Đại Đường Minh Nguyệt

Chương 6: Tình Người Là Thế Mưu Lập Môn Hộ

Anh phái người đi thông báo cho Khố Địch Diên Trung? Lưu Ly vội vã quay đầu nhìn sắc trời, thấy bốn phía trời đã xâm xẩm tối, giờ đã là hoàng hôn, bất giác mỉm cười, "Đa tạ anh họ thông cảm." Phố lớn ngõ nhỏ khắp Trường An một khi mặt trời lặn thì phải đóng cửa, nếu sau đó mà còn đi lại trên đường lớn, thì là phạm phải lệnh cấm, bị Kim Ngô Vệ tuần tra ban đêm phát hiện, đánh chết không bàn cãi.

Nhìn sắc trời, cho dù Khố Địch Diên Trung nhận được tin rồi, cũng không thể nào đến đây ép nàng về nhà được, vị anh họ này là cố tình kéo đến giờ mới chạy khi thông báo.

Tam lang nghe tiếng cám ơn này, ánh mắt lộ ý cười, ria mép vểnh lên càng cao: "Vốn là do em họ lạc đường, may thay gặp được mẹ ta, liền muốn giữ em ở nhà chơi vài ngày, ngày mai vừa hay là mùng một, các phường mở giới nghiêm thì liền cùng mẹ đi đến Từ Ân Tự thắp hương, cũng là để cầu phúc cho cô Tư*."

(* Mẹ của Lưu Ly là An tứ nương, nên mấy người anh họ này gọi là cô, mình dịch là cô Tư để mọi người dễ hiểu nhé)

Lưu Ly liền đáp tốt quá, giương mắt nhìn vị anh họ có tướng mạo khá giống với người mà A Phàm hay nhắc này, trong lòng than thở: Anh cũng lo xa quá rồi đó! Đại Từ Ân Tự nàng cũng từng nghe nói đến, nằm ở phía Nam thành Trường An, muốn đi dâng hương thì sáng mai phải xuất phát từ cổng Nam, mà nhà Khố Địch lại ở phía tây Hoài Viễn Phường, tất nhiên đi từ cổng tây vào rồi.

Chênh lệch thời gian một chút thôi, cho dù là sáng sớm mai Khố Địch Diên Trung tìm đến nhà họ An, cũng không chặn được nàng, càng không thể nào đuổi đến tận Đại Từ Ân Tự rồi làm ầm ĩ trước mặt nhiều người không cho nàng đi dâng hương cho mẹ ruột mà bắt nàng đi tham gia thi tuyển giáo phường được! Cứ thế này, cho dù sự việc phát triển đến mức nào chăng nữa, thì bản thân nàng cũng không bị bắt bẻ gì, mà nhà họ An cũng ở thế thượng phong.

Nàng âm thầm gật đầu, lại nghe Lục lang lầm bầm nói, "Anh cứ phí sức tính kế thôi! Đối phó với cái loại người đem con gái đến giáo phường đó, cần gì phải đắn đo suy nghĩ nhiều chứ?"

Lưu Ly giờ mới biết giọng nói lúc nãy nàng nghe thấy là của ai, không nhịn được mỉm cười.

Nàng cảm thấy tay bị nắm chặt, thì ra mợ Hai chìa tay kéo nàng lại gần, nhìn nàng từ đầu đến chân một lượt, thở dài nói, "Con bé Khang quả thật biết cách trang điểm sửa soạn, con xinh đẹp thế này, sao có thể để bọn họ chà đạp chứ? Yên tâm, cậu mợ làm chủ cho con!"

Tay của bà ấy ấm áp, đôi mắt xanh hình như mới vừa khóc xong, còn hơi đỏ, Lưu Ly cũng cảm thấy xót xa, khóe mắt cay cay.

Mợ Hai bỗng nhiên lại rơi nước mắt.

Vẫn là Mễ thị nhanh nhẹn cười nói, "Bàn ăn đã dọn xong cả rồi, cả ngày nay em họ chịu hoảng sợ, chắc cũng đói rồi, chúng ta cùng qua đó ăn đi?"

Mợ Hai vội vã lau nước mắt, cười đứng dậy kéo Lưu Ly đi về gian phòng phía Đông, nói: "Mợ lại hồ đồ rồi! Nhìn xem con gầy thế này, phải ăn uống nhiều một chút mới được."

Lưu Ly lần nữa mỉm cười, đi vào phòng Đông nhìn, liền kinh ngạc.

