Translator: Nguyetmai
"Mình không sao."
Vân Tiên ngước nhìn cô gái vừa rồi đã lao tới đỡ mình, đáp lại cô ấy một tiếng.
Cô gái này tên là Lữ Phi Yến, là bạn rất thân của nguyên chủ.
Khi nguyên chủ bị ba người Lâm Mộng Vũ bắt vào nhà vệ sinh đánh đập, Lữ Phi Yến biết mình không đủ khả năng ngăn chặn việc này nên đã lập tức chạy đi gọi giáo viên tới.
Nhưng rốt cuộc vẫn bị chậm một bước. Nguyên chủ đã chết. Giờ thay vào đó là cô, Vân Tiên.
Cô sớm đã cảm thấy chán ghét thân phận đặc công kiếp trước của mình. Cô vốn định rời khỏi tổ chức, rời khỏi thế giới sát thủ đặc công, cùng em trai sống một cuộc sống của người bình thường.
Nhưng thật không ngờ, em trai bị giết hại, bản thân cô lại gặp phải chuyện trùng sinh kỳ dị như thế này.
Có điều bản thân cô tới được với cơ thể này thì cũng coi như đã thoát khỏi tổ chức của kiếp trước.
Vân Tiên vui mừng đón nhận kết quả này.
Nhưng cái chết của em trai cô vẫn chưa xong đâu!
Cô vốn định lui về ở ẩn. Nào ngờ những kẻ của kiếp trước lại trở nên điên cuồng, bắt em trai cô làm con tin, lại còn giết chết thằng bé.
Mặc dù Lang Sát đã bị cô giết chết, nhưng Vân Tiên biết phía sau Lang Sát chắc chắn còn có kẻ khác điều khiển gã.
Thù này, Vân Tiên không thể không trả!
"Có chuyện gì vậy?"
Đúng lúc này, một cô giáo nhìn trẻ hơn trong hai vị giáo viên được Lữ Phi Yến gọi tới hét to một câu với Vân Tiên.
Cô giáo này họ Vương, là một cô giáo mới tốt nghiệp đại học được phân tới trường học trấn Tân Giang công tác.
Nhưng cô giáo cũng biết Lâm Mộng Vũ là con gái của hiệu trưởng trường, không thể động vào!
Bình thường, khi Lâm Mộng Vũ gây chuyện ở trường, các giáo viên đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù cô Vương ít tuổi nhưng cũng là người nhìn xa trông rộng. Cô ta không hét lên với Lâm Mộng Vũ bởi vì như vậy sẽ gián tiếp đắc tội với hiệu trưởng.
Là một cô giáo mới được cử xuống đây, cô giáo Vương thật không dám đắc tội với hiệu trưởng!
Ngược lại, trong mắt cô ta, Vân Tiên và Lữ Phi Yến là dân quê, không quyền không thế. Ba mẹ họ dựa vào việc làm thuê, cày ruộng nuôi gia đình, duy trì kế sinh nhai.
So sánh một chút là biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
"Thưa cô, là ba người Lâm Mộng Vũ bắt bạn của em vào trong nhà vệ sinh, còn nói là phải dạy dỗ cậu ấy một trận!"
Vân Tiên còn chưa nói thì Lữ Phi Yến đã mở miệng giải thích với cô Vương.
Cô Vương này không phải giáo viên dạy lớp của Lữ Phi Yến và Vân Tiên. Lúc đó, Lữ Phi Yến sợ nếu mình đến muộn, Vân Tiên sẽ bị đám người Lâm Mộng Vũ ức hiếp nên vừa nhìn thấy cô giáo, Lữ Phi Yến đã lập tức gọi sang đây, không kịp giải thích.
Lữ Phi Yến nói như vậy là muốn cô Vương xả giận giúp Vân Tiên.
Cô Vương soi Vân Tiên một lượt, thấy cô ăn mặc áo quần cũ nát, nhìn là biết nhà nghèo, lạc hậu nên nhìn Vân Tiên với ánh mắt khinh miệt. Cô ta nói với Lữ Phi Yến: "Là một học sinh trung học thì phải ra dáng một học sinh trung học! Nếu bạn em không gây chuyện thì sao em Lâm Mộng Vũ lại tùy tiện bắt nạt bạn của em được."
