Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 1 - Chương 10: Kinh hiện tuyệt thế nam tử

Đó là một nam tử như thế a?

Chỉ thấy nam tử mặc một thân áo trắng đơn giản, màu trắng tinh khiết bao quanh thân hình tuấn tú cao ngất. Một đầu mặc phát mềm mại mang theo nhè nhẹ mùi hương hoa, không nhiều tân trang, chỉ dùng một đoạn lụa dày buộc trụ…

Bị một thân khí chất thoát tục phiêu miểu của nam tử hấp dẫn, Nguyệt Vũ kìm không được nhìn về phía khuôn mặt làm người ta chờ mong…..

Chỉ thấy nam tử ngũ quan tinh xảo đến gần như hoàn mỹ! Mặt như quan ngọc, mày rậm tú nhã, mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ đến mức làm cho người ta muốn hôn lên!

Lúc Nguyệt Vũ nhìn đến ánh mắt nam tử, bản thân nàng liền một lần nữa lâm vào kinh diễm.

Đó là một đôi mắt xinh đẹp đến cỡ nào?

Đôi mắt màu lam nhạt lóe lóe quang mang làm người ta mê muội, ánh mắt như có ma lực, tựa hồ làm người ta không thể không bị hấp dẫn, muốn mãi mãi chìm đắm trong phiến u lam mộng ảo kia, vĩnh viễn không muốn tỉnh lại!

“Lam mâu như hải, thật sự là một ánh mắt rất đẹp a!” Nguyệt Vũ kìm lòng không được, đối với đôi mắt trước mặt kia không hề keo kiệt mà tán thưởng.

Nghe được lời ca ngợi không chút nào dối trá, như phát ra từ sâu trong nội tâm của Nguyệt Vũ, nam tử đầu tiên là sửng sốt, sau đó nở nụ cười.

Nụ cười đó phong hoa tuyệt đại, nụ cười đó tuyệt thế vô song, nụ cười vạn vật đều say!

Nhưng mà, thứ nam tử này làm người ta mê muội chính là một thân khí chất của hắn….

Trong sự nho nhã hàm chứa sự lạnh lùng cự nhân ngàn dặm, trong ôn nhu lại có sự cao quý làm người ta chỉ có thể ngước nhìn, cao quý lại không mất uy nghi, uy nghi lại mang theo tao nhã! Thật sự là mâu thuẫn đến cực điểm, lại hoàn mỹ đến cực hạn.

Thật sự là một cái yêu nghiệt tuyệt thế vô song a!

Mọi người sau khi bị kinh diễm bởi thiên phú của Nguyệt Vũ, lại một lần nữa lâm vào mê say bởi tuyệt thế dung nhan cùng tuyệt đại tao nhã của nam tử này. Nhất thời âm thanh ca ngợi cùng thảo luận của mọi người vang lên không dứt, tiếp đó là tiếng hô hoán cùng thét chói của các nữ tử vây quanh.

Không nhìn phản ứng của dân chúng xung quanh, nam tử đối với Nguyệt Vũ mỉm cười, sau đó dùng thanh âm tựa thiên sứ hỏi:“Ngươi không sao chứ? Có bị thương hay không?”

Ngữ khí kia, tiếng nói kia, thái độ kia, còn có nụ cười kia, không biết khuynh tâm bao nhiêu nữ tử, làm đau xót bao nhiêu nam tử… Nhìn người ta một cái rồi quay sang nhìn lại bản thân, tại sao bộ dáng người ta lớn lên kinh diễm như vậy còn bản thân lớn lên lại hình dạng đại hùng lưng dài, vai rộng a?

Giữa sân vô số nam tử biết không nói gì, ngửa mặt lên hỏi trời, ngay cả nhiều người ngày thường tự tin tràn đầy cũng tránh khỏi phải đối mặt với sự thật tàn khốc trước mắt!

