Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn He Rồi

Chương 9: 9 Cấu Kết Ma Tu

Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi

Cổng vào thôn Cốc có một cây hòe cổ, cành lá xum xuê, xung quanh không có gió, lá cây xanh đen lại nhẹ nhàng đung đưa, dưới vẻ bình lặng lại như ẩn giấu sát khí.

Trong thôn bây giờ vẫn là gió êm sóng lặng, khói bếp lượn lờ.

Tống Yến nhìn về phía bóng lưng Thẩm Túc Chi, trong lòng suy nghĩ: Thẩm Túc Chi liệu có biết chuyện này không? Quy Nhất Phái thông đồng với Ma giới hay là do hắn bày mưu đặt kế? Y ngay lập tức phủ nhận ý nghĩ này của mình.

Thẩm Túc Chi kiêu ngạo như thế, không thể vừa mắt một Quy Nhất Phái nho nhỏ, càng không thể cùng bọn chúng hợp tác.

Ma tu liên thủ với tu sĩ chính đạo, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chủ yếu là xem người đứng đằng sau Ma tu là ai.

Nếu là một kẻ vô danh tiểu tốt địa vị không cao thì còn có thể quy kết là vì lợi ích riêng.

Nếu như người chống lưng là đại năng Ma giới, vậy Ma tôn có thể phải lo lắng một chút cho địa vị của mình.

Thẩm Túc Chi dẫn đầu bước vào thôn Cốc.

Ôn nhu hay ngả ngớn ngày xưa cũng biến mất không còn tăm hơi.

Mặc dù hắn tận lực duy trì thiết lập tính cách như cũ, nhưng Tống Yến vẫn có thể từ gương mặt lạnh lùng và khóe môi mím lại của hắn mà nhìn ra, Thẩm Túc Chi tức giận.

Xem ra trong lòng hắn đã có ứng cử viên.

Không chờ y suy nghĩ rõ ràng, đột nhiên bên tai vang lên tiếng xé gió rất nhỏ.

Linh lực trên người Tống Yến ngay lập tức hình thành kết giới phòng hộ.

Mũi tên phá không mà đến đụng phải kết giới, nhanh chóng hóa thành bột mịn.

Trước khi chúng nó tiêu tan, Tống Yến thấy hắc khí lởn vởn trên đầu mũi tên sắc nhọn.

Đám Ma tu này so với tưởng tượng của y còn gấp gáp hơn nhiều.

Lại nhìn Thẩm Túc Chi bên kia, đồng dạng bị mũi tên công kích nhưng hắn lại không tạo thành kết giới phòng hộ như Tống Yến, mà là lựa chọn phản kích.

Phá Vân kiếm trên không trung xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh lẽo, kiếm khí phân tán.

Mũi tên ập tới bị kiếm khí của Phá Vân kiếm cố định trên không trung, sau đó đột nhiên thay đổi phương hướng, quay lại chỗ chúng nó lao tới.

Tống Yến nghe thấy thanh âm luống cuống tay chân tránh né trong góc khuất.

Sau đó, một đám Ma tu mặc hắc y che mặt nhảy ra trước mặt họ, có vẻ như đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, thậm chí tư thế cầm đao cũng chỉnh tề như một.

—— Nhưng nghiêm chỉnh huấn luyện thì thế nào, Tống Yến giải quyết chúng dễ như ăn bánh.

Dù Tống Yến chưa nắm giữ toàn bộ sức mạnh Hợp Thể kỳ, nhưng sau một thời gian không ngừng cố gắng, y bây giờ cách Hợp Thể kỳ chỉ có một bước.

Đám hắc y nhân này chỉ là tiên phong, sau khi bọn chúng bị giải quyết dễ như trở bàn tay, không cần nhắc cũng biết sau màn còn có nhân vật lợi hại khác.

Trong không khí truyền đến uy áp cường đại.

Tống Yến đoán người đến đại khái có thực lực Nguyên Anh kỳ, cùng Thẩm Túc Chi không phân cao thấp, nhưng bởi vì không phân cao thấp với Thẩm Túc Chi, uy áp này đối với Tống Yến mà nói quả thực giống như cào nhẹ vài cái.