Nàng thấy ngay giữa phòng có đạt một chiếc bàn hình chữ nhật, bốn bên bày mấy chiếc ghế dài rộng rãi, trên bàn đầy những món ăn nóng hổi, nhìn thấy không khác biệt gì nhiều so với bàn ăn thời hiện đại -------- ở nhà Khố Địch, đôi lúc Lưu Ly cũng được gọi đến phòng chính ăn cơm, nhưng toàn là mỗi người ngồi trên bàn nhỏ tự ăn phần của mình, nàng còn tưởng thời Đường người ta phải ngồi xổm ăn cơm phần, không ngờ còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thân thiết quen thuộc thế này.

Mợ Hai kéo Lưu Ly ngồi xuống, bắt đầu niềm nở gắp thức ăn cho nàng.

Lưu Ly liếc mắt nhìn, chú ý đến bốn bát lớn đựng dê nướng, dê hấp, ngỗng hấp và cá hấp để ở bốn phía, bốn đĩa nhỏ đựng rau củ ngâm muối, món chính lại là chiếc bánh lớn đường kính khoảng một xích*, hơi nóng bốc lên, rõ ràng là vừa mới ra lò.

(*Nguyên văn 一尺 tức là bằng 33.33cm)

Lục lang đứng lên cắt bánh ra, Khang thị liền gắp cho Lưu Ly đầu tiên: "Đây là của bánh thịt dê đó, em họ nếm thử xem." Lưu Ly vội vàng cắn một miếng, cảm thấy giữa hai mặt bánh vừa giòn vừa nhạt là lớp nhân thịt dê tầm ướp gia vị, hương vị quả nhiên thơm ngon, liền gật đầu khen ngợi.

Khác hoàn toàn với nghiên cứu "ăn không nói ngủ không nói" rút ra được từ nhiều đời sống ở Trường An của nhà Địch Khố, bàn ăn nhà họ Khang vô cùng náo nhiệt, đàn ông thì uống rượu bằng bát lớn ăn từng tảng thịt thật to, đàn bà con gái thì trò chuyện nói cười vui vẻ.

Bầu không khí ăn cơm thân thuộc này, khiến Lưu Ly dần dần thả lỏng cơ thể, bất giác đã no đến tám chín phần.

Thấy Khang thị vẫn đang gắp thức ăn cho mình, nàng vội xua tay cười nói: "Em ăn không nổi nữa đâu."

Mợ Hai liền nhíu mày: "Sao ăn có một ít như vậy?"

Ánh mắt của Mễ thị vẫn luôn như vô tình nhìn về phía Lưu Ly, lúc này híp mắt cười nói, "Chắc đồ ăn không hợp khẩu vị của em họ? Không biết bình thường trong nhà em họ hay ăn những gì?"

Lưu Ly cười an ủi: "Mợ à, con thật sự no lắm rồi." Rồi lại cười với Mễ thị, "Món này và món bánh đều rất ngon, em đang muốn hỏi, món bánh thịt dê này làm thế nào vậy." Trong lòng có chút kinh ngạc, nàng và bà chị dâu Sáu này cũng vừa gặp mặt lần đầu, ánh mắt lời nói mang đầy ý dò thám này từ đâu mà tới vậy? Chẳng lẽ bởi vì anh họ Sáu lúc nãy có hơi nhiệt tình với nàng?

Khang thị cười tiếp lời: "Có gì khó chứ? Chỉ là lấy thịt dê làm nhân, trộn với ít mỡ bò, nhét vào trong từng lớp bột bánh, mỗi lớp nêm thêm tiêu, rồi bỏ vào lò nướng lên, có điều đừng nướng lâu quá, thịt chín vừa là ngon nhất."

Lưu Ly gật đầu nghe.

Mễ thị giãn mày cười nói, "Em họ chưa từng thấy sao?"

Lưu Ly cười gật đầu, "Trong nhà chưa từng làm, bình thường Lưu Ly cũng ít khi ra ngoài, khiến chị dâu Sáu chê cười rồi."

Mễ thị còn muốn nói thêm gì đó, Tam lang phía đối diện đã cười nói xen vào, "Em dâu hôm nay thật nhiệt tình." Mễ thị liền ngượng ngùng, quay đầu nói chuyện với Thất nương.

Ánh mắt cậu Hai An quét sang, hơi hơi nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói với Tam lang, "Sau giờ ngọ ngày mai nếu con có rảnh rỗi, thì đi đến nhà họ Sử hỏi thăm, quyết định việc của Thập Nhất lang đi, quà tặng bốn mùa* đã chọn xong rồi, con bé Mễ thân thiết với nhà họ Sử, có gì không hiểu con cứ hỏi nó."

