Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 9

Những chùm pháo hoa tuy ngắn ngủi nhưng rực rỡ giữa không trung, cứ vậy tỏa sáng mà chẳng màng đến ngày mai.

Suốt cả kì nghỉ đông, những việc Lam Nhiễm có thể làm chỉ là ngủ nướng, xem phim, ngồi ngây ngẩn và nhớ nhung một thứ gì đó, thời gian cũng cứ thế mà trôi đi. Ngày nghỉ thứ mười cuối cùng, bộ dạng thư thái của Lam Nhiễm bỗng hóa điên cuồng với đống bài tập còn trắng tinh trên mặt giấy, đơn giản mà nói, ngày cuối cùng của kì nghỉ chính là địa ngục.

Nhưng địa ngục ấy kì lạ thay lại làm trái tim Lam Nhiễm đập loạn nhịp. Ở nơi cách nhà hơn nửa tiếng đi xe, một nơi không xa cũng chẳng gần ấy có thứ mà cô đang chờ đợi, đang mong chờ.

Ngày cuối cùng trước khi đi học lại bận rộn làm bài tập đến đêm khuya, thế nên Lam Nhiễm hôm sau thức dậy đã là giữa trưa. Ăn cơm trưa xong, Lam Nhiễm bắt đầu hưng phấn thu dọn đồ đạc, mẹ cô nhìn thấy bộ dạng ấy chua xót nói,

"Người ta hay bảo đi học cực khổ lắm, thế mà nhìn xem, bây giờ người ta tích cực thế này kia mà, giá mà ngày nghỉ giúp mẹ việc nhà được như này có phải tốt biết bao."

Lam Nhiễm hừ nhẹ một tiếng không để tâm rồi tiếp tục xếp hành lí. Đương nhiên, Lam Nhiễm cũng nghĩ, quả thực cô chẳng thích học chút nào, cứ nghĩ đến Toán thôi đã nhức hết cả đầu, nhưng lần này quay trở lại trường học tâm trạng bỗng vui vẻ hẳn lên, đôi vai như thể nâng được cả thế giới, cả người rạo rực khí thế.

Ngày 5 tháng 2 năm 2009, Lam Nhiễm bắt đầu hành trình nửa học kì sau năm lớp 10.

Thời tiết tháng Hai ngày quay lại trường sau kì nghỉ đông không quá ấm, Lam Nhiễm mặc một chiếc áo lông màu đen cùng chiếc quần âu, chân đi một đôi giày vải, vẫn là công cuộc chinh phục năm trăm bậc thang cao vút như hồi mới nhập học, ấy thế nên thời tiết dù không nóng nực cũng đủ làm Lam Nhiễm ướt đẫm mồ hôi. Nhìn dòng người tấp nập trước mặt, cô cúi đầu bước nhanh về phía kí túc, cả đoạn đường không ngó nghiêng xung quanh lấy một cái.

Cúc Viện.

Hai chữ xuất hiện trước mặt, Lam Nhiễm kéo hành lí bước vào, nhìn chằm chằm vào cửa phòng Tiểu Vũ, cô nghĩ chắc hẳn Đầu Heo chết tiệt đã đến từ sớm rồi, khi làm việc nghiêm túc cậu ấy chẳng mấy khi lười nhác.

Đẩy cửa phòng bước vào liền nhìn thấy Tiểu Vũ đang dọn dẹp lại giường, nhưng những tiếng ồn ào của bạn cùng phòng khiến Tiểu Vũ không chú ý đến một kẻ đang cười ngốc nghếch ngoài cửa. Lam Nhiễm nhẹ nhàng đặt hành lí xuống, rón rén bước tới sau lưng Tiểu Vũ, cười ma quái một cái, bịt mắt định hù dọa Tiểu Vũ, cậu ấy liền ngừng động tác của mình,

"Chết Dẫm, đừng đùa nữa, không thấy mình đang bận sao?" Tiểu Vũ không nóng không lạnh nói khiến Lam Nhiễm cả mặt buồn rầu.