Hết thảy kinh diễm của nam tử, Nguyệt Vũ lần đầu tiên trong đời thất thần. Nhưng Nguyệt Vũ dù sao cũng không phải nữ nhân bình thường, không quá một khắc Nguyệt Vũ liền bừng tỉnh, trong lòng âm thầm cảnh giác.

Bằng kinh nghiệm lịch duyệt của bản thân, nàng biết nam nhân này không phải là một kẻ dễ chọc, đừng nhìn hắn cười ôn nhu đến thế, kỳ thật là một người phúc hắc, lãnh tâm giống mình, chỉ không biết vì sao hắn lại tốt với nàng như vậy thôi! Đương nhiên, Nguyệt Vũ là sẽ không thừa nhận mình là một kẻ phúc hắc, nàng chỉ coi đó là điều đương nhiên thôi!

Nguyệt Vũ bình sinh không nhìn người sai bao giờ, từ đôi mắt màu lam và phân khí chất của nam tử kia, Nguyệt Vũ thấy được thập phần tà ác che giấu rất sâu!

Nam nhân này không thể trêu chọc!

Giãy ra khỏi lòng nam tử, Nguyệt Vũ hướng nam tử lộ ra một cái tươi cười chân thành, thản nhiên nói một câu:“Cám ơn”.

Tuy không biết nam tử trước mắt là địch hay là bạn, nhưng mà dù sao người ta cũng đã cứu mình một mạng ,cái gì nên cảm tạ, không nên cảm tạ Nguyệt Vũ vẫn biết đến!

Nhưng có một điều Nguyệt Vũ thấy khó hiểu, bản thân không hề phòng bị nam tử này, sâu trong nội tâm còn có cảm giác muốn ỷ lại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm Nguyệt Vũ giãy ra khỏi cái ôm của nam tử kia!

Phát hiện này làm cho Nguyệt Vũ đau đầu không thôi! Chính mình cho tới nay, đều là độc lai độc vãng, hiện tại cư nhiên đối với một người xa lạ sinh cảm giác không muốn xa rời, có cần phải khoa trương thế không?

Nguyệt Vũ bên này đau đầu, nam tử bên kia cũng lâm vào tình huống không kém. Vốn nam tử đang ở tửu lâu bên kia đường phẩm trà, đột nhiên phát hiện dưới lầu có thanh âm ồn ào. Ban đầu, hắn cũng không có đi quản, dù sao, tại một thế giới cường giả vi tôn, mâu thuẫn xảy ra trên đường cũng không hiếm.

Lại nói, bản thân hắn cũng chả phải kẻ thiện lương đi làm người hòa giải, người khác sống hay chết cùng hắn có quan hệ gì đâu? Nói thì như thế, nhưng sau hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế lạnh lùng trong trẻo, cái cảm giác này, cũng không biết nói sao cho rõ, nhưng nó lại chết tiệt hấp dẫn lực chú ý của hắn!

Cuối cùng, cảm giác tò mò chiến thắng, nam tử rốt cục đứng dậy tới bên cửa sổ nhìn hướng xa xa. Không xem thì thôi, vừa thấy, thiếu chút nữa làm nam tử trước giờ luôn bình tĩnh đánh mất hồn!

Chỉ thấy, giữa đám người huyên nháo, một bóng dáng gầy yếu, mảnh mai ngạo nghễ mà đứng, cứng rắn không chút sợ hãi kháng cự uy áp cường giả, dứt khoát đón nhận công kích của cấp bậc huyền tông, tiêu sái mà quyết tuyệt…

Không chút suy nghĩ, nam tử thả người một cái, đạp phá hư không hướng về bóng dáng bên kia tiêu bắn mà đi…..

Bên này hai người lâm vào trầm tư mà bên kia Dạ Lôi lại bị một màn ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’ đột nhiên xảy ra làm nổi giận! Vốn tưởng rằng công kích kia của mình sẽ làm tên xú tiểu tử kia hôi phi yên diệt, thế nhưng giữa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim! Này có thể không làm cho người ta tức chết sao?

