Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 15

Trong bất kì cuộc hành trình nào, chúng ta cũng sẽ trải qua giai đoạn với vô vàn khó khăn. Hành trình của Lam Nhiễm cũng không có khác biệt, có khó khăn, có ngập ngừng, nhưng cô biết, một bước này, cô nhất định phải hít thở thật sâu sau đó rắn rỏi mà vượt qua.

Học kì một năm lớp 11 đã trôi qua hơn một tuần, Lam Nhiễm quyết định, đến lớp 11-10 tìm Tiểu Vũ.

Thật ra, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ cũng thường chạm mặt nhau, bởi hai lớp nằm sát cạnh nhau, hơn nữa hai người còn chung tầng kí túc ở Cúc Viện, hai dãy hành lang không quá lớn với những phòng kí túc tám người nối tiếp nhau, phòng của họ chỉ cách nhau khoảng chừng năm sáu mét, khoảng cách cũng gần như hai lớp đối diện nhau.

Với khoảng cách ấy, Lam Nhiễm thường xuyên chạm mặt Tiểu Vũ vào những giờ ra chơi hoặc khi tan học về kí túc, cũng có khi là ở nhà ăn. Tiểu Vũ vẫn thản nhiên gọi Lam Nhiễm là "Chết Dẫm", sau đó hai người cùng nói chuyện, thảo luận đủ thứ chuyện lớn nhỏ trong trường, cũng có thể nói, sau khi phân ban, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ không phải hoàn toàn không liên lạc gì với nhau, nhưng ngược lại, tên Phong Xa Xa thối tha kia, từ khi phân ban thì chẳng chạm mặt cậu ta dù chỉ một lần.

Tuy hai người thường xuyên gặp mặt hay trò chuyện, tuy Tiểu Vũ vẫn gọi Lam Nhiễm là "Chết Dẫm" nhưng Lam Nhiễm vẫn có chút khúc mắc trong lòng.

Tính ra, những cuộc gặp gỡ của hai người chỉ là thỉnh thoảng chạm mặt, nhưng dường như hai người đang tuân thủ một ước định nào đó mà chưa từng chủ động đi gặp đối phương ở trường học hay kí túc chỉ cách nhau chỉ bốn năm mét. Lam Nhiễm nghĩ, nếu chỉ thỉnh thoảng tình cờ gặp nhau, phải chăng một ngày họ sẽ không còn liên lạc nữa. Cô chậm rãi nhớ về quán mì nồi đất nhỏ ven đường ấy.

Ở trường của Lam Nhiễm, buổi chiều thứ năm hàng tuần sẽ chỉ có hai tiết học, một tiết nữa để dọn dẹp lớp, không phải phiên trực nhật thì có thể tan học về kí túc. Rất nhiều cô cậu sống trong kí túc nhân cơ hội này lén lút trốn ra ngoài trường chơi, có người đi chơi điện tử, có người đi mua đồ ăn vặt, tóm lại, tụi học trò rất thích thứ năm, giống như thể được giải thoát sau những ngày ngồi ngục tù khổ cực, được tự do điên cuồng trở lại.

Tuần này không phải phiên trực nhật của Lam Nhiễm, vừa tan tiết hai, cô lập tức rảo bước rời khỏi lớp.

Cô đi thẳng một mạch đi qua ba bốn mét hành lang, mang theo vô số những viễn tưởng của bản thân, bên tai là những tiếng xào xạc từ đám học trò được tan học, bóng lưng nhanh chóng rời đi, những âm thanh kia ngày càng nhỏ. Lam Nhiễm đến trước của lớp 11-10, người đang đứng kẻ đang ngồi. Giây phút ấy, thế giới của Lam Nhiễm tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập.

Thịch...thịch...thịch...

Ngày càng mãnh liệt.

Sau này mỗi khi nhớ lại, Lam Nhiễm không hiểu vì sao lúc đó mình lại căng thẳng như thế.

Sau đó cô nghĩ rất lâu mới nhận ra, hóa ra cô là con quỷ nhát gan. Cô sợ lần gặp mặt ấy, sợ bản thân với con tim đang tràn đầy dũng khí đứng trước mặt Tiểu Vũ lại bị Tiểu Vũ ngó lơ, như thể Tiểu Vũ đã sớm "thay lòng đổi dạ."

Lam Nhiễm đứng trước cửa, áp chế lại nội tâm đang hỗn loạn của mình, nhìn Tiểu Vũ đang ngồi ngay ngắn viết thứ gì đó, bên cạnh cậu ấy là hai cô gái, một gầy gầy đeo kính, một cô gái nhìn rất thành thục, ba người không biết đang viết gì, chốc chốc nhát nhát ngẩng đầu trò chuyện mấy câu.

Lam Nhiễm đứng ngoài cửa, không thể nghe rõ họ đang nói gì, chỉ nhìn thấy Tiểu Vũ cười sáng lạn. Trái tim cô lại run rẩy thêm lần nữa.

