Dấm Phu

Chương 41: 41 Hoạn Nạn Bên Nhau

Lúc Hàn Ngọc Sanh tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đang bị cái gì đè lên.

Cảm giác thứ hai là đau, cực kì đau, xương cốt giống như muốn vỡ ra.

Nàng duỗi tay chạm vào thứ đang đè trên người mình.

Nàng chạm vào một thứ rất kỳ quái, mềm mại, ấm áp, còn rất mịn màng, sờ lên cảm giác rất tốt.

Hàn Ngọc Sanh vội vàng mở mắt ra, nhìn người ở trên.

Lọt vào mắt Hàn Ngọc Sanh là khuôn mặt đang hôn mê của Hứa Chuỗi Ngọc.

Hàn Ngọc Sanh ngẩn người, nhìn Hứa Chuỗi Ngọc từ trên xuống dưới.

Nơi nàng mới vừa chạm vào là tấm lưng trần của Hứa Chuỗi Ngọc, y phục đã bị nhánh cây làm rách.

Làn da kia vẫn giống hệt như đời trước, mịn màng như tơ lụa, trắng như tuyết, nàng đã từng rất thích làn da của hắn đến mức không muốn buông tay, bây giờ nhớ lại, nàng liền cảm thấy lưu luyến không quên.

Tay nàng nhịn không được lại sờ lên làn da khiến nàng mê mẩn.

Ngay sau đó, đau đớn trên người đã kéo lực chú ý của Hàn Ngọc Sanh trở lại.

Hàn Ngọc Sanh thử cử động thân thể, phát hiện hai chân đau kinh khủng, chỉ có thể miễn cưỡng nâng tay lên, nhẹ nhàng lay Hứa Chuỗi Ngọc đang đè trên người nàng tỉnh lại.

Hàn Ngọc Sanh đẩy vài lần, Hứa Chuỗi Ngọc mới mở mắt.

"Ngươi.."

Hứa Chuỗi Ngọc vừa thấy gương mặt gần trong gang tấc, liền giật mình hoảng sợ, lại thấy mình đang đè trên người Hàn Ngọc Sanh, khuôn mặt trắng bệch thoáng đỏ lên, khiến tâm Hàn Ngọc Sanh ngứa ngáy khó nhịn, nhưng thân thể lại không thể cử động được.

Hứa Chuỗi Ngọc cuống quít đứng dậy.

"Đây là đâu?"

Lúc này Hàn Ngọc Sanh mới có thể quan sát tình hình xung quanh.

Hàn Ngọc Sanh nhớ rõ lúc nàng và Hứa Chuỗi Ngọc rơi xuống đáy vực, hoàn toàn không thể thấy được bên dưới, nàng cũng không biết sẽ rơi đến nơi này.

Hình như bây giờ bọn họ đang ở bên cạnh một con sông, cả người nàng và Hứa Chuỗi Ngọc đều ướt đẫm, thảm hại giống hệt như gà rớt vào nồi canh.

"Tại sao..

Ngươi lại ở đây?"

Lúc Hứa Chuỗi Ngọc hỏi câu này, Hàn Ngọc Sanh nghe tiếng hàm răng hắn va vào nhau, nàng nhìn hắn, nàng không sợ ướt, nhưng Hứa Chuỗi Ngọc lại không chịu được.

Nàng không trả lời hắn, cau mày, cẩn thận nhìn xung quanh.

"Chúng ta phải nhanh chóng lên bờ mới được.

Ở trong nước lâu sẽ sinh bệnh." Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Chuỗi Ngọc, lúc thấy quần áo trên người hắn nhíu mày càng sâu.

Quần áo của Hứa Chuỗi Ngọc đã hoàn toàn ướt đẫm, dán sát lên người.

Nàng không phải Liễu Hạ Huệ, cũng sẽ không ngồi yên mà lòng không loạn, nhưng trước mắt nàng chỉ quan tâm một chuyện.

Thân thể Hứa Chuỗi Ngọc rất yếu ớt, đời trước sau khi cưới hắn, hắn thường xuyên sinh bệnh, bệnh nặng bệnh nhẹ đều có.

Bây giờ ngâm trong nước lâu như vậy, chỉ sợ..

Tưởng tượng đến hậu quả, nàng lại nhíu mày rất khó coi.

Hứa Chuỗi Ngọc yên lặng đứng bên cạnh quan sát Hàn Ngọc Sanh, thấy nàng nhíu mày nhìn hắn, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Tuy không đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn biết có liên quan đến mình.