Y nhìn về phía uy áp phát ra, lại phát hiện có tới hai người.

Người đi đằng trước không mặc đồ đen, mà học đòi văn vẻ khoác trường bào màu xanh hoa lá, trên y phục toàn là hoa văn phức tạp, trong tay còn làm bộ cầm quạt xếp, nỗ lực để cho mình như một quý công tử nhẹ nhàng.

Nhưng cứ nhìn vào nét mặt kiêu căng không thể nào che giấu nổi của gã cùng với dáng vẻ tham sắc nghiện rượu toát lên từ cái nhìn đầu tiên đã đủ cho thấy gã là giá áo túi cơm hàng thật giá thật.

Tống Yến qua loa liếc nhìn, phát hiện tu vi kẻ này thế mà chỉ có Trúc Cơ kỳ.

Ngược lại là lão già áo xám không mấy bắt mắt phía sau hắn, đã tới Nguyên Anh đại viên mãn.

Thanh niên phe phẩy quạt rung đùi đắc ý nói: “Các ngươi chính là người Bích Tỉ Cung?”

Tống Yến liếc nhìn thanh niên: “Phải.”

Thanh niên khoa trương cười vài tiếng, gấp quạt lại, ngữ khí cảm thán: “Gặp phải Bổn thiếu chủ thật là bất hạnh của các ngươi.”

Tống Yến lúc này đã có thể xác định, gã chắc chắn là thằng đầu đất chưa từng ra khỏi nhà.

Không nói Thẩm Túc Chi từ nhỏ đã bị đưa tới Nhạc Hoa Tông, Ma giới không có mấy người từng gặp hắn, nhưng làm tộc nhân Ma tộc, bọn họ thế mà không biết dung mạo đồ đệ Phù Hoa chân quân tiếng tăm lừng lẫy cả Tu chân giới, đại năng Nguyên Anh Thẩm Túc Chi.

Không phải đầu đất thì là cái gì?

Thanh niên dùng ánh mắt thương hại liếc bọn họ một cái, ra hiệu cho lão già phía sau động thủ Sau đó, căn bản không cần Tống Yến ra tay, Phá Vân kiếm của Thẩm Túc Chi trực tiếp chặn lại lưỡi dao sắc bén của lão.

Trong mắt lão xẹt qua một tia kinh ngạc.

Người trẻ tuổi này cốt linh chẳng qua chỉ hơn một trăm tuổi, tu vi lại không phân cao thấp với lão.

Trong chớp mắt đao kiếm tiếp xúc, trên người lão bùng nổ uy áp cường đại thuộc về đại năng Nguyên Anh, đao trong tay lướt qua thân kiếm, thẳng tắp bổ về phía yết hầu Thẩm Túc Chi.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Túc Chi nghiêng người tránh thoát lưỡi đao, Phá Vân kiếm vòng qua nó đâm vào bụng lão rồi nhanh chóng rút ra.

Hai người đều là tu vi Nguyên Anh, chỉ trong chớp mắt đã qua mấy chục chiêu.

Lão ta bước vào nguyên anh nhiều năm, dù mang theo thương tích cũng có thể cùng Thẩm Túc Chi đánh không phân cao thấp, dây dưa một hồi lâu.

Thanh niên hoa phục thấy Thẩm Túc Chi có thể chiến đấu cùng với cao thủ mình mang đến lâu như vậy, lập tức có chút hoảng loạn.

Gã lặng lẽ liếc nhìn Tống Yến, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt y.

Thiếu niên trên mặt không có biểu tình gì, trong tay nắm một thanh trường kiếm thoạt nhìn có chút quen mắt, ánh mắt nhìn gã lại giống như đang nhìn người chết.

Thân thể gã run lên, triệu hoán thủ hạ đang ẩn núp run rẩy chỉ vào Tống Yến: “Các ngươi giết hắn cho ta, nhanh, giết hắn!”