(*Nguyên văn: 四色礼物: quà này có bốn dạng, tùy theo mỗi địa phương mà bốn thứ quà này là gì.

Quà tặng bốn mùa tượng trung cho một năm, hàm ý thủy chung, hoàn hảo, là lời chúc phúc của trưởng bối dành cho hậu bối)

Tam lang cười đáp vâng.

Thập Nhất lang lại hơi ngẩn ra, mặt đỏ ửng lên rất khả nghi, cúi đầu uống một ngụm rượu.

Trên mặt Mễ thị lại là nụ cười mừng rỡ, lại nhìn Lưu Ly, ánh mắt cũng ôn hòa hơn nhiều.

Trong lòng Lưu Ly hơi chuyển động, lập tức đoán ra vài phần, chắc là Thập Nhất lang này đã chuẩn bị định hôn sự với nhà họ Sử mà Mễ thị quen biết, mà hôm nay nàng đến nhà họ An, Mễ thị lo lắng cha mẹ chồng mình có phải là đổi ý rồi không.

Nhìn thấy ánh mắt Mễ thị đã tốt lên, nàng cũng mỉm cười với Mễ thị, trong lòng không khỏi cười khổ: Vị này thực là lo xa quá!

Nếu như nói việc lớn nhất trong đời người con gái thời cổ đại chính là hôn sự, nàng chính là loại nhất định không có tương lại trong thời đại này ---- người Hồ* coi trọng tiền bạc, đàn ông lấy vợ đương nhiên phải lấy người con gái có thể giúp đỡ về mặt kinh tế; mà người Đường** trọng danh tiếng, lấy vợ phải xem dòng dõi, nạp một cô gái người Hồ về làm thiếp còn có thể xem là phong lưu, lấy về làm vợ thì quả là không hợp lẽ.

Hơn nữa, cho dù có người chịu lấy nàng làm vợ, nàng dám gia bản thân ra à? Hiện tại, có thể không bị người cha già và Tào thị đem đi bán thì nàng đã phải tạ ơn trời đất rồi.

Nếu như thật sự có dính líu gì đến Thập Nhất lang, chẳng phải nàng đang tự cắt đường lui của mình hay sao?

(*Người Hồ: dùng để chỉ sắc dân ngoại lai, sử dụng phổ biến thời nhà Đường

**Người Đường: Người Hán gọi chung)

Thế nên nàng đã sớm lên kế hoạch rồi: trước tiên ở lại tiệm khuôn in làm họa sư, tích cóp được tiền rồi thì mở một cửa tiệm nhỏ, tự lập nghiệp, cơm no áo ấm.

Bây giờ đang là năm Vĩnh Huy, cách loạn An Sứ còn hơn trăm năm nữa, tuy là triều đình không mấy yên ổn, án mưu phản của Phòng Di Ái sẽ sớm rơi xuống đầu thôi, mấy năm sau còn có màn mưa máu gió tanh lớn hơn nữa.

Chỉ là những việc này không có quan hệ thân thích gì với một người dân thường nhỏ nhoi như nàng cả, tóm lại mục tiêu sống của nàng chính là sống đến già mà không bị sâu răng thôi...

Sau khi ăn xong, vợ chồng Tam lang và Lục lang lần lượt cáo từ quay về.

Lưu Ly lúc này mới biết, phong tục của người Suguda * quả thật khác biệt, cậu Hai tuy là vẫn còn khỏe mạnh, Tam lang và Lục lang đã sớm ra ngoài ở riêng, ngay cả Thập Nhất lang tuổi còn nhỏ cũng đã mua một viện nhỏ cho mình, chỉ còn chờ sau khi thành thân liền dọn đi.

Gian phòng phía đông mà Khang thị dắt nàng đi chính là nơi ở của Ngũ nương đã xuất giá, thế nên y phục trâm cài đều vô cùng đầy đủ, mà gian nhà phía Tây là nơi các thiếp thị của cậu Hai ở, họ không có tư cách ra ngoài gặp khách.

(* Nguyên văn 栗特人:tộc người cổ thời Đường)

Nhìn thấy sắc trời đã tối, mợ Hai gọi một hầu gái tên Tiểu Đàn đưa Lưu Ly đến phòng dành cho khách tắm rửa nghỉ ngơi, một lát đã xong xuôi, Lưu Ly nằm trên giường gỗ lớn kiểu hộp mềm mại, vốn nghĩ rằng mình sẽ trằn trọc khó ngủ, nào ngờ một lát sau đã ngủ say.

