Đại Sắc Đang Nồng

Chương 11

Edit: Tuyen83~ 

Màn đêm buông xuống, trong nhà Thẩm Đại thức ăn cũng lục tục dọn lên bàn.

Năm món ăn một món canh: Cua Đồng hấp, tôm sú, thịt kho tàu, ngó sen sốt mật ong, món cải bẹ hấp, canh sườn heo nấu măng.

Món ăn rất phong phú dành cho ba người, thật ra thì Thẩm Đại đều biết làm, nhưng ở một mình, cô rất ít mua thức ăn để làm, ngày thường buổi trưa buổi tối sẽ ăn ở bên ngoài.

"Mẹ, mẹ ở lại Bắc Kinh ở thêm mấy ngày đi." rót rượu vang đỏ, Thẩm Đại rất chân thành giữ mẹ ở lại.

"Ở lại để làm bảo mẫu cho con sao?" Mẹ Thẩm liếc yêu con gái một cái, "Con chính là lười."

Thẩm Đại cười hì hì, bưng ly rượu lên, đứng dậy mời rượu hai người ngồi cùng bàn, "Hoan nghênh tổng giám đốc Lục đã trở về nước, hoan nghênh giáo sư Vương tới Bắc kinh, chúc hai người năm nay sự nghiệp đều gặp nhiều may mắn!" 

Tửu lượng của cô rất thấp, lúc học trường cấp 3 cô uống một lon bia cũng có thể say, sau lại luyện tập, hiện tại uống ly rượu vang đỏ không thành vấn đề, nhưng chỉ giới hạn một ly.

Con gái miệng ngọt, Mẹ Thẩm cười nhìn về phía Lục Trì.

Lục Trì đứng lên, mời rượu trưởng bối, "Chúc bác trai bác gái thân thể khỏe mạnh, sự nghiệp nâng cao một bước."

Ánh đèn chiếu sáng lên ly rượu đỏ, thế nhưng cũng không sáng rỡ bằng đôi mắt Lục Trì, đen nhánh thâm thúy, như ánh sao thần bí.

Để cho người chú ý hơn sáu năm trước.

Thẩm Đại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ dí dỏm, nếu như cô chụp được hình ảnh Lục Trì lúc này gửi cho Kiều Vũ, cái người hoa si đó nhất định sẽ nổi điên.

Cụng ly, Thẩm Đại uống cạn một hơi, cười ngồi xuống.

Đầu tiên Thẩm Đại gắp món ăn ngó sen sốt mật ong mà cô thích ăn, gắp lên lần lượt từng miếng từng miếng, gắp lên và còn có chút vương vấn không dứt được. Bỏ vào trong miệng, thanh thanh lương lương hương hương điềm điềm, sau khi ăn nó, Thẩm Đại nhẹ nhàng liếm liếm môi đỏ mọng, sợ có chất ngọt còn sót lại.

Tròng mắt Lục Trì, cũng gắp lên ăn, nếm đến chính là nhớ lại.

"Anh thật sự yêu thích em sao?"

"Ừ."

Lên cấp III tiểu nha đầu đỏ mặt kéo chăn, che kín đầu, buồn buồn oán trách, "Nhưng anh đều không có, hôn qua em. . . . . ."

Cô phát sốt, vốn là ngốc, một khi bệnh thì càng ngốc, cho rằng hôn nhẹ mới đúng thích.

Anh không xuống được miệng, cũng không mở miệng được, đang do dự, cô không nói tiếng nào quay mặt vào trong, giận dỗi.

Lục Trì bất đắc dĩ, ôm lấy cô quay trở lại.

Cách quá lâu, cảm giác hôn cô, bây giờ nghĩ lại, như một giấc mơ.

Cô là người không có lương tâm, đều đã quên đi?

~

Lục Trì đi, hai mẹ con Thẩm Đại dọn dẹp bàn cơm, đi phòng bếp rửa sạch đồ làm bếp.

"Bảo bảo ngây ngô, Từ Hàng làm công việc gì đó?" Trong điện thoại con gái nói đơn giản, Mẹ Thẩm đã sớm muốn nghe được rõ ràng, con gái nhỏ đơn thuần yếu ớt lần đầu tiên nói yêu đương, Mẹ Thẩm không yên lòng.

