Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 29

Những người tôi yêu mến ơi, các bạn hiện đang ở đâu?

Ngày 8 tháng 6 năm 2011, một đám người quầy quần bên nhau, cùng nhau chúc mừng, cùng nhau điên cuồng.

Trong buổi lễ ấy, Tiểu Đặng nói mình đã chuẩn bị xong xuôi rồi, thế là cả lớp Lam Nhiễm phân ra thành mấy nhóm người, ai cũng tìm đến những người mà mình hay chơi cùng, cùng khoác tay bấu vai ra ngoài sân trường.

Nhưng hôm ấy Tiểu Vũ không muốn tụ họp cùng cả lớp, Lam Nhiễm phải lôi kéo mãi cậu ấy mới cùng tham gia.

Ngày 8 tháng 6 năm 2011, Lam Nhiễm, Tiểu Vũ, A Lệ, A Anh, Tiểu Hà, Tiểu Liêu, còn có bạn thân của Tiểu Hà là Dư Hà, nhóm người ấy đã cùng bên nhau suốt những năm tháng trung học, hiện tại đang ngồi quây quanh một bàn lẩu nóng hổi, ánh sáng từ đèn điện trong quán chiếu rọi lên từng gương mặt đang nở nụ cười của họ.

Hôm ấy, có lẽ vẫn phải quay lại trường nên cả đám không thể uống quá nhiều bia rượu, nhưng Lam Nhiễm ngồi cạnh Tiểu Vũ cứ uống không ngừng.

Ăn xong bữa lẩu ấy, ai cũng ướt đẫm mồ hôi, từng người nói về những kỉ niệm trong suốt ba năm qua, có cảm động, có cười đùa, nhưng chẳng dễ gì quên đi. Tiểu Vũ vẫn im lặng ngồi bên Lam Nhiễm, thỉnh thoảng ngăn không cho cô uống thêm, nhẹ giọng nói "uống ít thôi", nhưng cô vẫn cứ uống như để chết đi, đem tất cả tâm tình suốt ba năm ấy nuốt vào trong bụng, để nó dần dần lên men sau đó bốc hơi không thấy tung tích.

Lam Nhiễm cứ uống mãi nhưng lại chẳng say.

Sau đó, bọn họ cùng bá vai nắm tay nhau cười vang, la hét rất ầm ĩ. Những cơn gió giữa đêm mùa hạ thổi tới khắp các ngả đường yên tĩnh trong đêm như để hồi tưởng lại quãng thời thanh xuân ấy, những ngọn gió ấy thoáng qua khiến cho nhành cỏ ven đường khẽ rung, rồi lại đi về một nơi xa tắp.

Khi ấy Lam Nhiễm không chất chứa nhiều tâm tư với Tiểu Vũ như thế, cô chỉ hòa vào đám người ồn ào, khẽ nắm lấy tay cậu ấy, bởi cô biết hiện tại chưa phải thời điểm chia tay thực sự giữa cô và Tiểu Vũ.

Ngày 9 tháng 6 năm 2011, những chiếc túi lớn túi nhỏ bám đầy bụi được lôi ra, chất đầy cả phòng.

Lam Nhiễm thu don xong liền đi tìm Tiểu Vũ, sau đó tìm Phong Xa Xa, lam Nhiễm biết thật sự đã đến lúc phải nói lời tạm biệt với những người này, cũng có thể sau này không còn cơ hội gặp lại.

Lam Nhiễm nắm tay Tiểu Vũ, nhìn từng người trong phòng rời đi, A Lệ, Tiểu Hoa, Tiểu Hà, Kiều Kiều muội...

Trong lòng nghĩ, vẫn may trước khi rời đi, cả phòng bọn họ còn chụp một bức ảnh kỉ niệm, cũng để tiễn đưa khoảng thời gian ba năm không ngắn không dài ấy.

Cuối cùng cả trường dần trở nên vắng vẻ hơn. Lam Nhiễm, Tiểu Vũ và Phong Xa Xa, ba người cùng kéo hành lí ra khỏi kí túc, hai chữ "Cúc Viện" như hằn sâu vào ánh mắt Lam Nhiễm.

Người tiếp theo rời đi là Phong Xa Xa.

Cậu ta nói lần này thi không tốt, có lẽ không có duyên với Đại học, có thể cậu ta sẽ đến Thượng Hải, nơi bố mẹ đang làm việc để tìm một công việc, chuẩn bị bước chân vào đời.

Chiếc xe buýt màu trắng chầm chậm xuất hiện trên con đường dã hương, nó càng đến gần càng tượng trưng cho điểm kết thúc của ba người. Phong Xa Xa quay người, cười với Lam Nhiễm và Tiểu vũ, rồi nói "tạm biệt".

Chiếc xe buýt trắng ấy lăn bánh, vượt qua lam Nhiễm, vượt qua Tiểu Vũ, sau đó mãi xa dần.

Lam Nhiễm nắm tay Tiểu vũ đứng nguyên tại chỗ nhìn chếc xe ấy chạy xa, ánh nắng ngày tháng 6 thật sự rất chói mắt.

"Đi thôi Chết Dẫm, nắng càng ngày càng rát rồi." Tiểu Vũ kéo bàn tay đang đổ rất nhiều mồ hôi của Lam Nhiễm, quay đầu nhìn Lam Nhiễm nói.

"Ừ đi thôi, Đầu Heo, chúng ta cùng nhau về nhà."

...

"Cậu làm gì thế Chết Dẫm, đừng làm chuyện mất mặt thế."

"Đầu Heo à, mình ổn."

"Cậu ổn? Ổn mà vành mắt đỏ thế kia? Cậu ổn thì việc gì phải kìm nén không rơi lệ? Cậu ổn..." Tiểu Vũ giọng nhỏ dần khiến Lam Nhiễm không nghe thấy những lời sau cùng.

Trong khoảnh khắc ấy, hai người nắm lấy tay nhau, ánh mắt nhìn ra cửa sổ ngắm những cảnh vật ngang qua, im lặng không nói lời nào.

"Đầu Heo cậu xem, cậu còn nhớ nơi đó không?" Lam Nhiễm đột nhiên quay đầu hỏi khi xe đã chạy được nửa tiếng đồng hồ.

"Còn, chẳng phải là căn nhà ma quái mà cậu nói sao."

"Ừ, lần sau chúng mình cùng xuống tham quan nhé, nhất định là sẽ rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

"Ừ, được thôi."

"Nhớ nhé, chính cậu nói đó, nhất định phải giữ lời, ngoắc tay nào."

"Mình sẽ không nuốt lời, mà ngoắc tay gì chứ, trẻ con lắm."

Sau đó Lam Nhiễm làm mặt dày bắt Tiểu vũ phải ngoắc tay thề ước cho bằng được.

Xe chầm chậm chạy qua con đường hoa, Lam Nhiễm muốn nhìn, thì ra, Đầu Heo, cậu ấy vẫn xinh đẹp như thế.

Chiếc xe chậm chạp tiến vào bến, lúc xuống xe, những tia nắng chói mắt ngoài cửa sổ rọi lên mắt Lam Nhiễm, cô đột nhiên nói,

""Đầu Heo à, phải làm sao đây, hiện tại mình bắt đầu thấy nhớ nhung rồi."