Đằng Sau Tội Ác Là Em.

Chương 40: Lục Nghị gặp phải đồng nghiệp.

Trương Ân Kỳ đã đột nhập vào trong sòng bạc của bang Ngựa Hoang. Bên trong, hoạt động của những tay chơi chuyên nghiệp diễn ra rất sôi nổi, kẻ vò đầu, kẻ gào lên vì thắng lợi, và dĩ nhiên ở đâu thì cũng có những góc khuất, nơi này nếu kẻ nào giở trò gian lận mà bị phát hiện thì rất đơn giản họ sẽ xử lý bằng luật chặt tay.

Ân Kỳ quan sát xung quanh, cô vừa phải giữ được sự an toàn cho bản thân vừa phải dùng một máy quay thông minh để quay lén. Loại máy quay này thuộc dạng siêu nhỏ, thiết kế vô cùng tinh vi chỉ chuyên dùng cho gián điệp của một quốc gia. Ân Kỳ có được thiết bị hiện đại này cũng nhờ vào mối quan hệ khi cô là người trong đội tình báo.

Chiếc máy được khéo léo đính trên mũ của Ân Kỳ, cô đi từng bước chậm để có thể ghi hết được những hình ảnh cần thiết. Nơi này kẻ ra người vào cũng khá đông, Ân Kỳ tập trung quan sát, cô suy nghĩ: "Sòng bạc này không thua kém gì một casino của macau, chỉ có điều được bí mật giấu sau một tiệm hoa. Nếu mình đoán không nhầm thì sau bức ảnh kỳ lạ kia chắc chắn là một cánh cửa, và cũng có thể là nơi giam giữ những cô gái trẻ. Kinh doanh cả sòng bạc lẫn mại dâm, nơi này không thể không giệt trừ."

Ân Kỳ bây giờ có hai mục tiêu phải hướng đến, một là bắt sát nhân bóng đêm và hai là giải cứu nạn nhân trong sòng bạc này.

 

"Bé cưng! Em có biết ai là Mã Phúc Hải không?" Trong toa lét nam của sòng bạc, Lục Nghị đang dồn một cô gái vào vách tường. Bang Ngựa Hoang rất biết kinh doanh còn cho cả gái phục vụ mấy đại gia chơi bài, họ ở bên cạnh đấm lưng không thì trộn bài chia bài, mà cũng đúng thôi xã hội đen mà không có gái thì đâu có vui.

Lục Nghị cúi sát gương mặt cô gái, anh ta nói xong thì ánh mắt lại ngó xuống bộ ngực bốc lửa. Cô gái kia miệng nở nụ cười bình thản, cô ta đưa tay vuốt mặt của Lục nghị sau đó thì chủ động hôn.

Lục Nghị cũng hôn theo nhưng anh ta đã nhanh chóng đẩy ra: "Cưng còn chưa trả lời anh."

Cô gái kia lại cười, đôi môi mộng đỏ như quả dâu kê vào tai của Lục Nghị thì thầm nói: "Cái người mà anh hỏi ấy, có diêm vương biết."

Cô ta vừa nói vừa móc con dao giấu dưới chân váy đâm Lục Nghị. Có lẽ Lục Nghị đã nhầm lẫn giữa đàn em và gái điếm, nhưng cô ta cũng nhầm khi cho rằng Lục Nghị là kẻ dễ đối phó. Lục Nghị lập tức chặn tay cô ta, anh ta bẻ một cái khiến cô ta "Á!" lên và con dao rơi cái cạch xuống sàn.

Lục Nghị bóp cổ, ánh mắt nhìn trừng cô ta, giọng nói man rợ thốt lên: "Mã Phúc Hải ở đâu?"

Cô gái vẫn thản nhiên cười. Lục Nghị giật nhẹ khóe miệng, con đàn bà này thật biết thách thức hắn: "Ok! nếu đã thích chết thì anh đây chiều." Lục Nghị siết mạnh, nét miệng anh ta nâng lên theo hành động giết người. Cô gái cuối cùng cũng không thể sống. Lục Nghị kéo xác cô ta quăng vào một phòng trong toa lét sau đó đóng chặt cửa.

