Đại Bảo Bối

Chương 4

Chúc Chu ngồi trên tàu điện ngầm gửi tin nhắn cho Thời Đường, hỏi hắn trưa nay muốn ăn gì, có món gì đặc biệt muốn ăn hay không. 

Chúc Chu: Thời tiên sinh, buổi trưa ngài muốn ăn món gì, có đặc biệt muốn ăn món nào không?

Khoảng năm phút sau, Thời Đường hồi âm. 

Thời Đường: Canh rong biển.

Chúc Chu nhìn thời gian, do dự một chút rồi trả lời. 

Chúc Chu: Nấu canh rong biển phải mất hơn một giờ, nếu như muốn ăn thì có thể phải muộn chút, bởi vì nếu giờ làm thì tầm 1 giờ mới xong.

Thời Đường: Được.

Chúc Chu: Vậy được rồi. Ngoài canh rong biển ra, những món khác tôi tự ý phát huy nhé? 

Thời Đường: Ừ.

Với một Thời Đường lời ít ý nhiều, Chúc Chu nói chuyện cách một chiếc điện thoại không thấy thấp thỏm như lúc tự mình trao đổi trực tiếp, khá thả lỏng. 

Chúc Chu suy nghĩ một chút rồi gửi một tin đi. 

Chúc Chu: Lần sau có món gì muốn ăn, có thể báo sớm cho tôi, như vậy tôi có thể sớm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Thời Đường: ok.

Hỏi xong, Chúc Chu nghía thời gian, bắt đầu hẹn thời gian giao đồ ăn tới cửa, như vậy khi anh đến nơi, rau dưa tươi mới cần dùng cũng vừa hay giao tới.

11 giờ hơn đến nhà họ Thời. Rửa nguyên liệu, cắt gọt mất nửa giờ, bắc canh rong biển lên ninh. Thời tiên sinh có thói quen uống canh rồi mới ăn cơm, cho nên chờ ninh canh được 40 phút Chúc Chu mới bắt đầu mở bếp nấu cơm. Đến lúc canh xong, đồ ăn với cơm cũng vừa vặn chín, món nào cũng nóng hôi hổi, ăn mới thoải mái.  

Thật ra trước đây Chúc Chu quen sống trong nhung lụa không phải trời sinh đã có tay nghề nấu ăn tốt. Anh bắt đầu học làm cơm xào rau là khi muốn thi lấy chứng nhận tư cách cha mẹ. Bởi vì sau này bé con có thể ăn thức ăn phụ, dù tiền trong nhà đủ để mời vú em hoặc bảo mẫu, nhưng chính phủ không quan tâm bạn có thể mời hay không, chút kiến thức căn bản vẫn phải biết rõ, đây là nội dung sát hạch tư cách cha mẹ. 

Cho nên anh mới bắt đầu nghiên cứu về thức ăn phụ cho em bé, từ từ phát triển ra kỹ năng khác. So với xào rau, anh thấy thao tác nấu canh đơn giản dễ làm hơn nhiều. Chuẩn bị nguyên liệu thật kỹ, cho vào nồi, đặt thời gian, đến giờ là có thể thưởng thức một món canh bổ dưỡng. Lâu dần, Chúc Chu rất tâm đắc với những món canh mình nấu.

Sau đó lại chăm bé con mấy năm, tay nghề lên nhanh như diều gặp gió, chính là để con mình ăn vào khỏe mạnh vui vẻ.

Nấu ra món không mùi không vị, con ăn không vui, có dinh dưỡng đến mấy thì đồ ăn cũng mất đi sức hấp dẫn.

Vì con mà thay đổi bản thân, cuối cùng trở thành kỹ năng mưu sinh của mình, Chúc Chu cũng rất vui vẻ.

Tuy rằng mấy chuyên ngành đã học lúc trước không có đất dụng võ, dù sao anh cũng không phải sinh viên năm nhất, tuổi tác cũng không nhỏ, muốn bồi dưỡng cũng là bồi dưỡng sinh viên mới tốt nghiệp, nghĩ tới đây, nội tâm Chúc Chu thấy hơi tiếc, toi công mấy năm đi học rồi.

