Đại Chu Tiên Lại

Chương 6: Một con đường sống

Dịch: Vong Mạng

Lý Mộ ngồi trên giường trong phòng ngủ.

Lý Thanh đứng trước giường, chậm rãi nói: “Bảy phách sinh từ Thất Tình, Hỉ, Nộ, Ai, Kỵ, Ái, Ác, Dục(1). Thất tình sinh ra đã có, là cơ sở hình thành bảy phách. Phách Tước Âm, sinh từ Ai tình, ta không dạy cho ngươi bí thuật môn phái, nhưng có thể dạy ngươi cơ sở của dẫn Đạo chi pháp, đợi ngươi học xong thổ nạp luyện khí, có pháp lực rồi là có thể luyện hóa Thất tình, từ từ ngưng tụ bảy phách…”

Người Lý Mộ ngồi trên giường, tạo tư thế ngũ tâm hướng thiên, phía đối diện là Lý Thanh ngồi xếp bằng.

“Dẫn khí theo mũi vào bụng, vừa đủ liền ngưng, khi cảm thấy khó chịu, lại từ từ thở ra bằng miệng…”

Lý Thanh duỗi ngón tay chạm vào mi tâm Lý Mộ, một khắc này, Lý Mộ chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm từ mi tâm tràn vào cơ thể, không ngừng chạy quanh người, cảm giác này thoải mái này khiến cho hắn không khỏi nghĩ ngẫm lung tung.

Lý Thanh trầm giọng nhắc: “Tập trung chú ý, bảo vệ chặt tâm thần, thử dùng ý niệm dẫn dắt một tia pháp lực này…”

Việc liên quan đến mạng mình, Lý Mộ vội vàng dứt bỏ tạp niệm, dựa theo phương pháp hô hấp trong lời của Lý Thanh, hết sức chăm chú dẫn dắt một tia khí lưu kia liên tục du tẩu trong cơ thể hắn.

Một khắc đồng hồ sau, thần sắc Lý Thanh có hơi kém đi, nàng thu ngón tay đang đặt lên trán Lý Mộ lại rồi nói: “Ta đã lưu lại một tia pháp lực trong người người, về sau ngươi phải chăm chỉ dẫn dắt, tu hành tuyệt đối không được biếng nhác, chỉ có như vậy ngươi mới được chút hy vọng sống…”

Nhìn Lý Thanh mệt mỏi, Lý Mộ mím môi, đáp: “Lão đại, ta thật không biết làm sao cảm ơn ngươi…”

Lý Thanh khoát tay, nói: “Ta rời đi, ngươi nhớ tu luyện cho tốt, tuy ta đã dạy ngươi phương pháp luyện hóa Thất tình, nhưng thu thập Thất tình ra sao, ta cũng không giúp ngươi được…”

Đang khi Lý Thanh định rời đi, Lý Mộ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói: “Lão đại, chờ một chút…”

Lý Thanh quay đầu lại, hỏi: “Còn việc gì sao?”

Lý Mộ rời giường, ngượng ngùng đáp: “Ta quên tiền lương tiết kiệm để ở đâu rồi. Lão đại có cách nào có thể làm ta nhớ lại chuyện trước kia không?”

Lý Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Có giấy vàng và chu sa không?”

Lý Thanh đi rồi, Lý Mộ cầm một lá bùa màu vàng, tỉ mỉ cẩn thận quan sát.

Trong nhà không có giấy vàng và chu sa, Lý Mộ đặc biệt bỏ ra hơn mười văn tiền mua từ bên ngoài về.

Khi Lý Thanh hỏi tới hai thứ này, Lý Mộ đã biết chắc rằng nàng muốn vẽ bùa.

Đạo Môn rộng lớn vô cùng, tất cả các lưu phái trong đó lại không giống nhau, có môn phái giỏi về luyện đan, có môn phải giỏi về vẽ bùa, lại có môn phái tinh thông trận pháp, từ mấy sự việc trước đây mà suy, Lý Thanh có vẻ rất tinh thông phù lục.

Lý Mộ dán lá bùa này lên trán, thoáng cái liền cảm giác có một hồi lạnh lẽo tràn vào khiến đầu óc hắn thư thái chưa từng thấy.

Hắn chỉ cố nhớ lại một chút liền có vô số đoạn ký tức hiện lên trong đầu.

Hắn nhìn thấy hai ngày trước đó, bản thân thức dậy rửa mặt rồi ngơ ngẩn ngồi trong sân.

Hắn nhìn thấy một tháng trước, bản thân mặc trang phục bộ khoái màu xanh, cùng Trương Sơn, Lý Tứ đi tuần tra trên một con phố.

Lùi thời điểm lại một chút, hắn nhìn thấy một “chính mình” khác, đem một bao lớn đựng đầy đồ vật, giấu ở phía dưới thùng gạo.

Trong phòng bếp, Lý Mộ hì hụi đẩy thùng gạo qua một bên, cạy một viên gạch xanh lên, lấy từ dưới đó lên một bao vải bố, sau khi mở ra liền thấy bên trong đó là lẻ tẻ một đám bạc vụn, đếm sơ phải được bốn, năm lượng.