Lập tức, Dạ Lôi quát to:

“Người tới là kẻ nào? Thế nhưng dám chõ mõm vào việc của ta, tính trèo lên đầu tổ tông mà đứng phải không? Rất tốt, nếu các ngươi cùng một nhóm, ta tiện thể tiễn cả hai lên đường!”

“Ai đưa ai ra đi còn chưa biết đâu, ngươi xác định có bổn sự (khả năng) này?” Nam tử tựa hồ đối với uy hiếp của Dạ Lôi không hề để tâm, vẻ mặt vẫn ôn nhu như trước nói.

“Ngươi chờ xem, mễ lạp ánh sáng* cũng dám cùng nhật nguyệt tranh huy, thật sự là không biết tự lượng sức mình.” Dạ Lôi thập phần khinh thường đối với hai người Nguyệt Vũ nói.

*mễ lạp ánh sáng: Ánh sáng nhỏ như hạt cát

Vì cái gì Dạ Lôi tự tin như vậy đây? Đương nhiên là vì Dạ Lôi cũng không biết thực lực nam tử! Mà hắn lúc trước cũng không biết thực lực Nguyệt Vũ, sự thật cấp bậc Nguyệt Vũ cũng không tính cao, nam tử này nếu chung nhận thức với Nguyệt Vũ, chứng tỏ bản lĩnh cũng không cao hơn mình! Dạ Lôi thập phần tự đắc nghĩ, hắn cũng không biết suy nghĩ quá mức tự kỉ của mình đáng thương cỡ nào!

“Có phải mễ lạp ánh sáng hay không, thử xem chẳng phải sẽ biết sao?” Nam tử vẫn là nhợt nhạt cười, như trước cười đến phong hoa tuyệt đại, Nguyệt Vũ đứng bên cạnh xem, trong lòng hô to yêu nghiệt! (=.=”)

Trong giây lát, khí thế tăng cao, khu vực mấy người đứng nhất thời khí áp bay lên, khiến cho mọi người khó thở, rất nhiều kẻ thực lực yếu đuối không nhịn được phải lui về phía sau, chung quanh nhất thời trống ra một khoảng lớn.

Dạ Lôi đã muốn phát động huyền lực, lần này Dạ Lôi lâm vào tình thế bắt buộc! Mà Nguyệt Vũ thì bình tĩnh nhìn nam tử, nàng muốn xem nam tử này rốt cuộc sẽ xử lí như thế nào?

Tựa hồ hiểu được ý nghĩ trong lòng Nguyệt Vũ, nam tử thoáng nghiêng đầu, đối với Nguyệt Vũ nở nụ cười, sau đó dùng thanh âm ôn nhuận như ngọc nói: “Không cần để ý, hết thảy giao cho ta”. Lúc nam tử cười bảo nàng an tâm, Nguyệt Vũ nhìn đến trong lời nói chân thành không chút giải dối, nhất thời trong lòng cảm thấy ấm ấp cùng quyến luyến. Đây là một cảm giác thực vi diệu, một loại cảm giác mà nàng chưa từng có.

Trong lúc lơ đãng, Nguyệt Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Nam tử bước từng bước lớn về phía trước, không còn sự ôn nhu ấm áp khi nãy mà được thay bằng khí thế lãnh liệt cùng uy áp làm người ta hít thở không thông.

Bỗng nhiên, nam tử toàn thân hào quang mãnh liệt, một loại nồng đậm thâm trầm màu xanh năng lượng bao vây toàn thân. Màu xanh tự nhiên, tựa như ảo mộng, làm nam tử càng thêm anh tuấn cao ngất, giống như cửu thiên Ma thần phong tư trác tuyệt, tuyệt thế vô song!

