Đại Tống Phong Lưu Tài Tử

Chương 3: Bán

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ truyen88 trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyen88.vip. Xin cảm ơn!

**********

Anh nợ em một câu yêu thương!

Buổi chiều, ở thời Tống là giờ Mùi, Thạch Kiên cầm bình rượu đi tới Thái Bạch tửu lâu, Thạch Kiên cũng không hề biết mặt ông chủ tiệm rượu, tuy nhiên hôm trước hắn lượn phố thấy tửu lâu này kinh doanh cũng không tệ. Đã có thể kinh doanh như vậy, có nghĩa là ông chủ phải có điểm độc đáo. Lúc này đã là cuối giờ Mùi, gần tới giờ Thân, khoảng ba tiếng nữa là tới giờ Ngọ. Trên đường người qua lại bắt đầu thưa thớt, các tiệm rượu cũng không còn mấy người khách.

Thạch Kiên cầm rượu vào tửu lâu, gõ gõ tên tiểu nhị đang ngủ gật trên bàn. Hắn lễ phép hỏi:

- Xin hỏi có ai không ?

Tên tiểu nhị còn đang mơ màng mộng đẹp bất chợt bị một giọng trẻ con lay tỉnh. Hắn tưởng có khách tới, cuống quít đứng dậy, nhưng nhìn nửa ngày chỉ thấy một tiểu hài tử, hắn nổi giận đùng đùng:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Tiểu tử kia, đây không phải chỗ ngươi chơi đùa, đi mau.

Thạch Kiên cũng là bất đắc dĩ, ai bảo hắn lại mang cái thân thể trẻ con như vậy, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên nói:

- Thái độ của ngươi như vậy là sao ? Chẳng lẽ ông chủ các ngươi không dạy các ngươi “hòa khí phát tài” hay sao ?

Bộ dạng trịnh trọng của hắn khiến lũ tiểu nhị cười rộ. Một tên đi tới, véo véo mặt hắn rồi nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Hòa khí phát tài, ngươi nghe ai nói câu này ?

Thạch Kiên xoay người né tránh bàn tay đen thui của hắn rồi nói:

- Ta đọc trong sách !!!

- Hay ột câu hòa khí phát tài

Anh nợ em một câu yêu thương!

Một âm thanh trong trẻo từ phía trong truyền ra, ngay sau đó, một thiếu nữ diện mạo thanh tú thướt tha xuất hiện. Thắt lưng nàng đeo một cặp ngọc bội, theo bước đi của nàng phát ra những tiếng “đinh đang” giòn tan. Nàng nhìn Thạch Kiên, hai mắt sáng ngời.

Quả thật, thân thể mới này của hắn so với kiếp trước thực đẹp “zai” hown, chỉ có điều tên Thạch Kiên này không lo rèn luyện thân thể nên rất gầy yếu, có điều lại môi hồng, răng trắng, đôi mắt to, đen rất đáng yêu. Hơn nữa hiện tại Thạch Kiên lại toát ra vẻ nghiêm nghị, hình tượng vô cùng nghiêm trang khiến thiếu nữ kia vô cùng thích thú, so với lũ tiểu nhị kia còn có phần thích thú hơn, không ngừng vuốt ve hắn.

Thạch Kiên kháng cự mãnh liệt, miệng nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất tương thân

Những lời nói này của hắn chẳng những vô tác dụng, ngược lại còn khiến thiếu nữ vuốt ve hắn nhiều hơn nữa, nàng vừa vuốt má vừa cười hỏi:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Tiểu tử kia, ngươi là con ai ? Sao lại chạy tới tửu lâu của chúng ta ?

Thạch Kiên cố gắng thoát ra, nói:

- Ta muốn tìm ông chủ bàn bạc kinh doanh.

- Bàn việc kinh doanh ?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thiếu nữ hỏi

Nhưng nàng cũng không tỏ ra xem trọng lời nói của Thạch Kiên, vẫn cười đùa, nàng chưa bao giờ gặp đứa trẻ thú vị như vậy nên vô cùng thích thú.