Mấy ngày nay, Lý Mộ vẫn một mực hiếu kỳ, một bộ khoái độc thân không có bạn gái, trừ ăn cơm ra, cơ bản không tiêu pha chỗ nào khác, làm sao có thể không có chút tích góp nào, hóa ra là hắn vốn cất tiền ở chỗ này.

Đã có chỗ bạc này, hắn liền không cần mỗi ngày bầu bạn với cháo hoa dưa muối, còn có thể trả hết tiền nợ của Trương Sơn, Lý Tứ.

Hí hửng cất kỹ bạc rồi, Lý Mộ thử nhớ lại đêm mà “hắn” chết, trong đầu có hình ảnh dần dần hiện lên.

Đó là một đêm không có ánh trăng, hắn giống như ngày thường, sau khi tuần tra xong, chuẩn bị về nhà ngủ, khi đi tới một con hẻm trên phố, từ một góc tối thui bỗng nhiên có dị động truyền ra…

“Người nào ở bên trong!”

Lấy tư cách một bộ khoái, dưới tinh thần trách nhiệm, hắn rút bội đao, chậm rãi tiến gần ngõ tối…

Ký ức tới đây liền trống không.

Lý Mộ vuốt vuốt mi tâm, xem ra bộ khoái Lý Mộ chết là chuyện xảy ra sau khi hắn đi vào trong ngõ tối đó.

Hắn không chỉ chết đi, ba hồn rời thân thể, bảy phách cũng tiêu tán bất thường, rất dễ khiến người ta hoài nghi có phải đã đụng phải thứ yêu tà gì hay không?

Ở thế giới này, người tu hành luyện hóa linh khí để tu luyện, cũng có bộ phận yêu quỷ tà ma chuyện làm chuyện nhiếp hồn đoạt phách con người, ở nơi này, việc không tò mò thì chớ tò mò, chuyện ồn ào không nên tới gần thì chớ tới gần.

Hiệu quả của lá bùa này có thể kéo dài trọn vẹn mười hai canh giờ, chỉ dùng để tìm bạc thì quá lãng phí, Lý Mộ vội vàng đi vào thư phòng, lấy giấy bút ra rồi sau một hồi lục lọi trí nhớ của một kiếp khác, bắt đầu viết.

“Ông nội anh rể bản nhân là Tống công, húy Đảo. Một ngày, công bị bạo bệnh nằm giường, lại thấy một người cưỡi ngựa, cầm văn thư, dắt theo một ngựa trắng, nói: “Mời tiên sinh đi thi…”(2)”

Sau khi nảy ra ý tưởng chép sách kiếm tiền, hắn vẫn thường nhớ tới chuyện này, vốn cần tự thân hắn phải biên soạn lại nội dung, giờ có lá bùa này rồi, việc đó lại trở nên cực kỳ đơn giản.

Loại tiểu thuyết Yêu quỷ tinh quái, thần tiên chí dị, Lý Mộ đã đọc không ít, trong đó kinh điển nhất là Liêu Trai.

Ở thế giới này, loại hình tiểu thuyết chí quái có đủ chủng loại, số lượng tầng tầng lớp lớp, cạnh tranh nhau khá dữ dội nên Lý Mộ thực sự cũng không nghĩ tới việc nhờ chép sách mà phát tài, chỉ là bổng lộc quan lại tầng chót như hắn quá nhỏ bé, vậy nên trong khuôn khổ pháp luật cho phép, có thể kiếm thêm chút nào hay chút đó.

Viết liền một canh giờ, Lý Mộ xoa xoa cổ tay nhức mỏi, gỡ lá bùa trên trán xuống.

Lá bùa này cũng không phải loại dùng một lần là tiêu hết linh khí trên nó, còn có thể tái sử dụng vài lần nữa.

Lý Mộ sửa lại bản thảo một chút rồi đặt qua một bên.

So với chuyện kiếm tiền, việc tu hành với hắn vẫn quan trọng hơn.

Lý Thanh nói bảy phách sinh ra từ trong Thất tình, nếu muốn lần nữa ngưng tụ lại bảy phách, yêu cầu trước phải luyện hóa Thất Tình, không chỉ có vậy, Thất Tình này còn phải có liên quan với bản thân hắn…

Thất Tình con người gồm Hỉ, Nộ, Ai, Kỵ, Ái, Ác, Dục, nói cách khác là cần phải có người đối với hắn, hoặc vì hắn mà sinh ra bảy loại tình cảm này, lúc đó hắn mới có hy vọng ngưng tụ lại bảy phách.

Khó trách Lý Thanh nói con đường này vô cùng gian nan, một người có thể khiến rất nhiều người chán ghét, khiến cho rất nhiều người e sợ, nhưng muốn được rất nhiều người yêu mến, thậm chí là ham muốn, chuyện này mới khó làm sao?

Trừ khi hắn dựa vào khuôn mặt xem như tuấn tú này,…, không được, loại chuyện bán đứng thân thể này, hắn tuyệt đối sẽ không làm.