Nhưng đám thủ hạ còn chưa kịp bước ra một bước đã thất khiếu chảy máu liên tục, ngã xuống đất bỏ mình.

Thanh niên hoa phục vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy trên người thủ hạ trào ra máu tươi, run rẩy ngã xuống, cuối cùng cũng không giãy dụa được nữa.

Gã muốn chạy, lại hoảng sợ phát hiện mình run chân.

Gã nhìn Tống Yến từng bước từng bước đi về phía mình, hai mắt vì sợ hãi mà trợn lên, so với lúc thường lớn hơn gấp đôi.

Gã lui về phía sau một bước, ngã sõng soài trên đất.

Trên mặt Tống Yến phảng phất như bao phủ sương lạnh, rõ ràng là trời tháng tư, ánh nắng mặt trời còn có chút chói mắt, gã lại cảm thấy cả người phát lạnh, run rẩy không ngừng.

“Rác rưởi Quy Nhất Phái ở chỗ nào?” Y lạnh lùng hỏi.

Gã ta sợ đến mức môi cũng run rẩy: “Trong… Trong gian nhà có khói từ ống khói kia… Đừng giết ta… Ta không muốn chết… Ta là thành chủ Lâm thành của Ma giới…”

Lời còn chưa nói hết, gã trừng lớn hai mắt, giữa cổ xuất hiện một sợi chỉ máu cực mỏng, ngay sau đó liền ngã xuống, hồn phách cũng tiêu tán.

Mà một bên khác, trận chiến của Thẩm Túc Chi với lão già áo xám cũng tới hồi kết thúc.

Lúc này lão già máu me khắp người, vô cùng chật vật.

Lúc nhìn thấy thanh niên hoa phục chết dưới tay Tống Yến lại càng giống như quyết tâm xuất vài chiêu liên hoàn, đôi mắt đỏ lên, gần như muốn hộc máu: “Các ngươi dám giết thiếu chủ nhà ta!”

Lão là do thành chủ phái tới bảo vệ thiếu chủ, nếu như thiếu chủ có mệnh hệ gì, lão cũng sẽ không có kết quả tử tế.

Hiện tại thanh niên đã chết, mệnh bài ở chỗ thành chủ chắc hẳn cũng đã vỡ nát.

Nếu lão còn sống trở về, vậy nghênh tiếp lão cũng chỉ có thiên đao vạn quả cùng tra tấn vô tận, cho nên lão chỉ có thể trốn.

Dù sao bản thân cũng là Nguyên Anh, nếu lão muốn trốn, thành chủ Lâm thành cũng không thể tìm được.

Nhớ đến đây, lão già áo xám lập tức ra quyết định, lùi về sau vài bước muốn rời khỏi chiến cuộc, nhưng trên thực tế nào có dễ dàng như vậy?

Lão vốn đã rơi vào thế yếu, lúc này lại một thân một mình, toàn bộ thủ hạ đều chết hết, làm sao có khả năng chạy thoát?

Lúc đầu lão lăn xuống dưới đất, thân thể của lão vẫn đang duy trì tư thế tiến công, trong mắt tràn đầy mờ mịt, căn bản chưa kịp phản ứng tại sao mình có thể nhìn thấy thân thể của chính mình.

Thân thể ầm ầm ngã xuống, bắn lên một trận cát đá, trong màn tro bụi, Tống Yến cực kỳ chắc chắn y đã nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Thẩm Túc Chi.

Chẳng qua chỉ trong giây lát, bụi mù tiêu tán, thân ảnh Thẩm Túc Chi từ từ rõ ràng, trường sam màu đen của hắn xộc xệch nhem nhuốc, nhìn qua hơi có chút chật vật, lại vẫn ôn hòa như trước, phảng phất kẻ vừa mới động thủ cầm kiếm chém đầu kẻ địch xuống cũng không phải hắn.

“Sư tôn.” Tống Yến nghe thấy hắn ôn nhu gọi, “Lão đã chết, tàn hồn cũng mất rồi.”