Cô cứ đứng ngây ngốc ngoài cửa nhìn Tiểu Vũ như thế, nhưng trái tim cô lúc này như sóng biển cuồn cuộn.

"Này bạn học, cậu đến tìm ai à?" Đột nhiên có người vỗ vai Lam Nhiễm rồi hỏi. Lam Nhiễm tỉnh táo lại nhìn cậu trai với thân hình cao to đứng trước mặt mình.

"Ừ ừ, có thể gọi Kha Tiểu Vũ giúp tôi được không?" Lam Nhiễm nhìn cậu trai, nhỏ giọng nói.

"Này Kha Tiểu Vũ, có người tìm cậu." Cậu trai vừa hét lên, Lam Nhiễm ngay lập tức nhìn thấy Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn về phía mình, Lam Nhiễm không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, sau đó nhìn Tiểu Vũ thu dọn đồ trên bàn, đứng dậy, nói gì đó rồi cười với hai cô gái bên cạnh.

"Chết Dẫm, hôm nay cậu không trực nhật à, tìm mình có chuyện gì?"

"Ừ, nay chưa đến phiên, cũng chưa đến phiên trực nhật của cậu còn gì, hơn nữa, không có việc thì không thể đến tìm cậu được sao?"

Sau đó, hai người đứng cười ngốc trước của phòng học, giây phút ất Lam Nhiễm biết, Tiểu Vũ vẫn là Tiểu Vũ, vẫn là Đầu Heo của cô, cho dù cậu ấy có quen được bao nhiêu bạn mới, cho dù có bao nhiêu chuyện cậu ấy không biết hay không hiểu, nhưng cậu ấy vẫn cười rất vui vẻ, Lam Nhiễm rất thích nụ cười của Tiểu Vũ, cô cảm thấy nụ cười ấy giống như ánh mặt trời, không khoa trương nhưng lại khiến người ta ấm áp một cách tự nhiên.

"Đói chưa, cùng đi ăn mì nồi đất đi." Lam Nhiễm kéo tay Tiểu Vũ xuyên qua cơ man người, chạy về phía quán mì nồi đất.

"Đầu Heo, nhanh lên, đói chết mất."

Sau ngày hôm đó, cứ mỗi trưa tan học, Lam Nhiễm lập tức chạy đến cửa lớp của Tiểu Vũ thúc giục cậu ấy.

Sau đó Tiểu Vũ sẽ nhanh chóng thu dọn sách vở đến cửa lớp Lam Nhiễm đợi cô mỗi khi được tan học trước.

Hơn nữa Tiểu Vũ cũng rất thật thà, mỗi khi giáo viên lớp Lam Nhiễm còn trên bục giảng, cậu ấy sẽ không đứng ngây ngốc ngoài cửa đợi cô. Sau đó Lam Nhiễm sẽ chạy như bay về kí túc của mình, nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngồi ăn cơm trong phòng mình, bên cạnh còn đặt hộp cơm của Lam Nhiễm, bên trong là những thức ăn còn nóng hổi đang bốc khói nghi ngút. Lam Nhiễm liều lau mồ hôi đến ngồi cạnh Tiểu Vũ, mắng Tiểu Vũ không đợi mình, sau đó vui vẻ ăn cơm.

Câu chuyện giữa Lam Nhiễm và Tiểu Vũ cứ bình đạm trôi qua như thế, suốt hai năm qua, phân cảnh ấy cứ tiếp diễn vào mỗi buổi trưa. Đến mùa đông lạnh lẽo, Lam Nhiễm lê thân thể của mình đứng ngoài lan can, ngây ngốc đợi ở đó, Tiểu Vũ luôn mắng cô ngốc nghếch rồi kéo tay Lam Nhiễm trở về kí túc.

Nhiều khi con người cần sự dũng cảm, dù cho có dũng cảm cũng không thể đạt được thứ mình muốn, hoặc chờ được người mình mong, nhưng dũng cảm sẽ đem đếm nhiều cơ hội hơn với những thứ chúng ta mong chờ.

Một bước này của Lam Nhiễm, cô bỏ ra sự dũng cảm trong mình, mang theo một trái tim thấp thỏm nhưng đạt được thứ mình chờ mong. Sau này Lam Nhiễm nghĩ lại, nếu lúc đó cô không chủ động đến tìm Tiểu Vũ, phải chăng hai người sẽ dần xa cách, nghĩ đến đây Lam Nhiễm liền lắc lắc đầu, quay đầu nhìn Tiểu Vũ đang ngồi cạnh, tươi cười với mình. Cô biết, sự mạo hiểm ấy đáng giá.

Sau đó Lam Nhiễm cũng nghĩ như thế khi quyết định tỏ tình, vì Tiểu Vũ, mọi thứ đều đáng để mạo hiểm.

Tuần thứ ba của học kì một cứ thế trôi đi, Lam Nhiễm lại nhận được một bức thư của cậu chàng nơi phương bắc xa xôi.