"Không phải chứ, muốn giỡn chút thôi mà, đừng nhàm chán thế chứ." Tiểu Vũ quay người nhìn mặt Lam Nhiễm, hứng thú nói,

"Được rồi, lần sau mình sẽ vờ như không biết, để cậu được tận hứng nhé. Mà sao giờ mớ đến, lại ngủ nướng phải không, cậu mới đúng là đầu heo đích thực ấy." Lam Nhiễm không thể không thừa nhận, nhiều lúc Tiểu Vũ sẽ phát ngôn ra những lời thâm độc mà không ngượng mồm.

"Vậy mình về dọn dẹp đã, dọn xong sẽ qua đây tìm cậu, chúng mình gọi thêm cả Phong Xa Xa cùng đi ăn trưa nữa."

"Ừ, đừng để mình đợi quá lâu là được."

Sau đó, Lam Nhiễm cực kì trẻ con trộm bịt mắt mắt Tiểu Vũ, hai người không nói chẳng rằng, Lam Nhiễm chờ đợi biểu cảm không biết nên thế nào của Tiểu Vũ, chỉ riêng trò này Lam Nhiễm chưa từng thua. Tiểu Vũ sẽ đầu hàng ngay giây thứ hai, liền nói, "Chết Dẫm, đừng đùa nữa", khiến Lam Nhiễm không còn hứng thú ngừng lại trò đùa của mình.

Rồi sau đó Lam Nhiễm hỏi Tiểu Vũ tại sao nhanh như vậy đã phát hiện ra mình.

"Bàn tay ấm áp, ngón thay thon dài, hơn nữa cậu có thói quá chà hai tay vào nhau." Tiểu Vũ bình thản giải thích.

Ban trưa, Lam Nhiễm cùng Tiểu Vũ đến tìm Phong Xa Xa đang đọc sách trong phòng, vậy là Tam Kiếm Khách đã tụ hội đầy đủ, suốt cả đường đi ríu rít không thôi, những câu chuyện không ngừng khiến đoạn đường như ngắn lại, chẳng mấy chốc đã đến quán mì nồi đất. Bà chủ nhìn thấy họ, vui vẻ vẫy vẫy,

"Đến rồi à, trông vẫn thế nhỉ? Nghỉ đông vui không?"

"Vâng, vẫn như cũ. Nghỉ đông à, cũng vui, suốt ngày bị mẹ mắng thảm lắm, sau đó còn bị bắt làm việc nhà các thứ, ngày cuối còn vật lộn với địa ngục mang tên bài tập, chẳng muốn đi học lại chút nào, còn chưa chơi xong nữa."

Lam Nhiễm lớn giọng trách cứ (nói như thể cái tên ngu ngốc ngốc mong chờ ngày nhập học nào đó giờ lại vả bôm bốp vào mặt mình, liệu có đau không? Có ổn không? – Đau mũi quá)

"Đáng đời, cậu chính là kiểu người điển hình cho việc ham chơi đến mất quên sự đời."

Suốt cả kì nghỉ không gặp, nhưng Phong Xa Xa ngồi cạnh cũng không chút lưu tình khinh bỉ Lam Nhiễm vào ngày đầu tiên gặp nhau sau năm mới.

"Lâm Phượng, cậu thôi đi, đừng nói tôi nữa, hai người các cậu thì sao?" Lam Nhiễm khi bất bình với Phong Xa Xa thường sẽ gọi tên họ đầy đủ của cậu ta, cũng là để tránh quên mất tên thật của cậu ta.

Lâm Phượng: "Nghỉ đông thì năm nào chẳng thế, ghét phải ra ngoài chúc tết, bố mẹ tôi còn ở Thượng Hải không thèm về, một mình buồn chán muốn chết."

Tiểu Vũ: "Mình à, cả kì nghỉ chỉ ngủ thôi, đi chúc tết các thứ đều do mẹ và em trai đảm nhận, mình chỉ ở trong ổ suốt ngày."

"Hi hi, xem ra Đầu Heo cậu vẫn khác mình chút, không đúng, còn dữ dội hơn mình, mình còn đi thăm họ hàng này nọ, ha ha ha." Lam Nhiễm nghe xong bắt đầu cười, còn ánh mắt hai người ngôig cạnh như muốn băm vằm Lam Nhiễm đến thịt nát xương tan, chỉ là Lam Nhiễm da mặt dày đến độ không tài nào phá nổi.