Lần này, mọi người lại một lần nữa trợn tròn mắt, trời ạ, không gạt người đi? Huyền tông cấp bậc cường giả, thế nhưng lại là huyền tông cấp bậc cường giả!

Tuy nói ở Dạ thành, một thành phố lớn của Nguyệt Hoa đại lục, cường giả huyền tông không thiếu, nhưng là người ta đều rất bề bộn, ít khi bại lộ trước mặt người khác!

Nào có quang minh chính đại đứng trên đường đánh nhau như thế này?

Ngưới nói huyền tông cấp bậc cường giả đánh nhau thì cũng thôi đi, nhưng dù sao vị này soái đến mức nhân thần công phẫn này tuổi vẫn thực trẻ a? Tuổi trẻ đến vậy đã là huyền tông cấp bậc cường giả? Tất cả mọi người xung quanh có chút không phản ứng kịp!

“Má nó, tiểu bạch kiểm như vậy lại là tông cấp cường giả, lão tử không có nhìn lầm đi? Giả đi? Hắn nhìn qua nhiều nhất cũng mới hơn hai mươi tuổi a! Này cũng quá khoa trương đi?” Một vị đại thúc không tin được hỏi.

“Đúng vậy đúng vậy, sẽ không lại là một vị tuyệt thế thiên tài đi? Hiện tại thiên tài là cải trắng sao? Mới một chút liền xuất hiện hai cái!”

“Mẹ nó, hai người này làm sao cùng xuất hiện? không phải muốn đả kích chúng ta chứ?”

“……”

Những người xem lại như trước tiến hành nhàm chán thảo luận……

Phần đông bị kinh hách nhưng có lẽ Dạ Lôi kẻ giật mình nhất! Một người vốn bị mình xem là tiểu lâu không đáng để mắt, vậy mà thoáng chốc phát hiện hắn là cường giả cùng cấp với mình, điều này bảo hắn làm sao có thể chấp nhận a!

Bất quá sự tình đã muốn đến mức này, hai người kia mình không thể buông tha, thiên phú cả hai đều kinh người, tuyệt đối so với Lam gia thiên tài Lam Nhược Thiên cũng không thua kém! (Nhược Thiên ca ca cũng là nam chính đó nha! ^^ Tuyệt không so với nam chính nào kém cả! ^.6)

Nghĩ vậy Dạ Lôi không chút do dự triệu hồi ra huyền thú của mình.

Chỉ thấy một trận hào quang hiện lên, bên người Dạ Lôi liền xuất hiện nhất chích…… Trư….Heo…… Đúng chính là heo, lại còn là một con heo diện mạo xấu xí toàn thân đen thùi lùi, đậm chất hoang dã rừng rậm, bất quá so với heo ở địa cầu lớn hơn không ít!

Kỳ thật mọi người đều biết đây là nhất chích tương đối hiếm, Hắc Diễm Trư.

Hắc Diễm Trư, một loại huyền thú thuộc hỏa hệ, bất quá bởi vì hỏa hệ của nó là màu đen nên tương đối thưa thớt. Cũng đúng, Dạ Lôi dù sao cũng là một trưởng lão của Dạ gia, tuy chỉ thuộc ngoại viện, nhưng cũng là nhận vật cấp bậc thượng tầng! Bất quá tuy Hắc Diễm Trư trình độ quý hiếm nhưng trên đời còn rất nhiều huyền thú cấp bậc hi hữu hơn. Đối với những người bình thường, Hắc Diễm Trư so ra vẫn thua chị kém em!

Hắc Diễm Trư rơi xuống đến bên người Dạ Lôi, Dạ Lôi lập tức liền hô to một tiếng: “Tác chiến hợp thể”. Vì thế Hắc Diễm Trư lập tức hóa thành một trận hắc hỏa diễm vây hướng Dạ Lôi. Cho nên rất nhanh, trên người Dạ Lôi lập xuất hiện thêm một chiến giáp màu đen.