Một giờ hai mươi phút, cơm trưa đã xong, dọn món lên bàn, Chúc Chu đi gõ cửa thư phòng, gọi Thời Đường ra ăn cơm. 

Chúc Chu đứng ở cửa, nhìn Thời Đường ra mở cửa: “Cơm trưa nấu xong rồi, tiên sinh có thể ăn.”

Thời Đường ừ một tiếng, đóng cửa thư phòng đi ra phòng khách,  Chúc Chu theo sau lưng. Thời Đường ngồi vào trước bàn ăn, Chúc Chu tiếp tục đi về phía trước, quay về bếp.

Chờ Thời Đường ăn trưa xong, Chúc Chu dọn phòng bếp rồi rời đi. 

Trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu, Chúc Chu làm nóng cơm hộp mình đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng ăn xong, lấy điện thoại trong túi ra xem video nấu ăn.

Nếu đã định làm tốt nghề này, đương nhiên phải học tập không ngừng, cho nên video nấu ăn là phương thức học tập mà Chúc Chu chọn.

Thứ bảy không cần đi tiếp thị sữa chua, thế nhưng anh chỉ phụ trách làm cơm ở nhà họ Thời thôi, người ta cũng không bao ăn ở, làm xong thì đi. Về nhà cũng không có việc gì làm, lại còn lãng phí tiền vé tàu điện ngầm với thời gian, không bằng ngồi trong cửa hàng tiện lợi ăn vặt xem video.

Chúc Chu đã nghĩ kĩ buổi tối làm món gì, hầm canh gì.

Hồi còn đi học, Chúc Chu học hành chẳng ra làm sao, xem như hạng làng nhàng, tình cờ hứng lên một chút cũng dịch lên dịch xuống, ngược lại, trong việc nấu ăn lại không tệ. Kỳ thực ngoài nấu ăn nấu canh ra, anh còn biết làm mấy món điểm tâm nhỏ hoặc đồ ăn vặt linh tinh. Mấy quà vặt Quan Quan ăn ở nhà đều do Chúc Chu tự mình làm, khẩu vị mặn ngọt đủ cả. 

Lúc Chúc Chu ngồi trong cửa hàng tiện lợi cầm điện thoại tập trung tinh thần xem video, Thời Đường lái xe từ trong tiểu khu đi ra, nghiêng mặt tùy ý quét mắt nhìn cửa hàng phố thị xung quanh, liền thấy Chúc Chu đang ngồi sau cửa kính trong suốt. Trong cửa hàng tiện lợi người đến người đi, tựa hồ không ai có thể ảnh hưởng đến anh, thoạt nhìn có vẻ lẻ loi một mình. Da anh trắng nõn, thêm ánh mắt luôn né tránh hắn, cho người ta một cảm giác yếu đuối đơn bạc, rõ ràng anh chàng này lớn hơn hắn không ít, khí chất lại như học sinh chưa trải qua sự gột rửa của xã hội.

Tuy Thời Đường nhìn thấy Chúc Chu nhưng cũng không có biểu cảm đặc biệt gì, càng không định dừng lại. Hắn lãnh đạm thu tầm mắt lại, nhìn tình hình giao thông.

Ô tô có chức năng tự lái, đặt xong đích đến thì không cần tài xế quan tâm nữa. Thời Đường đi gặp bạn, nhìn tình hình giao thông, lấy di động ra đánh tiếng với bạn mình. 

Buổi tối sáu giờ rưỡi, Chúc Chu rời khỏi cửa hàng tiện lợi, trở lại nhà Thời Đường. 

Nguyên liệu nấu ăn cần dùng cũng đã được đưa đến. Trước tiên Chúc Chu sơ chế nguyên liệu nấu canh, đợi ninh canh xong mới bắt đầu xử lý mấy nguyên liệu khác. 

