Đặc Công Vườn Trường

Chương 1: Đặc công chủ lực, khúc nhạc dạo trùng sinh (1)

Translator: Nguyetmai

Ngày 12 tháng 9 năm 1998, thành phố F nước M.

Thời tiết tháng Chín vô cùng oi bức, chập tối có mưa lâm râm, đến rạng sáng thì trời mưa tầm tã, trong cơn mưa còn kèm theo sấm sét.

Trong mưa gió sấm chớp, một chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ bản giới hạn - LaFerrari lao nhanh trong màn mưa. Xe chạy qua nơi nào thì nước mưa đọng trên đường bắn tung tóe nơi đó.

"Két!"

Ferrari nhanh chóng bẻ lái vào một mảnh đất trống, cua quanh nửa vòng rồi đột ngột thắng gấp. Chiếc xe thể thao màu đỏ lao như một tia chớp đã dừng lại.

"Rào rào!" Mưa càng ngày càng lớn.

Đối diện xe Ferrari là một chiếc Audi đen đang đậu.

Người đàn ông ngồi trên Audi dụi điếu thuốc, nhả một luồng khói ra rồi bước chân xuống xe.

Đồng thời, cửa xe Ferrari cũng được mở, một đôi chân đi giày đế bằng lộ ra.

Một thiếu nữ trông chỉ khoảng mười mấy tuổi bước từ trên xe xuống.

Người đàn ông sửng sốt, ngẩn ra hai giây rồi cong môi cười: "Thật không ngờ vua đặc công đứng đầu thế giới - Boss lớn của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát lớn nhất là một cô nhóc miệng còn hôi sữa."

Trong mắt người đàn ông trung niên, thiếu nữ đối diện chỉ là một cô bé nhỏ tuổi.

"Em trai của tôi đâu?" Thiếu nữ đối diện không thèm đếm xỉa tới lời của đối phương mà hỏi thẳng.

"Ha!" Người đàn ông kia vừa nghe liền cười lạnh. Sau đó, gã lại cười dữ tợn, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt: "Vậy thứ tôi muốn đâu?"

Nếu không phải gã đang nắm nhược điểm của cô trong tay thì gã tuyệt đối không dám nói chuyện với cô bằng giọng điệu này.

Đừng thấy cô trông nhỏ tuổi mà lầm, cô đã trở thành thần thoại của lính đánh thuê, vị vua của giới đặc công khi chỉ hơn mười tuổi. Thiếu nữ này không hề yếu ớt như vẻ ngoài.

Cô gái trẻ nhẹ nhàng giơ tay lên, một chiếc hộp gỗ có vẻ rất cổ xưa xuất hiện trên tay cô.

Cánh tay hất nhẹ, chiếc hộp bay về phía người đàn ông.

Chiếc hộp này có một cái tên rất hay, "Hộp đàn hương".

Nhưng cô không biết tại sao chiếc hộp nhỏ bé này lại khiến các vị thủ lĩnh trên thế giới tranh đoạt như vậy. Thậm chí mấy lão sát thủ có tên trên bảng đã ở ẩn nhiều năm cũng phải ra mặt giành giật.

"Thực hiện lời hứa của ông đi, thả em tôi ra!" Cô lên tiếng.

Cô không phải là trẻ mồ côi mà cô còn có một em trai ruột mới chỉ gặp mặt một lần. Khi đó, cô mới biết mình còn có một cái tên tiếng Trung là Vân Tiên.

Trước năm mười sáu tuổi, cô vẫn luôn dùng biệt hiệu "Sát Thần" làm tên.

Từ nhỏ, Vân Tiên đã lớn lên cùng tổ chức. Mười hai tuổi, cô bắt đầu ra quân giết người; mười bốn tuổi, cô tự tay đâm chết Boss tiền nhiệm của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát. Tuổi còn trẻ cô đã trở thành vua đặc công nổi tiếng thế giới, khiến người ta vừa nghe tên đã sợ mất mật.

Đồng thời cô cũng kiêm luôn thân phận Boss của đoàn lính đánh thuê Cổ Sát.

Cho đến trước đây không lâu, Vân Tiên mới biết mình còn một đứa em trai tám tuổi.

Hai người chỉ mới gặp nhau một lần thì em trai đã bị người đàn ông có biệt hiệu Lang Sát này bắt cóc để uy hiếp cô.

Mười sáu năm ròng, Vân Tiên chỉ cô đơn một mình, cô vô cùng khát khao tình thân.

"Ha!" Lang Sát cười lạnh một tiếng, cất hộp đàn hương vào ngực áo. Gã bước nhanh tới trước chiếc Audi, mở cửa xe rồi xách một cái bọc vải máu me đầm đìa ném xuống đất.

Cái bọc lăn hai vòng trên mặt đất, nơi nó lăn qua để lại từng vết máu. Cuối cùng, vải bọc bên ngoài cũng rơi ra.

Bên trong lộ ra một thứ làm người ta nhìn mà sợ hãi.

Đó là đầu của một cậu bé tám tuổi.

Không có cơ thể.

Mắt cậu bé trợn to, khóe mi còn vết nước mắt đã khô. Dưới cổ cậu bé đã không còn cơ thể, vết máu cũng đã khô, trông vô cùng quỷ dị.

Trái tim Vân Tiên run lên, dường như toàn bộ dây thần kinh trong cơ thể đều đứt phăng khi nhìn thấy cảnh này, đau đớn buốt tâm can.