Tống Yến trầm mặc chốc lát, “Ừ” một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra mà đáp lại: “Ngươi làm rất tốt.”

Thẩm Túc Chi hơi nghiêng đầu, cười cười: “Ta còn tưởng rằng sư tôn sẽ trách ta tàn nhẫn.”

Nụ cười nhìn như ôn hòa, lại làm cho Tống Yến biết rõ thân phận Thẩm Túc Chi tê cả da đầu, mỗi lỗ chân lông trên người như muốn nổ tung.

Y cực kỳ cẩn thận mà nói rằng: “Ma tu thương thiên hại lý như vậy, kết cục này chỉ tính là tiện nghi cho hắn.”

Thẩm Túc Chi gật đầu, nụ cười trên khóe môi cũng không biến mất: “Sư tôn nghĩ như vậy, không trách tội đệ tử chính là không còn gì tốt hơn.”

Tống Yến làm bộ lơ đãng đổi chủ đề: “Nếu Ma tu đã chết, chúng ta đi xem tàn dư đệ tử Quy Nhất Phái.”

Thẩm Túc Chi không nói, cùng Tống Yến tới gian nhà duy nhất trong thôn có khói bếp.

Hắn thi thuật tẩy trừ lên chính mình, y phục trên người trong nháy mắt rực rỡ như mới, khôi phục thành Đại đệ tử Phù Trần Phong khiêm tốn lễ độ, ôn nhuận có thừa, Đại sư huynh Nhạc Hoa Tông.

Tàn nhẫn ngạo mạn chỉ thuộc về thiếu chủ Ma giới bị hắn đè ép đến không còn bóng dáng.

Gian nhà bốc lên khói bếp kia đóng chặt cửa, Tống Yến cùng Thẩm Túc Chi tận lực thu lại hơi thở của mình, có thể nghe được lời nói càn rỡ từ bên trong vọng ra.

“Sư huynh, mấy Ma tu có đáng tin không? Bọn họ thật sự có thể bảo vệ chúng ta?”

“Chúng ta bây giờ chỉ có thể dựa vào bọn chúng.

Sư phụ bị Thẩm Túc Chi kia giết, mấy người chúng ta chính là chó nhà có tang, còn đang bị Tu chân giới truy sát, chỉ có Ma giới mới có thể che chở mà thôi.”

“Tiên sư nó, chúng ta ở địa bàn của mình, liên quan quái gì tới Thẩm Túc Chi.

Hắn quản chuyện cũng quá nhiều rồi.”

Một người khác có vẻ rất bình tĩnh: “Hắn thân là tu sĩ Nhạc Hoa Tông mà chúng ta dựa dẫm, có thể là hắn cảm thấy mình có tư cách nhúng tay việc riêng của môn phái chúng ta.

Nhưng hắn không được tông môn chấp thuận đã giết sư phụ, bên phía Nhạc Hoa Tông chắc hẳn mất hết mặt mũi, nhất định sẽ trừng phạt hắn, đồng thời Nhạc Hoa Tông cũng sẽ phái người đến điều tra chuyện này.”

“Nhưng bây giờ toàn bộ Ô Vân thành đều biết sự việc kia.

Nếu bọn họ phái người đến, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Đám Ma tu kia sẽ bảo đảm an toàn cho chúng ta.

Chúng ta vẫn còn tác dụng với bọn họ.

Ngươi thấy đằng sau cái kẻ được gọi là thiếu chủ có một lão già áo xám không? Tu vi của lão thâm tàng bất lộ, ta hoài nghi là đại năng Nguyên Anh.

Người Nhạc Hoa Tông phái tới sẽ không có tu vi cao như thế, cho nên ngươi yên tâm.”

Vừa dứt lời, cửa tiểu viện đột nhiên mở ra, cùng lúc đó một cái đầu người lộc cộc lộc cộc lăn tới trước mặt bọn họ.

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, rõ ràng cực kỳ bình tĩnh, không mang theo bất luận cảm tình gì, ở trong mắt bọn họ lại giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra.

“Các ngươi nói đại năng Nguyên Anh, là lão à?”.