Hôm nay khi trời còn chưa sáng, Tiểu Đàn đã đến hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, tay cầm một chiếc áo ngoài ôm sát thân màu xanh lá mạ có hoa văn ô vuông và một chiếc váy dài màu xanh đen, rồi lại tết tóc nàng thành lọn, chính là cách trang điểm để ra ngoài.

Lưu Ly đến phòng chính, Thất nương cũng đã tới, trên người mặc y phục có hoa văn màu xanh trên nền trắng.

Mợ Hai Thạch thị nắm tay hai nàng cười nói, "Hai đứa thật giống chị em ruột." Tính cách của Thất nương có hơi ngại ngùng, lúc này đánh giá Lưu Ly một hồi, cũng mỉm cười.

Đợi đến khi tiếng trống buổi sớm vang lên, người nhà họ An cũng đã ăn xong đồ chay ở phòng chính, Lưu Ly nhìn nữ quyến nhà họ An leo lên xe có hai chú lừa mạnh khỏe kéo, đi thẳng về cổng Nam của Hoài Viễn Phường.

Mà cũng chính lúc đó, xe bò nhà Khố Địch cũng tiến vào cổng tây Hoài Viễn Phường, đi thằng đến nhà họ An.

Khố Địch Diên Trung thần sắc sầu não, thở dài mấy tiếng liền.

Sắc mặt Tào thị cũng không tốt, nghe thấy Khố Địch Diên Trung thở dài không ngừng, không nhịn được lạnh nhạt nói: "Lão gia nếu thấy khó mở miệng, thì cứ để thiếp đến nhà họ An thương lượng vậy!"

Khố Địch Diên Trung chau mày, một lúc lâu sau mới buồn bực nói, "Ta tự đi nói, nàng đừng mở miệng."

Xe bò từ từ dừng lại trước cổng nhà họ An, Khố Địch Diên Trung xuống xe gõ cửa, qua hơn nửa ngày, một lão nô bộc mới ló đầu ra, "Xin hỏi khách đến tên họ là gì? Có việc gì sao?"

Khố Địch Diên Trung vội nói, "Phiền ông báo lại với lão gia của quý phủ, rằng Khố Địch Đại lang đến đón con gái về nhà."

Lão nô bộc hành lễ, "Xin đợi cho một lát." Rồi chậm chạp xoay người vào trong.

Lại qua thêm thời gian một chung trà nữa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, cậu Hai An tươi cười xuất hiện trước cổng, chắp tay nói: "Thì ra là em rể tới, mau vào trong."

Thần sắc Khố Địch Diên Trung hơi chần chừ, trả lễ rồi cười nói, "Tôi không dám làm phiền anh vợ, hôm nay đến sớm, là vì trong nhà có việc, muốn đón con gái trở về, phiền anh vợ gọi con gái ra đây, ngày khác lại đến quấy rầy."

Cậu Hai An giãn mày cười nói, "Việc gì mà gấp gáp như vậy? Em rể cũng biết, vợ tôi và em Tư thân thiết nhất, lại lâu rồi không gặp Lưu Ly, hôm qua nhìn thấy trên đường, vui mừng hết sức, muốn giữ con bé ở lại chơi mấy ngày, hay là hôm qua nô bộc nhà tôi nói không rõ ràng?"

Khố Địch Diên Trung nhất thời nghẹn họng, Tào thị vội cười tiến lên trước một bước: " Không giấu gì cậu Hai An, con gái Lưu Ly dự định hôm nay sẽ đi đến nhà anh của thiếp, chỉ sợ đến trễ, anh thiếp chờ đợi sốt ruột, nên mới đến làm phiền."

Cậu Hai An nhìn Tào thị, kinh ngạc nhìn Khố Địch Diên Trung, "Em rể, vị phu nhân đây là?"

Khố Địch Diên Trung cười gượng, "Là vợ tôi Tào thị."

Cậu Hai An nhíu mày, "Chưa từng nghe nói em rể cưới vợ mới mà."

Tào thị liền đỏ mặt, khó khăn lắm mới bày ra được nụ cười đoan trang: "Không báo cho cậu Hai An, quả thật là nhà thiếp không đúng, có điều hôm nay thực sự có việc, vẫn mong An Tứ lang cho chúng tôi mang con gái về."

"Hôm nay thật sự có việc?" Cậu Hai An lặp lại câu nói đó, ánh mắt chuyển đến hai người họ, cười nói, "Thì ra là vậy, em rể và Tào phu nhân mời vào trong.".