"Ngươi..

Có sao không?"

Hứa Chuỗi Ngọc chỉ vào chân đang bị thương của Hàn Ngọc Sanh, vết thương đã bắt đầu chảy máu trở lại, quần áo bên dưới cũng nhiễm hồng, nhìn rất ghê người.

Nhưng Hàn Ngọc Sanh giống như không cảm giác được, Hứa Chuỗi Ngọc dành phải mở miệng nhắc nhở nàng.

Hàn Ngọc Sanh chỉ cúi đầu nhìn chân của mình, không có biểu tình gì, lại đem tầm mắt để trên người hắn một lần nữa.

"Ta không sao.

Chỉ là tạm thời không động đậy được.

Ngươi có thể đỡ ta lên bờ không? Nhìn sắc trời này.." Nàng ngẩng đầu nhìn không trung.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, một lát nữa trời sẽ tối đen.

"Sắp tối rồi, nơi này không thể ở lâu, đối với ngươi và ta đều không tốt."

Hứa Chuỗi Ngọc gật đầu, cúi người xuống, vươn tay chạm vào cánh tay của nàng.

Sắc mặt lại có chút đo đỏ thẹn thùng.

Hàn Ngọc Sanh cũng thấy lỗ tai hắn đỏ lên, không nói gì, Hứa Chuỗi Ngọc cắn môi, dùng sức đỡ nàng đứng dậy.

Nói cho cùng thể lực của nam tử cũng kém hơn nữ tử, huống chi Hứa Chuỗi Ngọc còn là quý công tử từ nhỏ sống trong nhung lụa, kêu hắn đỡ Hàn Ngọc Sanh, cũng chỉ là cách tạm thời.

Kết quả, Hứa Chuỗi Ngọc chẳng những không đỡ được Hàn Ngọc Sanh, còn ngã trên người nàng, Hàn Ngọc Sanh vươn tay muốn đỡ hắn, còn chưa đứng vững đã bị Hứa Chuỗi Ngọc đè xuống, thân thể ngã ra sau, hai người đều rớt xuống sông.

Hai người lại trở thành gà rớt vào nồi canh một lần nữa, quần áo vốn đã ướt lại dính nước thêm lần nữa.

"Ngươi không sao chứ?"

Hàn Ngọc Sanh vội vàng ôm lấy Hứa Chuỗi Ngọc, nhưng chân nàng bị thương, lại bị Hứa Chuỗi Ngọc đè xuống, nàng đau mức ứa mồ hôi lạnh, nói không ra tiếng.

Hứa Chuỗi Ngọc cuống quít đứng dậy, liên tục xin lỗi.

Lăn lộn nửa ngày, đến khi Hứa Chuỗi Ngọc có thể nâng nàng đứng dậy, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng tìm một sơn động có thể chắn mưa gió để ở tạm.

Mà sơn động này giống như đã từng có người tới, bên trong có một ít củi lửa chưa cháy hết.

Hứa Chuỗi Ngọc đã lạnh đến run rẩy, gió lạnh thổi liên tục, khiến Hứa Chuỗi Ngọc ôm chặt cơ thể.

Hàn Ngọc Sanh nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, thở dài.

Nàng chặt chẽ nắm lấy bàn tay đỡ vai mình.

"Nếu như ngươi thấy lạnh thì dựa lại đây chút."

Hứa Chuỗi Ngọc chung quy vẫn là nam tử chưa xuất giá, vẫn có chút kiêng kị, hắn nhìn nàng, cắn chặt môi, lắc đầu.

Hàn Ngọc Sanh thấy thế, chỉ phải từ bỏ.

"Ngươi biết nhóm lửa không?"

Hứa Chuỗi Ngọc lắc đầu.

Hàn Ngọc Sanh cũng không mong chờ người vẫn luôn sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy đột nhiên sẽ biết nhóm lửa, nàng chỉ hỏi theo thói quen, ý bảo Hứa Chuỗi Ngọc nhặt củi lửa lại đây, đưa cho nàng.

Hứa Chuỗi Ngọc co hai chân, ôm hai tay, ngồi yên lặng đối diện Hàn Ngọc Sanh, nhìn dáng vẻ nỗ lực tìm cách nhóm lửa của nàng.

Hàn Ngọc Sanh tốn rất nhiều công sức mới nhóm được lửa, Hứa Chuỗi Ngọc đã ngủ rồi.