Mấy lời nói này chứng tỏ cô Vương đứng về phe của Lâm Mộng Vũ.
Hơn nữa, còn thiên vị một cách vô lý.
Lữ Phi Yến sững sờ, cảm thấy sợ hãi.
"Nhưng thưa cô, rõ ràng là Lâm Mộng Vũ đã ức hiếp bạn của em trước! Theo như quy định của nhà trường không phải nên xử phạt cậu ta sao?"
Lữ Phi Yến không phục bèn phản bác lại cô Vương.
"Được rồi, được rồi! Em nhìn bạn mình xem, cũng đâu có thiếu chân, thiếu tay gì. Chuyện này cứ vậy đi! Tất cả quay về chuẩn bị lên lớp!"
Cô giáo đứng bên cạnh cô Vương nhìn có vẻ dày dạn kinh nghiệm thấy vậy cũng vội vàng nói với Lữ Phi Yến.
Lúc này, Lâm Mộng Vũ có chỗ dựa nên ngẩng đầu đầy kiêu ngạo. Cô ta dùng ánh mắt trào phúng liếc nhìn Lữ Phi Yến và Vân Tiên.
Con nhỏ đê tiện! Hừ! Chuyện của chúng ta chưa kết thúc đâu!
Lần này đến ngay cả cô giáo cũng không giúp chúng mày, để coi đám nghèo kiết xác như bọn mày làm được gì!
Lữ Phi Yến thấy thế tức điên lên.
Những cô giáo này mù hết rồi sao? Rõ ràng đây là chuyện vô lý mà lại đi giúp Lâm Mộng Vũ!
Cô không hề thiếu chân thiếu tay? Vừa rồi Vân Tiên vẫn luôn đứng đó lắng nghe, cho đến khi nghe thấy câu nói này, cô cười lạnh một tiếng.
Hoàn toàn chính xác! Đúng là cơ thể này không hề thiếu chân, thiếu tay, nhưng khi nguyên chủ vẫn còn thì đã bị đánh tới ngất lịm, lại ôm ấm ức mà ra đi.
"Chỉ cần không thiếu chân, thiếu tay thì sẽ không bị hiệu trưởng xử phạt sao?"
Vân Tiên đứng tại chỗ, nghe mấy người trước mặt ba hoa không ngớt rồi đột nhiên mở miệng nói một câu.
Những người có mặt đều sững sờ.
Nói gì vậy?
Vân Tiên đột nhiên cười ha ha. Cô ngoắc ngoắc ngón tay rồi chỉ thẳng về phía Lâm Mộng Vũ: "Vừa rồi bạn ấy không làm tôi bị mất chân, mất tay nên tôi không so đo nữa."
Cô Vương nghe vậy thì thở phào. Cô nhìn Vân Tiên, trong lòng tự nhủ cuối cùng thì em học sinh này cũng đã hiểu ra.
"Em hiểu được là tốt."
Cô Vương còn giả vờ tán dương Vân Tiên.
Nhưng trong lòng cô ta lại nghĩ, con nhà nghèo lấy gì mà so sánh với thiên kim của hiệu trưởng?
Chỉ có điều một giây sau đó, cô Vương lập tức phát hiện ra mình đã hiểu sai ý của Vân Tiên.
Một giây sau, Vân Tiên đột nhiên hành động. Cô đi hai bước về phía Lâm Mộng Vũ rồi bóng cô vụt lóe tới bên cạnh Lâm Mộng Vũ với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp.
Vân Tiên nhấc chân, dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng của Lâm Mộng Vũ.
"Rắc!"
Một tiếng vang lên, xương sườn phần bụng cô ta bị gãy! Ngay sau đó là tiếng thét như lợn bị chọc tiết của Lâm Mộng Vũ.
"Á!"
Lâm Mộng Vũ đau đớn co người lại, lăn lộn dưới đất, gào ầm lên.
Còn điều khiến đám đông kinh ngạc chính là thủ pháp kỳ dị, tốc độ lanh lẹ của Vân Tiên.
Hai nữ sinh đứng bên cạnh Lữ Phi Yến và Lâm Mộng Vũ nghẹn họng trân trối nhìn Vân Tiên.
Đây… thật sự là con bé Vân Tiên sợ rắc rối, nhát gan, nhu nhược sao?