Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 17: Bạn học, không cần quá cao lãnh (16)

Ở thời điểm bạn học Tiểu Hắc Long đang lâm vào mơ hồ.

Bỗng nhiên nghe được thanh âm hững hờ của Bạc Phong,

"Nói cảm ơn."

Nam Nhiễm đang ăn cơm, mí mắt cũng không nâng lên một cái.

Cảm ơn?

Đó là cái gì?

Cô nhìn khay đồ ăn trước mặt, lại ăn thêm hai miếng.

Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của Bạc Phong vang lên lần nữa.

"Đem tất cả đồ ăn trên bàn bỏ đi."

Tiếng nói vừa dứt, mười mấy vị bảo tiêu kia liền ùa vào.

Giống như bọn họ chưa từng rời đi.

Nam Nhiễm trợn to hai mắt.

Ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong đang ngồi ở đối diện.

Thần sắc của người nào đó vẫn lạnh băng như tờ, không có bất luận biến hóa gì, lực chú ý cũng dồn hết vào quyển sách trong tay.

Nam Nhiễm mở miệng.

"Cảm ơn."

Bạc Phong không chút cảm xúc ngẩng đầu, lên tiếng.

"Ừ!"

Mấy vị bảo tiêu kia cũng biến mất.

Nam Nhiễm lại lần nữa chăm chú gắp hết tất cả đồ ăn trên bàn.

Từ trước đến giờ cô chưa từng ăn qua món ngon như thế này.

Mùi hương cùng hương vị của đồ ăn hoàn toàn có quan hệ trực tiếp với nhau.

Nam Nhiễm một mình chiến đấu, ăn hết phần cơm của hai người bình thường.

Như gió quét, đồ ăn trên bàn đã bị vơi đi một nửa.

Lúc này cô mới thỏa mãn dựa cả người vào ghế, tư thái có chút lười nhác.

Thấy vậy, Bạc Phong im lặng đã lâu liền mở miệng.

"Lau tay."

Nam Nhiễm chống một tay lên trán, thoáng nhìn chiếc khăn tay trắng ở trên bàn một cái.

Đây là chuyện nhỏ.

Nhưng cô không thích cảm giác bị người khác ra lệnh.

Cho nên, không hề nhúc nhích, cúi đầu nhìn móng tay của bản thân.

Mí mắt Bạc Phong cũng không hề nâng lên, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay.

Ngón tay thon dài hơi động, mở ra trang giấy thứ hai.

Tiện đà còn mở miệng.

"Ngày mai còn có."

Tiểu Hắc Long nghe thấy thanh âm lạnh băng kia, trong thời gian ngắn có chút không phản ứng được.

Ân?

Có cái gì?

Thanh âm nãi khí của nó vang lên.

[ký chủ, ý của hắn là ngày mai cũng sẽ có một bàn đủ 24 món sao?]

Tiếng nói vừa dứt.

Vốn dĩ Nam Nhiễm đang tập trung xem móng tay của mình, lại tạm dừng một giây.

Dứt khoát, duỗi tay, cầm lấy khăn tay trắng ở trên bàn.

Cẩn thận từng chút một lau sạch mỗi đầu ngón tay.

Tiểu Hắc Long trầm mặc.

Ký chủ của nó có phải biến hóa quá nhanh không?

Nghĩ như vậy, tiểu hệ thống lại đánh giá Bạc Phong một lần nữa.

Quả nhiên!

Dạ minh châu chính là dạ minh châu!

Thật lợi hại a~!

Bạc Phong đem sách đặt lên bàn.

Anh ngồi ở chỗ đó.

Nhìn cô gái trước mặt.

Nhìn chằm chằm cô nửa ngày mới chịu lên tiếng.

"Lễ nghi của Nam gia cũng thật nghiêm khắc!"

Nam Nhiễm bình thản, dùng khẩu khí tương tự đáp trả.

"Đương nhiên."

Chờ cô lau tay xong liền đem khăn ném lên bàn.

Không chút để ý mở miệng.

"Giữa trưa ăn gì?"

Bạc Phong đơn giản đáp lại.

"Xem tâm tình."

Nam Nhiễm vừa nghe lời này liền nhịn không được ngẩng đầu lên.

Tâm tình?

Hắn còn có đồ vật như vậy?

Tiểu Hắc Long thử mở miệng giúp ký chủ nhà mình.

[ký chủ, nếu không cô thử khen hắn vài câu đi? Có lẽ hắn sẽ cao hứng, sau đó giữa trưa liền cho cô một bàn đồ ăn 48 món.]

Hệ thống nói nhiều như vậy nhưng Nam Nhiễm chỉ nghe lọt nửa câu sau.

Cô mở miệng hỏi hệ thống.

"Ngươi nói thử đi!"

Tiểu Hắc Long:..

[a? Ta chỉ là một hệ thống, ta không...]

Nam Nhiễm cắt ngang, uy hiếp.

"Nói không được, ta sẽ đánh ngươi."

Tiểu Hắc Long cảm thấy thật khổ sở.

Vài giây sau.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, nhìn về phía Bạc Phong đang ngồi ở đối diện.

Ánh mặt trời bao phủ lên người cô.

Tư thế lười biếng, không chút để ý nhưng lại mang theo khí thế đặc biệt khiến người khác không thể rời mắt.

Sau đó chỉ nghe cô mở miệng.

"Ta còn là thích ngươi

Giống phong đi rồi tám ngàn dặm, không hỏi ngày về.

Hai tháng hoa khai, tam thu diệp lạc.

Nó gặp qua khóc thút thít cá.

Ta còn là thích ngươi.

Giống cá xem bãi nửa đêm vũ, nước mắt tàng đáy nước.

Không có dấu vết, không cần nhắc tới.

Nó nghe nói mai đã quên.

Ta còn là thích ngươi.

Giống mai hôn một hồi tuyết, máu tươi đầm đìa."

Nói một hồi Nam Nhiễm bỗng dưng ngừng lại.

Quá dài, cô lười nói.

"Đây là thể loại thơ gì, sao lại dài như thế?!"

Tiểu Hắc Long cũng chỉ biết ủy khuất.

[ký chủ, cô chỉ cần đọc hết là được.]

...

Thật xin lỗi. Chắc các bạn sẽ thắc mắc tại sao trong chương này lại có một bài thơ khó hiểu như vậy?!

Mình đã cố gắng tìm bản chữ Trung của bài thơ nhưng không thấy, hơn nữa nếu dịch theo convert thì sẽ mất đi ý nghĩa của nó nên mình để nguyên bản convert.

Chắc sẽ có nhiều bạn cảm thấy khó chịu.

Nhưng mình thật sự đã hết cách.

Nếu bạn nào biết bài thơ tên gì thì hãy nhắn cho mình, mình sẽ chỉnh sửa lại.