Nói vài ba câu chuyện linh tinh, bà chủ cũng đã làm xong mì, làn khói ấm áp khiến ba người dừng cuộc trò chuyện, chăm chú ăn mì.

"Cả kì nghỉ mình nhớ nhất là mì của tiệm này, mình nghĩ hay quán này cho cái gì vào mì khiến mấy đứa mình ăn xong nghiện luôn rồi." Lam Nhiễm vừa ăn vừa lải nhải, hai người ngồi cạnh không tiếp lời, Tiểu Vũ ham ăn tất nhiên sẽ không tình nguyện buông đũa tiếp chuyện, còn Lâm Phương cảm thấy không đáng đáp lại những lời ấy.

Ăn được một nửa.

"Phong Xa Xa, tết năm sau mình và Đầu heo sẽ gọi điện thoại cho cậu, chúng ta cùng đón năm mới nhé." Lam Nhiễm đột nhiên nảy ra ý tưởng.

Lúc đó Lam Nhiễm chỉ nghĩ, một mình Phong Xa Xa đón tết hẳn là sẽ rất buồn.

Ăn mì xong, buổi chiều đến trường điểm danh, ngày hôm sau cả trường bắt đầu đi học lại bình thường. Trong lòng Lam Nhiễm đang thầm rủa tổ tông mười tám đời của hiệu trưởng, không thể để người ta thở hay sao. Mặc sự bất mãn của cô, những tiết học cứ thế mà diễn ra. Bốn ngày sau, Tết Nguyên Tiêu lại đến.

Hôm Tết Nguyên Tiêu, cả lớp bàn nhau về chuyện liệu có nên xin nghỉ buổi chiều hay không, sau đó họ biết được rằng, trường học dù cho có người tử nạn thì học sinh vẫn phải đi học bình thường, ba tiết học buổi chiều vẫn diễn ra bình thường trong tâm trạng không mấy vui vẻ của cả lớp. Trong khi cả lớp đang tuyệt vọng với tiết thứ ba, Sơn Ca chầm chậm bước vào, không nhanh không chậm đợi cả lớp yên lặng, hắng hắng giọng.

"Ừm ừm, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, tiết tự học buổi tối cả lớp được nghỉ để về nhà, ai không về được thì tự tìm cái mà chơi nhé." Nói xong liền quay người bước đi, không nói thêm gì, khiến cả lớp bỗng chốc sục sôi.

Chỉ khổ cho Lam Nhiễm, Tiểu Vũ và Phong Xa Xa đều ở kí túc, thế nên Lam Nhiễm đề nghị ba đứa cùng lên phố Tân Giang, ở đó mỗi năm đều có chương trình bắn pháo hoa mỗi dịt tết Nguyên Tiêu.

Người trên phố càng ngày càng đông, Tiểu Vũ nắm lấy tay Lam Nhiễm, còn Phong Xa Xa nắm lấy Tiểu Vũ, ba người họ cùng sóng vai hòa vào dòng người, thầm trách con mẹ nó người ở đâu đông dữ, vất vả trèo đèo lội suốt mới đến được phố Tân Giang.

Trùng Khánh tháng Hai, thời tiết ban đêm có chút lạnh, đặc biệt trên con phố gần sông hồ này, những làn gió xào xạc thổi từ sông lên phố, thổi qua cơ thể của ba người, khiến họ không hẹn mà gặp cùng run lên, lạnh đến tỉnh cả người.

Lạnh vẫn lạnh.

Bên sông buổi đêm, những chiếc thuyền đánh cá dừng lại bên mạn sông, chúng được trang trí bởi những chiếc đèn lồng rực rỡ, ánh sáng hắt xuống mặt nước trên sông. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, những chiếc thuyền cá khẽ đung đưa khiến những chiếc đèn lồng cũng khẽ lay động theo, khiến những ánh sáng đang hắt trên mặt nước như nhảy múa. Cảnh tượng ấy khiến người ta say mê, hoặc chăng khiến những niềm vui càng thêm vui hơn, bi thương càng thêm bi thương. Mãi về sau này, Lam Nhiễm mới cảm nhận được điều đó, còn Lam Nhiễm của hiện tại, vẫn đang say sưa trong cơn vui.