Mẹ nói bằng ngôn ngữ Hàng Châu, Thẩm Đại cũng tự động chuyển sang nói tiếng địa phương, giọng nói mềm mại, êm ái dễ nghe, " Quản lý cao cấp bộ phận kỹ thuật của công ty, không phải theo như ngươi nói sao?"

"Vậy cậu ấy bao nhiêu tuổi?"

"28."

"Người Bắc kinh?"

"Không phải, Hàm Đan, mua nhà ở Bắc Kinh, còn có mười năm tiền thuê phòng." Thẩm Đại biết mẹ muốn hỏi cái gì, chủ động báo ra, rửa xong chén đi tới ôm lấy mẹ làm nũng, "Mẹ, nhưng mẹ là Nghệ Thuật Gia, sẽ không giống như những người mẹ vợ kia ở trong tin thời sự, ghét bỏ anh ấy có ít tiền chứ? Thật ra thì Từ Hàng rất tốt rồi, tốt nghiệp sáu năm dựa vào chính mình mua xe mua nhà, hiện tại tiền lương hàng năm sáu mươi bảy mươi vạn, chỉ thiếu chút xíu nữa so với nhà chúng ta."

Mẹ Thẩm có hai ba phút không nói gì, lẳng lặng rửa chén dĩa trong tay, mặc cho con gái ôm bà từ phía sau.

"Cha mẹ cậu ấy ở nông thôn. . . . . ."

"Không phải, trong thành phố, trong nhà chỉ một mình anh ấy." Thẩm Đại thật lòng nói lên, xoay qua nhìn chằm chằm mẹ, "Mẹ, mẹ thật để ý à?"

Mẹ Thẩm nhớ tới con gái gửi tới hình, người trẻ tuổi thật văn nhã sạch sẽ, cười lắc lắc đầu, "Con tìm bạn trai, chỉ cần không phải quá kém, chính con thích là đủ rồi. Chỉ nhìn dáng vẻ một cách đơn thuần, ta là thật thích Từ Hàng, ba con cũng khen cậu ấy phong cách không tệ, giống như người đứng đắn, mẹ muốn nhắc nhở con, đừng có vội vàng quyết định. Con đang làm việc ở trong giới giải trí, chị của con cũng là người trong hội kia, suy nghĩ một chút mấy lần xì căng đan của chị con, con chắc canhchuyện xảy ra ở trên người con, Từ Hàng có thể tiếp nhận sao?"

Thẩm Tố mở công ty người mẫu, một nữ cường nhân xinh đẹp lạnh lùng, đã trải qua mấy lần xì căng đan, có lớn có nhỏ. Mạnh Triều Đình là nhà giàu thế hệ thứ hai trong giới bất động sản, không cảm thấy lạ, đại đa số đều đã nhất trí, thỉnh thoảng cải vả một chút, rất nhanh hai vợ chồng lại cùng vui vẻ. Làm người chồng, Mạnh Triều Đình rất tin tưởng Thẩm Tố, mặc dù anh ta cô phụ sự tin tưởng của Thẩm Tố.

Thẩm Đại nghiêm túc suy nghĩ một chút, nở nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng: "Chị là bà chủ lớn, phải ra mặt xã giao, cộng thêm bên cạnh nhiều người mẫu nam, cùng nhau ra vào khách sạn đều sẽ bị người ác ý phỏng đoán. Con không giống như vậy, con là người làm việc phía sau sân khấu, cũng không phải là những ngôi sao lớn kia, làm sao có xì căng đan?"

Điều kiện đầu tiên nháo xì căng đan, có được danh tiếng.

"Trong lòng con nghĩ đến là tốt rồi." Con gái mới vào Đông Ảnh, Mẹ Thẩm không muốn lập tức truyền thụ quá nhiều chuyện đen tối, cười nói sang chuyện khác, "Hôm nay đi làm cảm giác như thế nào?"

"Rất tốt." Thẩm Đại không để chuyện này ở trong lòng, cùng mẹ nói đến chuyện của công ty.

Từ phòng bếp ra ngoài, hai mẹ con ngồi ở phòng khách xem ti vi, vừa xem vừa tán gẫu, đến mười giờ, Mẹ Thẩm đi tắm, chuẩn bị ngủ.

Nhà Thẩm Tố có ba phòng ngủ một phòng khách, Thẩm Đại tu hú chiếm tổ chim khách sau đó đổi thành 1 phòng làm việc còn lại 2 phòng ngủ, vì vậy ba đêm này. Hai mẹ con phải ngủ một giường lớn. Thừa dịp mẹ đi tắm rửa, Thẩm Đại chạy đến trên ban công gọi điện thoại cho Từ Hàng. 