Nén tâm tư nặng nề lại, Lý Mộ ngồi xếp bằng, điều chỉnh hô hấp, bắt đầu luyện tập Đạo Dẫn chi thuật mà Lý Thanh dạy hắn.

Đạo Dẫn chi thuật chính là phương pháp thổ nạp luyện khí, là phương thức căn bản nhất của tu hành, có thể dẫn linh khí, âm khí, oán khí và các loại năng lượng thiên địa nhập vào trong cơ thể, luyện hóa Thất Tình cũng không nằm ngoài thuật này.

Hắn vừa mới dẫn pháp lực mà Lý Thanh lưu lại trong cơ thể đi được một vòng quanh thân, bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa truyền vào.

Lý Mộ bước xuống giường, đi ra sân trước, mở cửa ra.

Trương Sơn đứng bên ngoài cửa, nói: “Lão đại nói ngươi đổ bệnh, bảo ta tới xem ngươi chút, ngươi không sao chứ?”

“Không vấn đề gì.” Lý Mộ phất phất tay, sau lại nói tiếp: “Ngươi tới thật đúng lúc, ta tìm trong nhà được chút bạc, tiền mượn ngươi buổi sáng có thể trả được rồi.”

Trương Sơn hơi sửng sốt, buổi sáng mới vừa cho vay, gã cứ nghĩ là Lý Mộ phải mấy tháng nữa mới có thể trả hết nợ, ai biết kinh hỉ lại đột nhiên tới như vậy…

Lý Mộ cũng sửng sốt.

Ngay trước đó, khi hắn nói phải trả bạc cho Trương Sơn, cả người Trương Sơn, ở trong mắt Lý Mộ, đột nhiên tản mát ra ánh sáng hơi yếu màu đỏ.

Thất Tình thất sắc, “Hỉ” là màu đỏ.

Đó là tâm tình vui sướng.

Trương Sơn vui sướng, nguồn gốc là từ Lý Mộ, cũng chỉ Lý Mộ mới có thể thấy.

Đây chính là một trong Thất Tình mà hắn cần.

Sau khi lấy lại tinh thần, Lý Mộ lập tức triển khai Đạo Dẫn chi thuật, tiếp đó, hắn liền cảm giác được có thứ gì đó bị dẫn dắt, tiến nhập vào trong thân thể hắn.

Chỉ là thứ này vô cùng nhỏ bé nên sau khi tiến vào thân thể Lý Mộ rồi, hắn cũng không cảm giác được rõ ràng cho lắm.

Điều này cũng có nghĩa, nếu hắn muốn ngưng tụ phách đầu tiên, tâm tình vui sướng cần phải luyện hóa lớn tới cỡ nào…

Trương Sơn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lý Mộ. Lý Mộ đang định lấy bạc ra, trong đầu đột nhiên nảy ra một sáng kiến, miệng nói: “Chỗ bạc kia vừa trong năm lượng, như vừa rồi ta đi ra ngoài không cẩn thận, lại làm mất…”

“Hế!” Trương Sơn nghe vậy liền thất vọng.

Lý Mộ nhìn gã xong, đổi giọng: “May mắn là, có một đứa bé nhặt được bạc…”

Trương Sơn vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi, khóe miệng lộ vẻ tươi cười.

Lý Mộ cảm nhận được loại cảm giác vui sướng này, dẫn dắt chúng tiến nhập cơ thể xong lại nhìn Trương Sơn một cái rồi nói: “Nhưng bạc mà nó nhặt được lại không phải của ta…”

“…”

“Về sau mới phát hiện là ta đi ra ngoài quên mang theo bạc…”

“Tốt quá, tốt quá, sau đó thì sao?”

“Sau đó ta liền tỉnh, phát hiện đó chỉ là một giấc mơ.”

“Mơ!”

“Sau đó ta đi tới chỗ trong mơ tìm, quả nhiên tìm được năm lượng bạc…”

Thi Cẩu lấy tư cách là Đệ nhất phách, chủ đề phòng, sinh ra từ trong tâm tình vui sướng, hấp thu lượng lớn tâm tình vui sướng, Lý Mộ cảm nhận được thân thể đã có biến hóa vi diệu. Đang khi hắn định lần nửa mở miệng, Trương Sơn vội vã khoát tay, mặt mũi trắng bệch, vịn bức tường, thều thào nói.

“Chuyện bạc để chút rồi nói, trước để ta vào trong nghỉ chút, ta thấy hơi hoa mắt chóng mặt, người cứ như người mượn…”

Chú giải:

1. Thất Tình gồm Hỉ, Nộ, Ai, Kỵ, Ái, Ác, Dục, nghĩa lần lượt là vui sướng, tức giận, buồn bã, sợ hãi, yêu thích, hung ác, ham muốn.

2. Đoạn này là Lý Mộ chép lại phần truyện Thi Thành Hoàng trong tiểu thuyết Liêu Trai Chí Dị của Bồ Tùng Linh, các bạn có thể tìm đọc trên BNS khi chờ chương mới.Ngoài ra, tâm tình vui sướng nguyên gốc là hỉ duyệt chi tình, các chương về sau mình sẽ để gọn là Hỉ Tình.