- Ta muốn gặp ông chủ các ngươi, phải gặp ông chủ mới nói được.

- Nhà này là của cha ta mở, ngươi kinh doanh gì ? Có thể nói với ta, ta có thể làm chủ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thạch Kiên nhìn thiếu nữ, rồi lại quan sát trang phục và đồ trang sức của nàng, thiếu nữ này mặc dù vận đồ hơi cũ, nhưng rất đoan trang, váy thêu hoa vàng, đôi vòng ngọc trên tay trắng nõn, trong suốt, hiển nhiên giá cả không thấp, chỉ qua mấy điểm đó có thể khẳng định rằng nàng chắc chắn không phải một hầu gái ở tửu lâu.

Hắn thầm đánh giá thiếu nữ một hồi, những người khác cũng thầm xem xét hắn, mặc dù quần áo hắn mặc rất nghèo hèn, nhưng khuôn mặt đáng yêu, lại ra vẻ một ông cụ non, ai nhìn cũng thích, ngay cả bọn tiểu nhị thấy hắn cũng tỉnh cả ngủ, thích thú nghe hắn nói chuyện bàn bạc “kinh doanh” gì đó.

Thạch Kiên lấy bình rượu ra, rót một chén nhỏ đưa cho thiếu nữ:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Tiểu thư, trước tiên uống thử một chén rượu này sau đó chúng ta bàn chuyện kinh doanh.

- A, ngươi còn biết mời rượu trước rồi mới bàn chuyện kinh doanh ?...

Thiếu nữ bị bộ dạng của hắn chọc đến cười nghiêng cười ngả. Nhưng nàng vẫn cầm chén rượu, ngửa cổ uống một hơi, có điều không phản ứng như bà nội của Thạch Kiên:

- Rượu này của ngươi là rượu gì ? Sao có thể mãnh liệt như vậy ?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thiếu nữ không phản ứng với rượu mạnh, không có nghĩa là tiểu nhị không thích rượu. Lúc bình vừa mở ra, hương rượu nồng đậm lan tỏa, mấy tên tiểu nhị sớm đã bị hương thơm làm nhộn nhạo, con sâu rượu bắt đầu phát tác.

Thiếu nữ không phản ứng, không có nghĩa là nàng phản ứng chậm, nàng từ nhỏ đã theo phụ thân kinh doanh nhiều năm, rượu gì cũng đã uống qua, nhưng loại rượu mãnh liệt như vậy thì chưa từng thấy. Nếu có thể làm ra loại rượu này, khẳng định có thể làm thành chiêu bài hoàng kim. Nàng ngay lập tức hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ngươi kiếm rượu này ở đâu ?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thạch Kiên thấy vị tiểu thư này thay đổi cách nói, từ gọi hắn là tiểu tử trở thành tiểu huynh đệ, hắn hiểu rằng cơ hội đã tới, ban đầu hắn còn lo sợ rằng người thời Tống không thích ứng được với loại rượu mạnh này, nếu thật như vậy thì tâm huyết của hắn nháy mắt thành không. Hắn nói:

- Ta tới đây chính là muốn bàn bạc việc kinh doanh loại rượu này với các người.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ánh mắt thiếu nữ sáng lên, lông mi cũng nhướng cao nói:

- Nói như vậy nghĩa là ngươi có rất nhiều loại rượu này ?

- Nhà của ta không còn rượu, nhưng ta có biện pháp làm ra loại rượu này, ta tới đây là muốn bán phương pháp nấu rượu này cho các người.

Ở thời này, mọi gia đình nếu có tuyệt kỹ gì khẳng định sẽ vì hậu thế của mình mà giấu kín, thiếu nữ căn bản không nghĩ tới phương pháp sản xuất loại rượu này, nghe Thạch Kiên nói như vậy, đôi mắt nàng lóe sáng. Nàng tận lực kìm chế trái tim đang nhảy lên, cố gắng bình tĩnh nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Cha mẹ ngươi có biết việc này không ?

