đã tân trang lại lầu 4 một chút, lắp một cái bồn tắm to vào phòng tắm của căn phòng kia.

Phòng tắm riêng là một sự hấp dẫn rất lớn, Tống Ý không thể cưỡng lại được.

Lúc ở CST, tất nhiên phòng tắm sẽ phân ra nam nữ, nhưng từ phòng cô đến đó cách một đoạn xa, mỗi lần đi tắm là phải xách theo bao lớn bao nhỏ, tắm xong rồi phải mặc đồ chỉn chu đi về, khá là phiền phức.

Cũng may buổi sáng các đồng đội đều ở trong trạng thái ngủ như chết, toàn bộ thời gian đó cô có thể làm được rất nhiều việc cá nhân, cũng khá tốt.

Nhưng có tốt thế nào cũng không bằng một căn phòng tắm riêng trong chính phòng ngủ của mình!

Cái này quả thật là hấp dẫn trí mạng đối với cô.

Tuy vậy, Tống Ý vẫn cẩn thận hỏi lại: “Như vậy cũng được sao?”

Tạ Tinh Thùy thầm nghĩ: Đừng nói một căn phòng, toàn bộ căn cứ YD cũng có thể đưa cho cô, thử hỏi xem có được hay không?

Đáng tiếc rằng nói nhiều quá sẽ dọa cô mất, Tạ Thần biết rõ vượt quá giới hạn sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy điềm tĩnh nói: “Bọn họ đều là những thanh niên đã lớn, sẽ không để tâm mấy chuyện này đâu, cô không cần nghĩ quá nhiều.”

Đi một vòng, cuối cùng nội thất mua cho Tạ Tinh Thùy vẫn rơi vào tay Tống Ý.

Không cần dọn xuống lầu 3 nên bớt được không ít chuyện, vì vậy tuy rằng phải di chuyển những món đồ này nhưng lại không tốn quá nhiều thời gian.

Tống Ý đem đồ của mình lên lầu 4.

Phì ca lén giơ ngón cái về phía lão đại: Tôi, lão đại, kế hoạch thành công!

Tạ Tinh Thùy lườm anh ta một cái, Phì ca vội vàng làm hành động kéo khóa miệng.

Tạ Tinh Thùy không đi đến phòng của Tống Ý, chỉ lớn tiếng nói: “Cô thu dọn xong thì xuống lầu, 8 giờ rưỡi có hẹn thi đấu huấn luyện cùng với The Dragons.”

Tống Ý đáp lại: “OK!”

Giọng của cô sảng khoái, trong trẻo, không giấu được sự vui sướng.

Tạ Tinh Thùy nhìn về phía cô, thấy được nụ cười xinh đẹp mà anh hằng mong ước.

Cô gái 21 tuổi đẹp tựa đóa hoa đang nở rộ, xứng đáng được người khác yêu thương, chiều chuộng.

CST không trân trọng, anh sẽ trân trọng.

Nếu có thể, anh muốn mãi mãi nâng niu cô trong lòng bàn tay, cô gái của anh sẽ là đóa hoa rực rỡ nhất.

Sau khi đóng cửa lại, Tống Ý nhảy lên giường, cảm giác mềm mại của bộ lông xù khiến cô cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

Siêu thích cái giường này, vô cùng vô cùng thích, chuyện quan trọng nói 30 lần cũng cảm thấy không đủ!

Cô lăn trái lăn phải rồi lại lăn trái, tuy tóc dài rũ đến eo đã rối bời nhưng lại rất vui vẻ, vui đến nỗi không thể dừng cười được.

Ting ting.

Điện thoại vang lên.

Tống Ý tựa vào tay con gấu to để lấy điện thoại mở Wechat.

Giọng Đào Đào vang lên: “Sao nào? Ký túc xá YD như thế nào? Tạ Thần không bạc đãi cậu đúng không?”

Tống Ý gửi cho cô ấy một bức ảnh.

Đào Đào kinh ngạc: “Mẹ kiếp! YD còn thiếu người không? Quét rác cũng được, bà đây muốn đến đó!”

Tống Ý cười: “Thôi đi cô nương.”

Đào Đào gọi điện thoại cho cô: “Tạ Thần coi trọng cậu thật đấy, đây là xem cậu như bảo bối rồi.”

Tống Ý nói: “Chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Cô đem ngọn nguồn câu chuyện kể ra hết một lần.

Cái này gọi là chuyện trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, Đào Đào buột miệng thốt ra: “Tại sao Tạ Thần lại mua bộ nội thất mà anh ấy không thích?”

Tống Ý ngẩn người.

Đào Đào suy nghĩ về quả dưa vừa nhận được, bắt đầu hỏi cô: “Cậu nói cậu cùng Tạ Thần đi mua nội thất?”

Tống Ý gật đầu: “Đúng vậy.”

Đào Đào: “Vậy cậu có bày tỏ mình thích nó không?”

Tống Ý nói: “Không có…… Tiệm đó mình không muốn vào, toàn bộ đều là phong cách công chúa hường phấn, cậu biết mình không thích phong cách thiếu nữ kiểu đấy mà.”

Đào Đào lại hỏi: “Vậy là Tạ Thần chủ động đi vào sao?”

Tống Ý nghiêm túc nhớ lại lúc đó rồi mới trả lời: “Đúng vậy, mình còn khéo léo tỏ vẻ cửa hàng này không thích hợp, nhưng Tạ Thần có hứng thú nên tụi mình mới đi vào.”

Đào Đào dừng lại: “Ừm…”

Tống Ý cũng biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, cô nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, mình nhớ Tạ Thần vẫn luôn thích một người.”

Đào Đào nói: “Cũng đúng.” Hình như thích hơn hai năm rồi.

Tâm tình Tống Ý rất tốt, dùng giọng điệu rất thoải mái nói chuyện với cô ấy cả buổi.

Đào Đào cũng vui thay cô, chuyện chuyển đội này, nói thì dễ nhưng thật ra có rất nhiều vấn đề.

Con người đều là sinh vật theo thói quen, sau khi thích nghi được lại bị thay đổi sẽ dễ có những cái không thích ứng được, nhưng hiện tại trạng thái của Tống Ý rất tốt.

Xem ra Young Dream thực sự là một câu lạc bộ không tệ.

8 giờ rưỡi cùng The Dragons thi đấu huấn luyện, Tống Ý vô cùng nghiêm túc.

Ông chủ mới xem trọng cô như vậy, cô đương nhiên cũng muốn biểu hiện thật tốt.

Một ván kết thúc, mọi người ngồi họp cùng nhau.

Tạ Tinh Thùy do dự: “Tống Tống.”

Tống Ý nghiêm túc nhìn về phía anh, nói: “Có vấn đề gì thì nhất định phải nói cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại.”

Tạ Tinh Thùy đáp lại: “Đúng là có chút vấn đề.”

Tống Ý khiêm tốn nghe chỉ bảo.

Tạ Tinh Thùy nói: “Lần sau đấu luyện, cô cứ cố tình để đối thủ thắng.”

Tống Ý chớp chớp mắt, nghe không hiểu.

Tạ Tinh Thùy nói: “Cô chính là át chủ bài của chúng ta, nếu giấu được thực lực thì giấu đi.”.