"Tối nay đi đâu ăn?" Từ Hàng mới vừa tắm xong ra ngoài, một thân nhẹ nhõm, nhận được điện thoại người yêu tâm tình tốt hơn rồi.

"Ăn ở nhà, mẹ em làm một bàn ăn ngon." Thẩm Đại dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh, nhìn những ngọn đèn dầu ở nơi xa có nhiều màu sắc khác nhau, mới một ngày không gặp, cô nhớ đến Từ Hàng rồi.

Trong lúc tình yêu cuồng nhiệt, chính là thời điểm cặp đôi dính như keo nhất, Từ Hàng cũng nhớ cô, đề nghị trưa mai cùng nhau ăn cơm.

Thẩm Đại một lời đồng ý.

Buổi trưa thời gian nghỉ ngơi ngắn, Thẩm Đại chọn quán ăn sushi ở bên cạnh Đông Ảnh, gửi địa chỉ cho Từ Hàng, cô đi trước giành chỗ.

Khi Từ Hàng tới, thấy một người đàn ông mặc âu phục từ bên cạnh Thẩm Đại đi ra ngoài, Thẩm Đại mặt khách khí cười nhạt, nhìn thấy anh, đôi mắt hoa đào kia trong nháy mắt sáng lấp lánh hơn bình thường, đẹp hơn, giống như những bông hoa nở rộ trong ánh mặt trời.

"Mới vừa. . . . . ." Từ Hàng ngồi xuống, đưa ánh mắt về phía bên kia.

"Anh ta hỏi có thể ngồi bên cạnh em hay không, em nói em đang chờ bạn trai." Thẩm Đại nhỏ giọng giải thích, trên mặt kiêu ngạo, nhìn cô rất yêu thích anh, mới sẽ không cùng người đàn ông khác mập mờ sau lưng anh.

"Dáng dấp bảo bảo ngây ngô quá chọc người nhớ nhung." Từ Hàng thuần thục cầm tay cô, nhéo ngón áp út của cô, nghiêng đầu kề tai nói nhỏ với cô, "Thật sự muốn lập tức bắt nhốt em."

Lỗ tai Thẩm Đại nóng lên, đẩy anh sang một bên, trong tiệm nhiều người nhìn như vậy đâu. 

Người đẹp ở bên, cảnh đẹp ý vui, nhưng có thể nhìn không thể ăn  mùi vị thật sự có chút đau khổ.

Trước khi ăn cơm không muốn nói lời mất hứng, sau khi ăn xong Từ Hàng đưa Thẩm Đại trở về công ty chỉ cách một con đường, sau khi dừng xe nhìn sang cô, muốn nói lại thôi. Trong khi Thẩm Đại tim đập nhanh hơn vừa khẩn trương luống cuống suy đoán Từ Hàng có phải thật sự tính toán cầu hôn hay không thì Từ Hàng cầm tay cô, thở dài, "Bảo bảo ngây ngô, công ty kỹ thuật ở bên kia nước Thái cần phải học bổ túc, công ty để cho anh mang bốn người đi qua, sáng sớm thứ bảy lên đường, đi trong hai tuần lễ."

Không phải cầu hôn, Thẩm Đại thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó sắc mặt xụ xuống, cúi đầu không nói.

Từ Hàng thấy được cô bĩu môi.

Cái này so với lời nói oán trách gì cũng làm cho anh áy náy.

"Bảo bảo ngây ngô, chúng ta có thể nói chuyện bằng video, hai tuần lễ đi qua rất nhanh, em muốn quà tặng gì, anh mang về cho em." Nói xin lỗi vô dụng, Từ Hàng chỉ có thể nghĩ biện pháp bồi thường.

Thẩm Đại cũng muốn bạn trai mình ngày ngày ở cùng cô.

Nhưng cô không phải học sinh trung học, cô biết cái gì gọi là thực tế.

Những thứ khác không nói, 《 Nhiếp Chính vương 》 quay chụp ở Hoành Điếm Tượng Sơn, cô đã thật sự vào tổ đóng phim, nói ít cũng phải rời khỏi Bắc Kinh hai ba tháng, hiện tại cô oán giận Từ Hàng, đến phiên mình ra khỏi nhà, cô dựa vào cái gì để cho Từ Hàng hiểu? Mỗi người đều có công việc, mặc dù không bỏ được, nhưng sẽ không có biện pháp. 