Canh tối nay làm là canh gà nấu ngô và cà rốt (1), lại thêm củ năng (2) vào, hương vị thơm ngon mềm miệng, củ năng trăng trắng được ninh kĩ có vị giòn tan, ngọt ngào 

Tối nay không ăn cơm trắng mà ăn cơm lạp xưởng (3), thêm chút dầu lạc cùng nước tương, cho thêm lạp xưởng nêm nếm vừa miệng, lại tô điểm thêm hạt ngô, mùi thơm vừa bay ra, đến con giun trong bụng cũng bị câu ra ngoài.

Đồ ăn là hai mặn hai chay, bông cải xanh xào tỏi (4), dưa cải xào cay (5), lòng gà chua cay (6), gân bò lạnh (7).

Lúc Chúc Chu quay lại Thời Đường còn chưa về, anh chủ động hỏi rồi mới bắt đầu làm cơm.

Đợi canh sắp hầm xong Chúc Chu mới bắt đầu xào rau, chờ món cuối ra nồi, Thời Đường vừa vặn mở cửa vào nhà.

Bởi vì tiếng đóng cửa hơi lớn, Chúc Chu đoán có khả năng tâm tình ông chủ không quá tốt.

Mới đầu thì gọi là chủ thuê, giờ trong đầu Chúc Chu đã đổi thành ông chủ rồi, bởi vì trong tài liệu có nói đối phương là tổng giám đốc tổng phụ trách gì đó, là một ông chủ hàng thật giá thật.

Sau mười phút, Chúc Chu dọn cơm canh ra bàn, gọi Thời Đường đã tắm xong ra dùng cơm.

Thời Đường trong nhà tắm đáp một tiếng, Chúc Chu không dám nói nhiều, chạy biến vào phòng bếp.

Đối với Chúc Chu, phòng bếp như một phòng an toàn, ở trong phòng bếp làm anh thấy rất tự tại, những nơi khác làm anh bối rối, chân tay không thoải mái được.

Tâm trạng Thời Đường đúng là không ra sao. Tắm xong mặc đồ ở nhà ngồi trước bàn ăn, nhấp một ngụm canh, lông mày nhíu chặt chậm rãi giãn ra, sau đó tinh thần hoàn toàn bị chén canh này hấp dẫn, mấy việc làm hắn phiền chán trở nên xa xôi.

Đồ ăn ngon miệng làm linh hồn hắn như tìm được chốn nghỉ, cả người vô cùng thả lỏng. 

Chờ Thời Đường ăn xong cơm, lúc Chúc Chu đến dọn bàn, thấy rõ khuôn mặt Thời Đường không còn nghiêm trọng như lúc nãy nữa, thậm chí còn trở nên vô cùng dịu dàng, giống như vừa nãy Chúc Chu gặp ảo giác vậy.  

Nhìn thấy Thời Đường như vậy, Chúc Chu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dọn xong đồ, Chúc Chu lặng lẽ xách túi của mình rời đi. 

Nhanh chân đón tàu điện ngầm, sau đó đến vườn trẻ đón Quan Quan về nhà.

Cuối tuần vui vẻ chen lẫn căng thẳng rất nhanh đã qua.

Tuần mới vừa bắt đầu, Chúc Chu đưa Quan Quan đi học từ sớm, chính mình thì tùy tiện giải quyết bữa sáng rồi chạy tới siêu thị, tiếp tục bán sữa chua. Lượng tiêu thụ sẽ ảnh hưởng đến hoa hồng anh nhận được, cho nên Chúc Chu rất ra sức tuyên truyền.

Thấy một người đàn ông vẻ mặt nhã nhặn đẩy xe mua sắm đi qua, Chúc Chu chủ động đi tới chào hàng đồ dùng thử trong tay, cầm cốc nhỏ đưa cho đối phương: “Xin chào, mời anh nếm thử một chút. Đây là sản phẩm mới của thương hiệu Tam Hòa, sữa chua hương cam, kích thích chức năng dạ dày, hỗ trợ hệ tiêu hóa. Rất dễ uống đó ạ!” Cố ý làm cho ngữ khí của mình nghe thật thân thiện, thân thiện là vũ khĩ mạnh nhất của nhân viên chào hàng, đây là kiến thức anh mới học được.