Tiểu hài tử này mang bí mật của gia đình đi bán cho nhà nàng, nếu không cẩn thận, gia đình họ không biết hẳn sẽ báo quan, dù sao đây chỉ là một tiểu hài tử, nếu tới lúc ra gặp quan họ nói nhà mình lợi dụng tiểu hài tử không hiểu chuyện, lừa hắn thì sẽ rất khó mà thanh minh.

- Tiểu thư, xin cứ yên tâm, phương pháp nấu rượu là ta nghiên cứu ra, ngoài ra nhà ta chỉ còn một mình bà nội, không có thân nhân nào khác, ta hoàn toàn có thể làm chủ.

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Tiểu tử đáng thương, lại ta hôn một cái nào.

…..thiếu nữ lại phát tác, nhào tới thơm lên má hắn. Nửa ngày nàng mới hỏi:

- Vậy ngươi muốn bao nhiêu tiền ?

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Mười hai lượng vàng, ngoài ra sau này lợi nhuận kinh doanh loại rượu này ta muốn được chia 1 phân (10%)

- Cái gì !!!

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thiếu nữ giật mình hoảng sợ, buông Thạch Kiên ra, nhìn hắn nói:

- Ngươi điên rồi, dám nói ra cái giá điên cuồng như vậy….

Giá cả thời Tống, mỗi thước đất chỉ khoảng sáu đến bảy trăm văn tiền (khoảng năm nhân dân tệ). Một lượng hoàng kim hoàn toàn có thể mua được năm, sáu cái quán, thậm chí nếu là quán nhỏ có thể mua được bảy, tám cái. Mười hai lượng vàng cũng là bảy đến tám mươi cái quán (3-4 vạn nhân dân tệ). Khó trách thiếu nữ nghĩ Thạch Kiên ham tiền đến phát điên.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Lúc này, trong mắt nàng Thạch Kiên hoàn toàn không còn chút đáng yêu.

Thạch Kiên thở dài, hắn hiểu rằng, đối với một đại tửu lâu, mười hai lượng vàng không tính là nhỏ, nhưng cũng không quá lớn, những điều này hắn đã dày công tính toán. Hắn muốn dùng tiền này để mua một căn nhà trong thành, rời khỏi Lý gia, nhưng nhìn bộ dạng của thiếu nữ này, rõ ràng là không đồng ý. Hắn ngán ngẩm cầm bình rượu chuẩn bị rời đi, chợt nghe trên lầu có tiếng gọi:

- Tiểu huynh đệ, chậm đã !!!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên lầu, thấy một người trung niên đang đi xuống. Hóa ra đây mới chính là ông chủ của tửu lâu này. Vừa rồi tiếng cười của tiểu nhị và thiếu nữ đã kinh động tới hắn. Tuy nhiên hắn vẫn ngồi trên lầu không xuống dưới, nằm ở lan can nhìn Thạch Kiên biểu diễn. Hắn có thể kinh doanh tửu lâu phát đạt đến mức như bay giờ, suy nghĩ so với người thường khôn khéo hơn rất nhiều, hiện tại hắn nhìn ra Thạch Kiên mặc dù bề ngoài chỉ là một tiểu hài tử, nhưng cách nói chuyện và làm việc không thua kém người lớn, càng quan sát hắn càng ngạc nhiên, vừa rồi, thấy Thạch Kiên muốn rời đi, hắn liền lên tiếng ngăn cản.

Anh nợ em một câu yêu thương!

Châu thành ở Tống triều cũng xem như một tòa thành phồn hoa, chỉ là rất nhỏ, nếu như ở Giang Ninh hay Dương Châu, Thạch Kiên tất không cần lo lắng chuyện tiền bạc này, nhìn tên “Boss” đang đi xuống, hắn lại toát lên một tia hi vọng.

Ông chủ bước xuống, hòa nhã nói:

- Tiểu huynh đệ, có thể cho ta thưởng thức một chút không ?

Anh nợ em một câu yêu thương!

