Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 10

Trong đĩa nhạc Age of Rock, Mạc Văn Úy đã hát một ca khúc với tựa "Câu Chuyện Song Thành", với giọng hát trời ban của mình, cô như thoát khỏi khói lửa nhân gian, đơn giản chỉ là lặng yên dưới ánh nắng ấm áp của một ngày tháng Ba ở Hồng Kông, đem theo niềm hạnh phúc cùng tiếng hát.

"Đến đến đi đi, chỉ muốn được bên cạnh anh, chẳng có anh thế giới này thật lạnh lẽo, nói non trập trùng, thêu hoa dệt gấm dù có đẹp cỡ nào cũng chẳng bằng được ở bên anh."

8 giờ tối đêm Tết Nguyên Tiêu, màn biểu diễn pháo hoa vẫn còn diễn ra thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.

9 giờ rưỡi, dòng người tấp nập bắt đầu tản đi, sự tĩnh lặng bỗng chốc bao trùm. Màn đêm vốn chỉ ít giây trước lung linh cùng những chùm pháo hoa rực rỡ, nay chỉ còn đọng lại mùi thuốc pháo cay mũi cùng cơ man nào là rác. Những tờ giấy gói bánh bị gió thổi bay trong đêm, lắc lư giữa không trung, mãi đến khi bay đến bên bờ sông, rơi xuống mặt nước cạnh những chiếc thuyền đánh cá, rồi lặng lẽ biến mất trong màn đêm.

"Đi thôi, trời càng ngày càng lạnh rồi." Lam Nhiễm kéo Tiểu Vũ bên cạnh rời khỏi đó.

"Ừ, mau về thôi, mai còn phải đi học nữa, mà lạnh thật đấy." Phong Xa Xa đi cạnh ôm lấy cánh tay Tiểu Vũ, ba người họ lại hòa vào dòng người đang rản ra tứ phía, một nắm một ôm, một người yên lặng cúi đầu tiến bước cùng hai người bên cạnh, cùng đi về phía trước.

"Đầu Heo lạnh không, ha ha, chắc chẳng cần quan tâm đến Phong Xa Xa sức khỏe phi thường kia đâu nhỉ?"

"Này Lam Nhiễm, cậu có ý gì hả, hơn nữa Tiểu Vũ cũng gầy gò gì cho cam, đồ thiên vị."

"Hai người các cậu im lặng hết đi, còn nữa, mình không gầy gò gì cho cam, đừng làm như mình yếu đuối vậy, mình không lạnh."

Sau khi về kí túc xá, Lam Nhiễm nghĩ, phải chăng mình không nên nói câu "chắc chẳng cần quan tâm đến Phong Xa Xa sức khỏe phi thường kia đâu nhỉ?", sau đó còn bị mắng là "đồ thiên vị" nữa.

Lam Nhiễm nghe xong, lười không muốn cãi, chỉ buông bàn tay lành lạnh của Tiểu Vũ ra, tự nhiên cởϊ áσ khoác ngoài rồi nhanh chóng mặc lên người Tiểu Vũ.

"Ừ, Đầu Heo, mình...mình khỏe hơn cậu, cậu xem mỗi ngày mình đều chạy qua chạy lại, hơn nữa Phong Xa Xa, cậu cũng không mặc vừa áo của tôi, ai bảo cậu cao hơn tôi nhiều vậy, nên đành thế này thôi." Lam Nhiễm tự nói tự trả lời có chút lắp bắp, cô cũng không hiểu tại sao lúc đó mình lại nói như thể đang giải thích vậy, tóm lại nó càng khiến cô không thoải mái chút nào.

"Này, tự mặc đi." Tiểu Vũ không đợi Lam Nhiễm lắp bắp xong liền lấy áo khoác ngoài trả cho Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm nhận lại áo, cúi đầu không nói, chỉ nhìn đôi tay đang cầm chiếc áo vàng nâu của mình im lặng mất mấy giây, sau đó lại lấy áo, khoác lên người Tiểu Vũ thêm lần nữa, rồi nhanh chóng chạy về phía kí túc của mình, vừa chạy vừa hét,

"Đầu Heo thối, sáng mai mình đến...lấy...áo khoác."

"Hả? Lam Nhiễm bị sao đấy? Tiểu Vũ, mình thấy thật bất công, tại sao đưa cậu mà không đưa mình?" Phong Xa Xa nhìn Lam Nhiễm đã chạy xa khuất nói.

"Này, cho cậu." Tiểu Vũ lấy chiếc áo khoác đưa cho Phong Xa Xa.