Khi ngủ hắn vẫn nhíu mày rất chặt.

Hàn Ngọc Sanh nhìn dáng vẻ lúc ngủ của hắn đến xuất thần.

Đã rất lâu rồi nàng chưa được thấy hình ảnh Hứa Chuỗi Ngọc nhắm mắt lại, an tâm ngủ trước mặt nàng.

Nàng ngơ ngác vươn tay, muốn xoa hàng lông mày đang nhíu chặt của hắn.

Ngón tay sắp chạm vào Hứa Chuỗi Ngọc thì dừng lại.

Hàn Ngọc Sanh cười khổ rụt tay lại.

Nàng sợ hành động tùy tiện như thế, sẽ dọa Hứa Chuỗi Ngọc.

Nàng cởi áo ngoài của mình ra, đem đi hong khô.

Cũng bắt chước Hứa Chuỗi Ngọc, co hai chân, ôm hai tay, nhưng lại mở to mắt, không dám ngủ.

Nàng luôn cảnh giác nhìn bên ngoài sơn động.

Bên ngoài là một mảnh đen như mực, nàng không thấy cái gì.

Nhưng nàng không yên tâm, nàng hoàn toàn không biết ở đáy vực có thứ gì tồn tại, Hứa Chuỗi Ngọc lại ngủ rất sâu, nàng càng không thể yên tâm.

Nếu có gì nguy hiểm, ít nhất nàng còn có thể che chở hắn.

Nàng nhìn bên ngoài một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt, liếc người đối diện, khóe miệng hơi cong lên.

Lúc này quần áo trên người Hứa Chuỗi Ngọc chính là áo cưới đỏ rực để xuất giá, nếu nàng không đuổi tới kịp thời, nàng không dám tưởng tượng, mất Hứa Chuỗi Ngọc, nàng sẽ thế nào.

Có lẽ, nàng sẽ điên mất.

Nàng vươn ngón tay ra, ở không trung, làm động tác vuốt ve gương mặt Hứa Chuỗi Ngọc.

Nàng chỉ có thể lén lút tưởng tượng cảm giác sờ khuôn mặt Hứa Chuỗi Ngọc như thế.

Trước kia lúc nàng có thể quang minh chính đại nhìn Hứa Chuỗi Ngọc, quang minh chính đại chạm vào hắn, có cơ hồi thoải mái thừa nhận nam tử này là phu lang của nàng với người khác, nhưng nàng không biết quý trọng.

"Thực xin lỗi Hứa Chuỗi Ngọc."

Nàng nhìn Hứa Chuỗi Ngọc đang ngủ say, nhẹ nhàng nói, lại khẽ thở dài một tiếng.

Hàn Ngọc Sanh vẫn nhịn không được muốn nói ra những từ này.

Ba chữ này, nàng vẫn luôn muốn tự mình nói với Hứa Chuỗi Ngọc.

Nhưng mà..

Hắn đã đi trước nàng một bước.

Nếu lúc trước nàng biết quý trọng, có lẽ bây giờ bọn họ sẽ không giống như người xa lạ, bắt đầu lại từ đầu.

Nhớ đến lúc ấy Hứa Chuỗi Ngọc sống sờ sờ xuất hiện trước mặt nàng, nàng liền hận không thể lập tức ôm lấy hắn, muốn cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Lúc hong khô y phục xong, Hàn Ngọc Sanh vội vàng đắp áo ngoài đã khô lên người Hứa Chuỗi Ngọc.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng đánh thức Hứa Chuỗi Ngọc.

"Sao vậy?"

Đôi mắt Hứa Chuỗi Ngọc vì buồn ngủ mà trở nên mông lung, sau khi bị nàng đánh thức, ánh mắt mê mang nhìn nàng.

Nàng chỉ y phục trên người hắn.

"Cởi áo ngoài trên người ngươi ra đem hong khô đi."

Lời này có chút càn rỡ, dọa đến Hứa Chuỗi Ngọc, hắn cau mày nhìn nàng, gắt gao nắm chặt quần áo.

Hàn Ngọc Sanh nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ phải thở dài.

"Nếu ngươi không cởi áo ra để hong khô, lát nữa sẽ sinh bệnh.

Ngươi bệnh ta cũng sẽ không quản ngươi."

Nàng nhìn chân bị thương của mình.