Hoàn thành tác chiến hợp thể, Dạ Lôi cư nhiên thập phần thân sĩ nói:“Xem hiện tại so với ta các ngươi yếu hơn, ta sẽ đợi các ngươi hợp thể xong mới bắt đầu!”

Lời này nói ra, người không biết còn tưởng hắn có bao nhiêu hào phóng lương thiện a! Kỳ thật hắn sợ người khác nói hắn lấy đại khi tiểu, thị cường lăng nhược.

Nào biết, nam tử đối diện tựa hồ không cảm kích a, nam tử chính là thản nhiên cười nói:“Chúng ta không cần hợp thể, ngươi bắt đầu đi!”

Nghe nam tử nói xong, Dạ Lôi cũng thập phần hảo, không phát hỏa mà chính là nói giống như một trưởng bối: “Thiếu niên, làm người không cần quá kiêu ngạo, tuy rằng nói thiên phú của các ngươi trên đời không ai bằng, nhưng mà thiên phú như trước vẫn là thiên phú, còn không phải chân chính đứng đầu tuyệt thế cường giả, người ta tổng so với các ngươi lợi hại hơn, ánh mắt đừng quá mức thiển cận. Ngươi cho rằng các ngươi một cái mới vào huyền tông, một cái huyền vương có thể đả bại ta sao? Thật sự là buồn cười a! Ha ha ha”

Lời nói này của Dạ Lôi nếu không phải được bao phủ bởi sát khí, thật là rất đạo lý a!

“Lão nhân, ngươi nhiều chuyện quá, sao bảo ngươi bắt đầu ngươi còn đứng đó chít chít méo méo đến tận bao giờ!” Nguyệt Vũ đứng một bên quan sát chiến trường không mùi thuốc súng, liền châm ngòi.

“Hảo hảo hảo, chê ta dong dài, thật sự là không biết sống chết! Ta đây cho các ngươi về sau vĩnh viễn nghe không thấy!” Dạ Lôi bạo rống một tiếng, không nói hai lời, lập mã khai chiến.

Chỉ thấy một đoàn quang mang màu đen tiêu bắn cực nhanh hướng hai người Nguyệt vũ mà đến, nhưng mà hai cư nhiên một chút phản ứng cũng không có!

Thấy một màn này, những người đang vây xem cũng khẩn trương a! Chẳng lẽ hai người này là bị dọa sao? Mọi người không ngừng suy đoán. Nhưng là nếu cứ chết đi như vậy, thật đáng tiếc a. Soái như thế, trên đời ít có, chết một cái tựu ít đi một cái, đáng tiếc a đáng tiếc!

Nguyệt Vũ bất động vì trực giác nói cho nàng nam tử này có đủ năng lực giải quyết, mà nam tử bất động cũng vì hắn đủ tự tin hắn có thể giải quyết!

Đoàn hắc quang nhanh như thiểm điện, rất nhanh sẽ đến xung quanh hai người. Nhất thời, Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy một trận nóng cháy.

Một vị huyền vương thực lực rất mạnh, thêm một vị Nhất Nguyệt huyền tông đối kháng Tam nguyệt huyền tông vốn tưởng rằng đây là một hồi chiến đấu rất đáng xem cho nên tất cả mọi người đều khẩn trương chờ xem.

Nhưng không khí hôm nay tựa hồ không chút nào hảo, chuyện giật gân đặc biệt nhiều, bắt đầu bị từ tuyệt thế thiên phú của Nguyệt Vũ lôi đến, tiếp đó bị thiên phú xuất sắc cùng dung nhan tuấn mỹ của nam tử tiếp tục lôi, hiện tại……

Chỉ thấy nam tử chính là hơi chút nâng tay, sau đó…… Mọi người đã toàn bộ bị kích thích không nhẹ……

Nhìn đến Dạ Lôi trưởng lão một thân khí phách hung thần ác sát, cao ngạo uy vũ, hùng hổ khí tràng, giống như lưu tinh vừa đến đã bị đánh bay, tất cả không hẹn cùng bị kích thích a!