"Ha ha, mình đùa thôi, chẳng phải Lam Nhiễm nói rồi sao, áo khoác của cậu ta mình mặc cũng không vừa, cậu ta lùn vậy mà." Sau đó giả bộ khinh bỉ liếc một cái.

Tiểu Vũ im lặng đem chiếc áo khoác mặc lại lên người, sau đó hai tay giữ lấy vạt áo trước ngực để giữ ấm, cúi đầu vùi trong cổ áo, dùng sức hít hít, trên môi nở một nụ cười.

"Đồ hấp." Tiểu Vũ cúi đầu lẩm bẩm.

Chạy đến trước cổng trường Lam Nhiễm nghĩ, bà nó, mất mặt con mẹ nó quá, đồ Đầu Heo thối, cậu không thể không khiến mình ngượng ngùng được sao, cho cậu thì cậu mặc còn lảm nhảm cái gì, hại mình chạy không ra hơi, mệt chết mất, còn toát bao nhiêu mồ hôi đây này. Lam Nhiễm vừa nghĩ vừa dừng lại, sau đó thở một hơi thật dài, chậm rãi đi về phòng mình. Đi được nửa đường, mồ hôi trên lưng khiến cơ thể như lạnh hơn, toàn thân run rẩy, chỉ đành vòng đôi tay ôm lấy chính mình, cúi đầu đi thật nhanh.

Ngày hôm sau.

"Lão Ban, đến giờ dậy rồi, đừng ngủ nữa, đi muộn bây giờ." Cô bạn Thần Thần cùng phòng vừa lắc vừa quát Lam Nhiễm, Lam Nhiễm mơ màng mở mắt nhìn một cái.

"Thần Thần, đầu tôi đau quá, khụ khụ, cả người chẳng có chút lực nào, khụ khụ, hình như tôi bị cảm rồi, xin Sơn Ca nghỉ giúp tôi nhé, tôi ngủ một lát." Thần Thần đưa tay sờ đầu lam Nhiễm.

"Mẹ khiếp, sao lại nóng thế này, cậu có thuốc cảm chưa?"

"Khụ khụ, chưa, bình thường tôi khỏe lắm nên chẳng chuẩn bị thuốc thang gì." Lam Nhiễm không chút sức lực nói.

"Này các cậu, ai có thuốc cảm không, Lão Ban sốt sắp chết rồi." Thần Thần hống lên với ba người đang chân tay bận bụi đánh răng rửa mặt trong phòng.

Cốc...cốc...cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, Thần Thần đứng dậy mở cửa.

"Tiểu Vũ à, Lão Ban bị cảm rồi." Tiểu Vũ nghe xong, tay vẫn cầm chiếc áo khoác hôm qua Lam Nhiễm cho mượn, nhanh chóng đến bên giường Lam Nhiễm, liền ném chiếc áo xuống giường.

"Đáng đời, cậu cũng có ngày bị cảm." Sau đó không thèm để mắt đền Lam Nhiễm, quay ra nói với Thần Thần.

"Trông cậu ấy một lát nhé, mình đến xin Sơn Ca cho cậu ấy nghỉ." Trước khi đi, Tiểu Vũ còn quay lại nhìn khuôn mặt vô hại của Lam Nhiễm với ánh mắt lành lạnh, sau đó đi thẳng một đường.

Lam Nhiễm uống thuốc cảm của Thần Thần không biết mót từ đâu được, có khi quá hạn gây ngộ độc chết người cũng nên. Một mình sốt cao cuộc tròn trong chiếc ở ở kí túc đến toát mồ hôi lạnh, sau đó mệt nhọc đi vào giấc ngủ.

"Chết Dẫm? Chết Dẫm? Mau tỉnh lại đi." Lam Nhiễm mơ màng nghe thấy tiếng Đầu Heo gọi mình, mệt mỏi mở đôi mắt nặng trĩu của mình.

"Đầu Heo đấy à, tạn học rồi sao?"

"Mình rót nước cho cậu rồi, ngồi dậy ăn cơm đi." Tiểu Vũ nghiêm khắc nói với Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm nhìn Tiểu Vũ đi đến bình nước nóng, rót một li nước nóng hổi còn đang bốc hơi trong không trung, sau đó đóng nắp lại, bưng đến bên Lam Nhiễm. Tiểu Vũ ngồi cạnh giường cùng Lam Nhiễm, ra sức thổi thổi cho nước bớt nóng, còn lấy thân thử độc, à quên, còn thử một ngụm xem nước có quá nóng hay không, sau đó nâng Lam Nhiễm dậy, bưng cốc nước đến tận khóe miệng Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm uống nước xong, liền ăn tạm chút cơm Tiểu Vũ giành giật dưới nhà ăn về, uống hai viên thuốc rồi nằm yên lặng nhìn Tiểu Vũ ngồi trước mặt mình ăn cơm trưa. Tiểu Vũ ăn từng miếng lớn, khói từ âu cơm bốc lên mặt cậu ấy, khiến đôi má ấy bỗng như bị nhuộm hồng, đôi lông mày chốc chốc lại cau lại, những giọt nước li ti trên mũi men theo khóe mũi chảy xương hàm rồi cằm. Khi ăn cơm, Tiểu Vũ thường đổ rất nhiều mồ hôi, đặc biệt là trên mũi, nhưng cậu ấy chẳng để tâm mà ăn cơm ngon lành, cảnh tượng ấy với Lam Nhiễm mà nói, thật ấm áp.