Chân nàng bị Hứa Chuỗi Ngọc băng bó lung tung rối loạn, may mắn cũng có thể cầm máu, nhưng áo ngoài trên người Hứa Chuỗi Ngọc cũng bị rách nát, là hắn xé áo lấy vải băng bó vết thương trên chân cho nàng.

Vừa rồi lúc băng bó cho nàng không thẹn thùng, bây giờ chỉ kêu hắn cởi áo ngoài, hắn lại thẹn thùng.

Hàn Ngọc Sanh cảm thấy buồn cười, cuối cùng nhịn không được nở nụ cười.

Hứa Chuỗi Ngọc thấy nàng cười, sắc mặt càng thêm đỏ bừng, ngay cả hai lỗ tai cũng đỏ như máu.

"Ngươi..

Ngươi cũng biết, ta là nam tử chưa xuất giá?"

Hắn đột nhiên nói như vậy khiến Hàn Ngọc Sanh ngẩn người.

Nàng gật đầu, không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy.

Hứa Chuỗi Ngọc nhìn dáng vẻ khó hiểu của nàng, nhịn không được tức giận nói.

"Người chưa xuất giá, ngoại trừ thê chủ, không thể ở trước mặt người khác thay quần áo."

"À.

Vậy thì sao?"

Hàn Ngọc Sanh dĩ nhiên hiểu rõ, nhưng nàng muốn trêu hắn, cố ý nói không hiểu.

Cho đến khi Hứa Chuỗi Ngọc bị nàng làm cho thẹn quá thành giận, xoay đầu, không thèm để ý tới nàng.

Hàn Ngọc Sanh mới vội vàng nói.

"Được, ta không đùa ngươi.

Ta chỉ có ý tốt, ngươi nên nhanh chóng hong khô quần áo, nếu không sẽ sinh bệnh."

Cuối cùng Hứa Chuỗi Ngọc lấy áo của nàng che lại, cởi áo ngoài ẩm ướt của mình ra, phủ thêm áo của nàng.

Khuôn mặt từ lúc thay áo đến giờ vẫn luôn đỏ rực, làm Hàn Ngọc Sanh nhịn không được nhớ lại lúc mới cùng Hứa Chuỗi Ngọc thành thân.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ chết thảm của Hứa Chuỗi Ngọc, ánh mắt nàng liền ảm đạm.

Hứa Chuỗi Ngọc thấy trong đáy mắt của nàng có quyến luyến và áy náy rất sâu, liền cảm thấy mê mang và khó hiểu, nhịn không được hỏi.

"Ngươi..

Trước kia quen biết ta sao?"

Câu này của Hứa Chuỗi Ngọc kéo Hàn Ngọc Sanh đang chìm trong hồi ức trở về, nàng đột nhiên bừng tỉnh.

"Ngươi nghỉ ngơi đi.

Ở đây có ta canh chừng."

Nàng không trả lời Hứa Chuỗi Ngọc.

Hứa Chuỗi Ngọc nhìn nàng, không nói nữa.

Nửa đêm về sáng, Hứa Chuỗi Ngọc giống như dự đoán của Hàn Ngọc Sanh, vẫn sinh bệnh, cả người phát sốt.

Lúc đầu Hàn Ngọc Sanh cũng không biết, cho đến khi Hứa Chuỗi Ngọc mơ mơ màng màng nói thầm khó chịu, Hàn Ngọc Sanh kêu hắn vài tiếng, hắn đều không trả lời, nàng mới duỗi tay qua, lại bị cái trán nóng hầm hập của hắn dọa sợ.

Nàng cau mày, cắn chặt răng nhìn dáng vẻ mơ hồ đang sốt cao của Hứa Chuỗi Ngọc.

"Có lẽ ngươi tỉnh sẽ trách ta, nhưng ta thật sự không có cách khác."

Nói xong, nàng gian nan lại gần Hứa Chuỗi Ngọc, kéo hắn vào lòng, duỗi tay cởi quần áo trên người hắn xuống, mặc quần áo nàng đã hong khô cho hắn, rồi lại ôm hắn vào lòng.

Nàng nhìn ngoài động đen như mực, nhịn không được phát sầu.

"Hứa Chuỗi Ngọc, ngươi không thể xảy ra chuyện gì."

Nàng nhịn không được, cúi đầu xuống hôn Hứa Chuỗi Ngọc.

Hứa Chuỗi Ngọc vẫn đang mê mang, đột nhiên mở to mắt nhìn nàng, nhưng cũng không nói gì.

Một lát sau, hắn lại nhắm mắt, nặng nề hôn mê..