Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 16

Trong thời đại công nghệ phát triển như hiện nay, Lam Nhiễm cùng cậu trai kia vẫn gửi nhau những lá thư tay, chỉ là Lam Nhiễm không ngờ tới, thứ này lại làm câu chuyện trở nên phức tạp hơn.

Một ngày cuối tháng Tám đầu tháng Chín, thời tiết vẫn nóng bức khó chịu, ca học chiều vừa kết thúc, Lam Nhiễm liền cùng Tiểu Vũ đi ăn kem, sau khi quay lại, suốt cả đoạn đường quay về kí túc trên tầng hai, hai người không nói chẳng rằng. Sau đó nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp mặc chiếc quần siêu ngắn, tôi một câu, nếu mái tóc buỗng xõa nhìn cô nàng sẽ càng xinh đẹp hơn, cậu một câu, nếu đi một đôi giày đế bằng sẽ hơn với cô gái ấy hơn, hai người cứ thế chăm chú ngắm nhìn, cùng nhau thảo luận về sự xinh đẹp của cô gái ấy.

"Này, hai người nhàm chán đến mức ấy cơ à?" Tiểu Hà đi đến cạnh Lam Nhiễm nói.

"Không, cậu chẳng biết thưởng thức gì cả. Sao thế, Dư Hà nhà các cậu đâu, cậu không đi tìm cậu ta lại làm trò mèo gì ở đây với chúng tôi hả?" Lam Nhiễm vừa nói vừa chọc bị thóc đâm bị gạo.

"Cậu...cậu...cậu có ý gì hả Lão Ban? Người ta học lớp chọn, còn đang bận học, mà lớp 10 cậu cũng quen Phong Xa Xa đúng không, cậu ta cũng học lớp chọn đấy thôi, chắc hẳn cậu phải rõ hơn chứ." Tiểu Hà không phục nói.

Nghe Tiểu Hà đột nhiên nhắc đến Phong Xa Xa, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ có chút sựng người. Lam Nhiễm nghĩ, mấy vị học lớp chọn hẳn là rất bận bịu, chắc hẳn đấy là lí do đã lâu thế rồi mà cậu ta còn chưa đến tìm hai người.

Lúc này Lam Nhiễm đột nhiên bị người phía sau bịt chăt hai nắt, người đó tuyệt nhiên không phải là Tiểu Vũ, bởi cậu ấy sẽ không làm trò kì quặc này, có lần Lam Nhiễm đùa giỡn cậu ấy như thế liền bị mắng là trẻ con, Lam Nhiễm còn nhớ rất rõ ràng. Mà người thích làm trò này với cô chỉ có duy nhất một người.

"Này Trần Hạ Lệ." Lam Nhiễm lớn giọng nói, giọng nói lớn đến bất thường.

Nhưng người bịt mắt kia lại không chịu buông tay ra khiến Lam Nhiễm tức giận.

"Này Trần Hạ Lệ, cậu bớt giỡn lại đi, cậu không thấy tôi đang bận ngắn mĩ nhân sao? Buông tay ra." Lam Nhiễm nói xong liền nghe thấy tiếng cười của ba người bên cạnh đồng thanh phát ra, Lam Nhiễm nghĩ, chắc chắn Tiểu Vũ cũng đang hùa cùng họ trêu đùa cô, đợi lát nữa xem cô trừng trị Tiểu Vũ thế nào.

Một lát sau, cánh tay ấy cũng buông ra, Lam Nhiễm quay người lại nhìn, quả nhiên là A Lệ, sau đó tức giận quay sang định quát mắng A Lệ, nhưng khi nhìn thấy trên tay trái cậu ta đang cầm que kem, rồi đột nhiên tay phải giấu sau lưng giơ ra một thứ màu trắng, lắc lư trước mặt Lam Nhiễm rồi nở nụ cười vô cùng gian ác.