Người đàn ông liếc nhìn Chúc Chu, có thể là do Chúc Chu cho người ta cảm giác sạch sẽ rất nhẹ nhàng khoan khoái, lại nhiệt tình như vậy, như anh trai nhà bên, người đàn ông nhã nhặn có chút do dự, nhưng vẫn nhận lấy đồ dùng thử.

Sau khi nếm thử, hai mắt sáng lên. 

“Ồ, vị mới không tồi.” Là vị mà y yêu thích.

Chúc Chu lập tức cười híp mắt nói: “Anh có muốn mua một ít không ạ? Dạo này đang có khuyến mại, mua một lốc tặng một lốc, rất lời. Qua ba tháng ra mắt thì không chỉ không còn quà tặng mà còn phải mua với giá gốc đấy ạ!” Rất tích cực chào hàng.

Người đàn ông nhã nhặn cầm cốc uống hết rồi đáp: “Anh đợi tôi một chút, tôi đi gọi bạn trai lại đây uống thử.” sau đó để lại xe mua sắm, chuẩn bị quay nguời rời đi.

Chúc Chu tri kỷ nói: “Đưa cốc cho tôi đi, tôi vứt giúp anh.”

“Cảm ơn.”

Qua một lúc, khi Chúc Chu đang tiếp thị cho một bà lão khác, anh chàng nhã nhặn kia kéo theo một người quay lại. Chúc Chu nghe được tiếng anh ta, cười tươi xoay người lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị, nhìn thấy Thời Đường đang đứng bên cạnh người nọ.

Chúc Chu định gọi một tiếng Thời tiên sinh theo bản năng, nhìn thấy hắn lạnh như băng như thể không quen biết mình, lời vừa tới miệng đã nuốt xuống, ánh mắt chăm chú nhìn người nhã nhặn kia, cũng làm bộ không quen biết Thời Đường.

Anh chàng nhã nhặn cầm một cốc nhỏ trên khay của Chúc Chu đưa cho Thời Đường, nói: “A Đường, anh nếm thử đi, có phải vị sữa chua này rất ngon không? Chúng ta mua một ít đi.”

Thời Đường nghiêng mặt sang bên không nếm, nói với y: “Em muốn uống thì lấy một ít đi, anh không thích uống sữa chua.”

Ánh mắt anh chàng nhã nhặn có vẻ ủ rũ, nhưng nhanh chóng hồi phục tâm tình, cười nói: “Được rồi, vậy tôi mua một lốc.”

Chúc Chu lập tức bỏ hai lốc vào xe đẩy của y: “Mua một lốc tặng một lốc, chúc ngài mua sắm vui vẻ! Uống ngon nhớ ghé thường xuyên nha!”  

Anh chàng nhã nhặn nói cảm ơn, kéo tay Thời Đường, cùng Thời Đường chủ động đẩy xe đi ra quầy thanh toán.

Chúc Chu nhìn bóng lưng của bọn họ, anh không biết tại sao Thời Đường lại xuất hiện ở đây, dù sao chỗ này cách chỗ hắn ở rất xa, đi tàu điện ngầm cũng phải đi qua năm trạm. Hôm nay hai người kia không cần đi làm sao?

Mà đoán một chút, chắc là do anh chàng kia sống gần đây, cho nên hắn đến cùng anh ta đi dạo?

Hóa ra ông chủ với anh là đồng loại.

Ông chủ tuổi còn trẻ, sự nghiệp thành công, có người yêu làm bạn, thật tốt.

Chúc Chu thầm chúc hai người hạnh phúc, sau đó tiếp tục vùi đầu vào sự nghiệp tiếp thị sữa chua. 

Sau khi tan ca, Chúc Chu như được lên dây cót, cầm túi của mình đi bắt tàu điện ngầm. Do dự một chút, lúc chờ tàu đến nhắn tin hỏi Thời Đường tối nay có cần làm bữa tối nữa hay không.

Dù sao hắn đang ở nhà bạn trai, có lẽ sẽ không trở lại? 

Không nghĩ tới Thời Đường vẫn đơn giản trực tiếp hồi âm: Làm.