Thạch Kiên thấy hắn là bậc trưởng bối, cung kính rót một chén rượu đưa tới nói:

- Mời bá bá thưởng thức.

Ông chủ thấy hắn lễ phép, nhưng phong thái nho nhã, càng thấy kỳ quái. Hắn chưa vội uống rượu, ngược lại hỏi:

- Tiểu huynh đệ, mời ngồi, từ từ nói chuyện.

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Cảm ơn …

Thạch Kiên kéo một chiếc ghế, ngồi xuống.

Cử chỉ, thái độ của hắn càng lúc càng khiến ông chủ ngạc nhiên, nếu như trước mặt là một vị đại nhân, hắn có thể không để ý, nhưng đây lại chỉ là một đứa trẻ khoảng tám tuổi.

Hắn hỏi:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Xin hỏi, quý phủ họ gì ?

Thạch Kiên đáp:

- Gia phụ họ Thạch, tục danh Trọng Thái, tự Hồng Vũ

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ông chủ vừa nghe đã hiểu, hóa ra đây chính là cô nhi của Lý đại quan nhân. Hắn đưa chén rượu lên thưởng thức, hắn thưởng rượu rất khác so với con gái hắn, đối với thưởng rượu hắn có một cảm nhận vô cùng tốt, lại càng thán phục phi thường.

Hắn nói:

- Rượu mạnh, nhưng quá cay.

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Đúng vậy, con còn chưa uống qua loại rượu cay như vậy

Thiếu nữ kia nói

Chỉ có Thạch Kiên hiểu ra ý tứ của hắn, Thạch Kiên đáp:

- Rượu này mới ra lò, tất nhiên rất cay nồng, chỉ cần chôn một thời gian, tửu vị sẽ càng ngon

Anh nợ em một câu yêu thương!

Ông chủ “ồ” một tiếng, nói:

- Tiểu huynh đệ, chuyện gia đình các ngươi ta cũng có nghe qua, hiện các người đang ở tại Lý phủ của Lý đại quan nhân, hẳn không thiếu tiền tài, tại sao lại cần nhiều tiền như vậy ?

Thạch Kiên đáp:

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Bá phụ, cái gọi là ăn nhờ ở đậu, không phải có thể lâu dài. Khi chúng ta tới Lý phủ ta còn rất nhỏ, không hiểu được đạo lý này.

Nghe tới đây, thiếu nữ kia lại cười khanh khách, nàng nhớ lại mình hồi nhỏ, rồi lại nhìn tên tiểu tử trước mặt đến khi bị phụ thân trừng mắt nhìn mới ngưng cười.

Thạch Kiên cũng khong phải là người hay kể lể, hắn không đề cập tới việc bị đối xử tàn tệ ở Lý phủ, chỉ nói:

- Hiện tại ta muốn rời khỏi Lý Phủ, nhưng văn võ chưa thông, tình cờ tìm trong sách cổ được phương thức nấu loại rượu này vì vậy muốn đem bán.

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Tiểu huynh đệ tìm được cách chế loại rượu này, tại sao lại không tự mình mở tửu quán ?

- Bá phụ, ta đến nhà còn không có, lấy đâu ra tiền vốn và người làm ?

Thạch Kiên đáp

Thực tâm hắn hiểu rằng, dù hắn có tiền có người làm, sợ rằng bà nội cũng sẽ không cho hắn theo nghề kinh thương. Nhưng những lời hắn vừa nói ra cũng có chút dụng ý của một thương nhân.

Anh nợ em một câu yêu thương!

- Tiểu huynh đệ, ngươi có biết gian tửu lâu này, một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền bán rượu không ? Trong đó còn có cả lợi nhuận từ đồ ăn. Nếu ta đồng ý trả ngươi mười hai lượng vàng cùng một thành lợi nhuận, thì phải mười năm sau mới có thể kiếm lại khoản tiền này, dù ta kinh doanh tửu lâu không tồi.

Muốn ta đáp ứng điều kiện của ngươi không phải không thể, có điều phải cho ta một lý do…