Ba người vừa ngắm cảnh sông nước, vừa chịu đựng những cơn gió lạnh thổi qua, đợi tới mười mấy hai chục phút sau màn trình diễn pháo hoa mới chính thức bắt đầu.

Dòng người náo nhiệt ban nãy cũng yên tĩnh trở lại, vang dội một tiếng, những ánh sáng theo quy luật bắt đầu tỏa sáng trong đêm tối chẳng rõ người với người.

Nào xanh,

Nào đỏ,

Nào vàng.

Pháo hoa với đủ loại màu sắc, mọi người cũng yên lặng ngẩng đầu, những ánh mắt như giao nhau trên bầu trời gữa những màn pháo hoa rực rỡ nhưng ngắn ngủi,

Những thứ không thể chạm vào không thể hủy diệt khiến con người ta bỗng chốc thấy cảm động, một thứ tình cảm khó mà nói thành lời.

Lam Nhiễm quay đầu lại, nhìn Tiểu Vũ đang ngẩng đầu chăm chú ngắm pháo hoa đứng kế bên, ánh sáng pháo hoa chiếu rọi lên sống mũi Tiểu Vũ, chiếu rọi lên cả làn da của cậu ấy. Lam Nhiễm lúc ấy được chứng kiến một màn pháo hoa trước giờ cô chưa từng được thấy qua, đó có thể là màn pháo hoa đẹp nhất, khó quên nhất trong cuộc đời này của Lam Nhiễm.

Pháo hoa chầm chậm phóng lên từ sống mũi Tiểu Vũ, rực rỡ, lụi tàn, thắp sáng cả đôi mắt Lam Nhiễm.

Rất nhiều người nói, xem bắn pháo hoa là chuyện rất cô đơn, rất sầu thảm., mọi người cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, bỏ quên đi người quan trọng nhất bên cạnh mình, để nhìn ngắm một thứ xinh đẹp nhưng ngắn ngủi, sự rực sỡ của nó thu hút ánh nhìn trong phút lát, nhưng pháo hoa lại rất lạnh lẽo. Mãi đến khi chúng ta cảm thấy đau đầu mỏi cổ, vành mắt có chút ươn ướt mới chậm rãi rơi lệ, chúng ta cho rằng đó là sự mệt mỏi, nhưng thật ra chính là vì đã bỏ lỡ.

Cảm giác trong giây phút ấy không phải là sự u sầu. Lam Nhiễm nhìn thấy những chàng pháo hoa ấm áp đến dịu dàng qua ánh mắt của Tiểu Vũ. Sau này, Lam Nhiễm rất hay nhớ đến ánh mắt của Tiểu Vũ hôm ấy, cô như ngủ quên trong ánh mắt ấy, kì thật đó như là một món quà trời ban cho cô suốt quãng đời này.

Lam Nhiễm say mê nhìn ánh mắt Tiểu Vũ, một lúc sau, Tiểu Vũ mỏi cổ, hoặc có thể đã để ý đến ánh mắt người bên cạnh mà từ từ quay đầu lại, hai ánh mắt đột nhiên giao nhau. Lam Nhiễm không ngờ Tiểu Vũ sẽ nhìn mình đột ngột như thế, khiến cô đứng như trời trồng.

Sau đó Tiểu Vũ yên lặng đứng trước mặt Lam Nhiễm, sống mũi ánh lên tia sáng từ pháo hoa, rồi cười với cô, nụ cười ấy khiến Lam Nhiễm cảm thấy nó đẹp như thể những chùm pháo hoa sáng rực sáng trên đầu. Lam Nhiễm chen chúc trong dòng người, nắm lấy tay Tiểu Vũ, sau đó cười ngây ngốc. Tiểu Vũ quay đầu không nói, chỉ yên lặng nắm tay Lam Nhiễm càng thêm chặt.

Trên bầu trời, từng chùm pháo hoa không ngừng được bắn lên, rực rỡ vô cùng.