Cứ chăm chú nhìn khiến Lam Nhiễm ngủ quên lúc nào không hay.

Lam Nhiễm không nhớ mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết lúc tỉnh dậy vẫn thấy Tiểu Vũ như lúc ban chiều, yên lặng ngồi cạnh mình, cậu ấy còn đang ngủ gật nữa, một tay cậu ấy chống xuống giường, một tay đỡ lấy cằm, chiếc mũi nhẹ nhàng hít thở. Lam Nhiễm ngây người nhìn Tiểu Vũ, sau đó tiếng hít thở của hai người như hòa cùng một nhịp.

Mấy phút sau, Tiểu Vũ động đậy khiến cơ thể mất đi thăng bằng, trượt tay khỏi cằm, làm Tiểu Vũ tỉnh táo hẳn. Cậu ấy mở to đôi mắt nhìn Lam Nhiễm đang chăm chú nhìn nhìn, hai người ngây ra mấy giây, sau đó lúng túng quay đầu tránh đi.

"Khụ khụ, Đầu Heo thối, sao cậu không đi học?" Lam Nhiễm ho khan để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng lúc ấy.

"Buổi trưa lúc cậu ngủ, Phong Xa Xa đến thăm cậu, mình xin Sơn Ca nghỉ rồi." Tiểu Vũ lúc bị ngượng thường nói chuyện rất ngắn gọn.

"Ừ, hi hi, khát quá, rót cốc nước giúp mình với." Lam Nhiễm chuyển chủ đề, cười ngốc nói, cô không thể để không khí mãi ngượng ngùng như thế được.

Sau đó Tiểu Vũ ở cạnh Lam Nhiễm mãi đến tiết tự học, mọi người trong kí túc của Lam Nhiễm đã về phòng nên Tiểu Vũ cũng quay về phòng mình. Suốt quãng thời gian ấy, Lam Nhiễm cứ mơ mơ màng màng, có khi nói đôi ba câu cùng Tiểu Vũ, rồi lại mệt mỏi ngủ thiếp đi, nhưng hôm đó, Lam Nhiễm đã ngủ một giấc yên ổn.

Sau này Lam Nhiễm đột nhiên nhớ lại buổi chiều đầu xuân ấy, trái tim đột nhiên loạn nhịp.

Thình thịch...

Thình thịch...

Thình thịch...

Ngay đến chính cô cũng nghe rất rõ, sau đó khuôn mặt trở nên đỏ au.

Lam Nhiễm biết, trong lúc mình đang mơ màng với cơn mông mị, Tiểu Vũ ngồi cạnh mình cũng ngẩn người nhìn mình như lúc bản thân mình nhìn Tiểu Vũ ngủ, khi ấy, hai người dường như quên mất cảnh vật xung quanh, quên đi không khí giá lạnh ngày đông, quên đi những tiếng ồn ào của mọi người bên ngoài phòng, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng của một hai chim ríu rít ngoài cửa, thời gian cứ thế trôi đi, thậm chí còn quên mất bản thân phải hít thở, trái tim loạn nhịp, hai người như lạc vào thế giới riêng. Trong thế giới ấy, trong đôi mắt Tiểu Vũ chỉ có Lam Nhiễm, giống như khi Lam Nhiễm nhìn trộm Tiểu Vũ ngủ, đôi mắt cô cũng chỉ có Tiểu Vũ.

Nhìn thấy một người khiến đôi mắt ta rực sáng, trong ánh mắt ấy ta chỉ thấy nhau, cảm giác ấy khiến Lam Nhiễm dù thân thể mang đầy thương tích cũng có đủ dũng khí và tự tin chống lại cả thế giới đang ghét bỏ mình.

Cảnh sắc thế gian dù có đẹp, Lam Nhiễm cũng chỉ mong khi ánh sáng lùi dần vẫn có người ấy bên cạnh bầu bạn, nhìn mây trời hợp tan, bi hoan li hợp của thế gian qua đôi mắt của người ấy.