"Em muốn khăn quàng cổ tơ tằm của người Thái." Thẩm Đại ngẩng đầu lên, khó nén ba phần ủy khuất nhìn anh, "Em muốn anh chọn cái đẹp mắt nhất tặng cho em."

Anh đây không phải đi công tác bình thường, nhờ vào đi công tác lần này, đã bỏ lỡ ngày Valentine lần đầu tiên hai người ở bên nhau.

Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia cô không đành lòng nói ra lời oán trách, ánh mắt long lanh , Từ Hàng khó kiềm chế bản thân, gương mặt tuấn tú bỗng chốc thấp xuống.

Thẩm Đại nghiêng đầu tránh, Từ Hàng ôm lấy bả vai cô, lần nữa đi tìm môi của cô, hô hấp dồn dập. Thẩm Đại luống cuống, nhịp tim gia tốc, nhưng cô vẫn giơ tay lên che lên môi nóng của anh, tựa vào hõm vai anh từ chối, "Không cho, nếu như anh chọn  quà tặng không hợp ý của em, em sẽ vĩnh viễn không cho anh hôn."

Phải hiểu rằng, anh bỏ lại cô chạy đi đến nước Thái, Thẩm Đại đều là oán trách, loại tâm tình này, đâu chịu cho anh chiếm tiện nghi.

"Cái người này là buộc anh nói quay lại trước." Từ Hàng dựa cằm vào trên đầu cô, cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.

Là anh không có tiền đồ, bỏ lỡ cơ hội tốt để thân mật với cô, không trách cô giận dỗi.

Thẩm Đại khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Cô tựa như con mèo, một chút xíu uất ức sẽ phải trả thù lại, để cho anh cào xé tim gan trừng phạt mình, Từ Hàng vừa bất đắc dĩ vừa vui vẻ, hôn lên tóc dài mềm mại của cô, quét nhìn thời gian, lưu luyến buông cô ra, "Đi đi, anh phải đi rồi."

Thẩm Đại không nỡ đi.

"Em như vậy, anh còn muốn hôn em." Từ Hàng nửa cười giỡn nửa nghiêm túc vỗ vỗ bả vai cô.

Thẩm Đại lập tức xoay người, đẩy cửa xe ra.

Tầm mắt Từ Hàng đuổi theo cô, khi cô bước trên đôi giày cao gót đi tới vỉa hè như buồn bã lái xe đi.

Chân nhấn ga chiếc Land Rover chậm rãi rời đi, Thẩm Đại rốt cuộc nghiêng đầu, đưa ánh mắt mất mác nhìn bạn trai.

Đối diện cô tầng chót của cao ốc Đông Ảnh, Lục Trì đứng ở trước cửa sổ sát đất, quá xa, anh nhìn không rõ vẻ mặt của cô, chỉ nhìn thấy đèn xanh sáng lên, người đi đường rối rít đi về phía trước, mà cô vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn chiếc Land Rover kia. Gió nhẹ thổi lên sợi tóc của cô, lên lên xuống xuống, càng thêm phiền muộn.

Hiếm có được một lần, Lục Trì không buồn bực, chỉ có đau lòng.

Anh nhớ tới, cô cũng từng làm bộ tội nghiệp nhìn anh như vậy. Đó là một tuần, bệnh cô tốt hơn vào ngày chủ nhật kia, người lớn hai nhà đều đi vắng, cô gởi tin nanhhỏi anh có muốn đi ra ngoài đi dạo một chút hay không, anh sợ mình không chịu nổi cô hấp dẫn lần nữa hôn cô, mượn cớ từ chối, lái xe chạy ngang qua cửa nhà cô, nhìn thấy cô mặc chiếc váy xanh nhạt đứng ở trên ban công, tóc dài xõa vai, phập phồng theo gió.

Anhvẫn nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, cho đến khi vì góc độ cũng nhìn không thấy nữa.

Nếu như có thể làm lại, Lục Trì nhất định sẽ lái trở về, đứng ở dưới lầu nhà cô, gọi cô xuống, đi theo cô bất kỳ nơi nào mà cô muốn đi.

Đáng tiếc không có nếu như, anh không để cho cô vui vẻ, anh bị cô bỏ mặt, anh gieo gió gặt bão.

Anh chỉ có thể chờ, đợi cô lần nữa độc thân trở lại.