Lam Nhiễm cảm thấy có gì đó sai sai, liền đưa tay cướp lấy thứ trong tay A Lệ, nhưng bị cô nàng tránh né không buông.

"A Lệ, nếu cậu không đưa, tôi thực sự sẽ tức giận đó." Lam Nhiễm giả vờ nghiêm túc tức giận nói.

"Này, đừng nhỏ nhen thế chứ." Lam Nhiễm lấy được thứ đồ màu trắng trong tay A Lệ, tỉ mỉ quan sát, hóa ra đó là một bức thư, Tiểu Nhiễm liền nở nụ cười tươi.

Ba người đứng cạnh nhìn Lam Nhiễm cười liền hỏi Lam Nhiễm đó là cái gì, Lam Nhiễm ư a nói, mấy người chưa từng nhìn thấy sao, là một bức thư thôi mà. Sau đó Lam Nhiễm giả vờ trấn tĩnh bỏ phong thư ấy vào túi quần, rồi quay người trèo lên lan can, làm như không có chuyện gì, tiếp tục ăn nốt chiếc kem sắp tan chảy. Tiểu Vũ nhìn Lam Nhiễm không nói gì cũng im lặng ngồi cạnh Lam Nhiễm, nhìn dòng người qua lại dưới sân.

Buổi tối hôm ấy sau tiết tự học tối, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ vẫn cùng chờ nhau về phòng như trước, khi Tiểu Vũ về phòng mình, Lam Nhiễm cũng nhanh bước về phòng, chỉ là khi Tiểu Nhiễm đang định chuẩn bị gõ cửa vào phòng thì đột nhiên nghe thấy âm thanh khá lớn của A Lệ vang lên.

"Này này, yêu lặng đi, Tiểu Hà, cậu biết lá thư hôm nay là của ai gửi cho Lão Ban không? Ha ha, số mình thật tốt, chiều nay sau khi tan học, mình liền gặp Tiểu Đặng, thầy đưa mình bức thư nhờ mình chuyển giúp cho Lão Ban, nên mình đã thấy tên người gửi rồi, hi hi hi." Lam Nhiễm đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng cười gian trá của A Lệ.

"Là ai? Cậu nói cho hết đi, đừng nhử tụi tôi nữa." Tiểu Hà nghe xong liền kích động không thôi.

"Mình không tin là các cậu không đoán được."

"Là Dư Lạc." Kiều Kiều Muội, người nằm giường trên Lam Nhiễm, vốn rất yên lặng, đột nhiên cất tiếng.

"Đúng đúng, sao cậu biết?"

"Nếu tính cả lần này thì đã là bức thư thứ năm cậu ta gửi cho Lão Ban trong học kì này rồi, cho dù là kẻ đần độn cũng có thể đoán ra." Kiều Kiều Muội bình thản nói.

Lam Nhiễm còn nghe tiếng rì rầm thảo luận của năm sáu người trong phòng thêm một lúc nữa.

"Khụ khụ." Lam Nhiễm đứng ngoài cửa giả vờ ho vài tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Cô nhìn thấy A Lệ, Tiểu Hà đang ngồi trên bàn, giương mắt nhìn cô bước vào. Lam Nhiễm không nói không rằng liền đi đánh răng rửa mặt, sau đó về giường nằm, lấy quyển vở quạt quạt.

"Này Lão ban, Dư Lạc lại viết thư cho cậu à, hì hì." Không khí yên tĩnh trong phòng bị câu hỏi đột ngột của A Lệ xua tan, sau đó cậu ta còn nở nụ cười vô cùng ngu ngốc.

Lam Nhiễm nghe xong không nói gì, nhưng đôi tay đang quạt bỗng ngừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục quạt.

"Lão Ban, cậu nói gì đi chứ. Này, cậu và cái cậu Dư Lạc đó có gì đúng không? Mỗi lần cậu đọc thư cậu ta gửi cậu đều cười ngu ngốc." A Lệ nhìn Lam Nhiễm im lặng chỉ đành nằm trên giường lảm nhảm một mình.