Lôi cái miệng sủi bọt mép, lôi cái ngoại tiêu lý nộn, lôi cái hỗn độn trong gió a! (Túy: ta cũng không rõ câu này lắm! @@)

Này này này, này cũng quá con mẹ nó khoa trương đi! Mọi người khó có thể tin a a a!

Vì thế đám người lại một lần bắt đầu các loại tranh luận…

“Này uy uy, ngươi vừa rồi có nhìn thấy không? Có phải tam nguyệt huyền tông, Dạ gia trưởng lão bị đánh bay?” Mỗ nam giáp không dám xác định hỏi mỗ nam ất.

“có lẽ vậy, ta không có thấy rõ ràng.” Mỗ nam ất không hiểu ra sao hồi đáp, ra vẻ còn không có lấy lại tinh thần.

“có lẽ cái đầu ngươi, vốn đúng thế, ta vừa mới thấy rõ ràng nhất thanh nhị sở, chính là vị soái ca nhân thần cộng phẫn kia đem hắn đánh bay. Nga, người ta thật sự là ăn không tiêu, như thế nào sẽ có soái ca như vậy?” Mỗ nữ giáp vẻ mặt mê trai cộng thêm ngu ngốc, kích động đến rút gân thét to.

“Oa, Nhất Nguyệt huyền tông thế nhưng đem Tam Nguyệt huyền tông đánh bay, thế giới này thực sự là con mẹ nó huyền huyễn. Ta quả thật rất sùng con mẹ nó bái nam nhân kia! Ta quyết định, ta muốn vì hắn thủ thân cả đời. Thẳng đến lúc hắn đến thú ta!” (=.=”)

Mỗ nữ lúc này đã muốn hoàn toàn điên cuồng , trong nói lời cũng đậm tố chất thần kinh. Chúng nữ khinh bỉ nhìn nữ tử liếc mắt một cái, sau đó lại tiếp tục không chớp mắt nhìn chằm chằm mĩ nam .

“……” Tỉnh lược n đoạn đối thoại.

Tất cả mọi người đều đắm chìm vào một màn nghịch thiên trước mặt, thật lâu cũng chưa thể lấy lại bình tĩnh, mà Dạ Lôi Dạ trưởng lão đồng chí đã sớm bị đoán phi (đá bay), giờ phút này chính là làm một loại vận động kinh điển của vật lý — bay!

Thật lâu sau, vận động chấm dứt, Dạ Lôi rốt cuộc cũng rơi xuống! Nháy mắt rơi đến mặt đất, hắn có loại xúc động muốn khóc!

Thử nghĩ hắn đường đường là Dạ gia trưởng lão, tuy chỉ là ngoại viện, nhưng cũng là một tồn tại làm người ta ghen tị không thôi, sao chịu nổi cơn tức này a!

Nay thế nhưng lại bị người đạp, lại là một hoàng mao tiểu tử thực lực kém hơn mình đạp, cái này bảo hắn sao chịu cho nổi, thể diện còn đâu a! Trời biết hắn là có bao nhiêu mong muốn quay về giải quyết hai kẻ kia, nhưng hắn không có dũng khí. Trở về bị người cười nhạo sao? Ngượng ngùng, hắn làm không được, luôn luôn hưởng thụ được người khác kính sợ Dạ trưởng lão, đâu phải cái mặt không dậy nổi, hắn thầm nghĩ trước cứ trốn tránh đầu gió lớn, sau này lại tìm hai tên kia tính sổ!

Dạ Lôi hai tay nắm chặt, ánh mắt quyết tuyệt. Cho dù đồng quy vu tận, hắn cũng muốn giải quyết hai kẻ kia!