"Không, đừng nói bừa, bọn tôi chỉ là bạn học cũ thôi, mà tôi đọc thư không cười thì chắc phải khóc à?" Lam Nhiễm nghe xong liền phản biện.

Mọi người trong phòng nghe Lam Nhiễm nói thế liền không nói thêm gì, Lam Nhiễm nhìn bọn họ yên lặng liền lấy ra bức thư mới nhận hôm nay của Dư Lạc, chậm rãi mở ra, cơ thể hơi run lên một chút.

Bức thư lần này có có vài bức ảnh bên trong, Lam Nhiễm cầm ảnh lên ngắm ngía.

Bức ảnh đầu tiên, vẫn là bộ dạng Dư Lạc trong kí ức của Lam Nhiễm, mái đầu đinh, làn da trăng trắng, mặc một chiếc áo thun cũng màu trắng cùng chiếc quần jean lửng, đứng cạnh bão biển xanh ngắt. Lam Nhiễm lật lại, nhìn dòng chữ phía sau: Đây là bức ảnh chụp ngoài biển trong chuyến du lịch cùng bố mẹ sau khi tốt nghiệp cấp hai, nhìn có chút ngốc nhỉ.

Bức ảnh thứ hai, vẫn là Dư Lạc, màu da đen sạm, nhưng vẫn là quả đầu đinh ấy, mặc một chiếc áo xanh trắng, một chiếc quần thể thao, bức ảnh chụp ở sân trường rất rộng, ánh nắng trong bức ảnh ấy rất chói mắt khiến cậu trai ấy nhíu mắt lại, có chút khó chịu, lật ngược bức ảnh kèm hàng chữ: Khóa huấn luyện quân sự khi vào lớp 10, kì quân sự ấy khiến làn da mình đen sạm rồi.

Bức ảnh thứ ba, là một Dư Lạc rất khác so với hai tấm ảnh trên, cậu ấy đeo một chiếc kính gọng đen, mái tóc hơi dài, mặc một chiếc áo ngoài đứng đắn màu tím, phía sau là một quần chụp ảnh, lật ngược bức ảnh lại: Đây là bộ dạng hiện tại của mình, nhìn có thành thục không? Ha ha.

Lam Nhiễm nhìn ba bức ảnh, không hình dung được cảm giác của bản thân. Trong thư Dư Lạc viết: Cuộc sống khi vào lớp 11 ngày càng bận rộn, có lúc mình cảm thấy bản thân không theo kịp, nhưng mỗi lần nhận được thư cậu, mình cảm thấy rất vui, nó làm mình cảm thấy bản thân có động lực tiếp tục cố gắng, thật cảm ơn những lời động viên của cậu. Ba bức ảnh này là quá trình trưởng thành của mình trong suốt bốn năm chúng ta không gặp nhau, mình gửi chúng cho cậu, đem khoảng thời gian ấy dành cho cậu, người yêu dấu.

Lam Nhiễm nhìn ba chữ "người yêu dấu", lặng người đi.

Sau đó Lam Nhiễm vẫn trả lời thư vào ngày hôm sau như thưởng lệ, chỉ xoay quanh mấy câu chuyện cuộc sống thường ngày của bản thân, cùng những lời động viên Dư Lạc vượt qua những mệt mỏi khó khăn của hiện tại, và còn kèm một bức ảnh của Lam Nhiễm.

Lam Nhiễm đứng trên sân trường, đằng sau là hàng cây quanh năm xanh mướt, những chiếc lá như muốn phát sáng khi ánh mặt trời chiếu lên. Lam Nhiễm mặc một chiếc áo thun màu đen cùng chiếc quần âu, mái tóc đen nháy xõa ngang vai, trên khuôn mặt tròn tròn còn mở một nụ cười ngốc nghếch.