Lục Nghị bước ra ngoài, đôi mắt sắc lạnh. Lúc này Ân Kỳ đang nghĩ cách để khiến đám đông hỗn loạn trong giây lát, cô toan tính sẽ thả ra lựu mình giả để khiến họ mất tập trung nhưng trong lúc Ân Kỳ đang chuẩn bị thì cô chợt nhìn thấy Lục Nghị: "Là hắn!" Ân Kỳ thốt lên.

Lục Nghị cũng như Ân Kỳ, anh ta đang tìm người nên ánh mắt luôn để ý đến xung quanh cho đến khi Lục Nghị chợt nhìn thấy bức ảnh kỳ lạ. Bức ảnh này có những biểu tượng giống như là nghệ thuật của tranh tượng hình, chỉ là chúng được cắt ghép không tuân theo một cấu trúc nào.

Lục Nghị nhìn một lúc thì cảm thấy có gì đó không đúng, như thể có cái gì đó đang được che giấu. Lục Nghị đưa tay lên mắt xoa nhẹ một cái sau đó thì mở mắt ra, dữ liệu lập tức được quét. Trong đôi mắt của Lục Nghị có gắn len, len này là thiết bị quét hình ảnh được tạo ra bởi tổ chức RED. Lục Nghị chớp mắt một cái để tắt tín hiệu, anh ta cong miệng cười. Lục Nghị đã nhìn thấy thứ gì đó, vậy nên tiếp theo là giở cái bức ảnh đó lên.

Ân Kỳ giả vờ đứng nép vào trong đám người đang chơi tài xỉu, cô liếc mắt lén quan sát Lục Nghị. Lục Nghị còn ranh ma hơn Ân Kỳ rất nhiều, chả biết anh ta làm cái cách nào mà cả đám đang chơi chợt hỗn loạn hết cả lên. Ở đâu ra một cái tính hiệu báo cháy vang inh ỏi, đám người liền nháo nhào chạy. Ân Kỳ xém bị lấn ngã nhưng ánh mắt của cô vẫn không ngừng dõi theo Lục Nghị.

"Có kẻ giở trò thưa Đại Ca."

"Không chỉ một đứa. Cứ để chúng đến một lượt, sau đó ra tay luôn thể."

"Dạ thưa Đại Ca."

Sòng bạc của bang Ngựa Hoang vốn không đơn giản, chúng có gắn hệ thống camera mật, mọi hành tung mờ ám của kẻ nào đó chúng đều biết hết.

Điều này có lẽ Lục Nghị cũng phải biết nhưng Lục Nghị đã quá khinh địch khi không cảnh giác đến camera mật, anh ta đã không ngờ được bang Ngựa Hoang không phải là một hắc bang bình thường, nó thật sự là cái gì thì có lẽ phải quay sang Trần Hạo.

"Trần ca, đã tìm được rồi."

Trần Hạo nghe máy, một vài giây sau đó Trần Hạo buông tay xuống, ánh mắt chớp một cái: "Kình Thương là chủ nhân của bang Ngựa Hoang." Khóe miệng Trần Hạo cười nhếch lên độ cong lạnh lẽo: "Thật không ngờ, đằng sau cái băng đảng nhỏ bé ấy lại là một thế lực rất mạnh."

Với việc truy tìm mà Trần Hạo ra lệnh cho thuộc hạ, họ đã lần theo những manh mối có được để tìm ra mọi ngốc ngách của Kình Thương. Và cuối cùng tin tức mà Trần Hạo có được đó chính là nơi Kình Thương đang hoạt động, và không đâu xa vời đó lại là băng đảng Ngựa Hoang.

Trong khi Trần Hạo đã biết được bản chất của băng Ngựa Hoang thì Lục Nghị vẫn chưa nắm được tin tức, lúc này anh ta đang bước vào trong một lối đi chật hẹp, lối này dẫn đến một cánh cửa khác. Lục Nghị sau khi quét tấm ảnh thì phát hiện hai chữ: "Mã chủ."

Lục Nghị cho rằng Mã Phúc Hải rất có thể là người cai quản của cái sòng bạc này, vậy nên anh ta đã đi vào bên trong cánh cửa dưới tấm ảnh. Muốn bắt được cọp con thì phải chui vào hang cọp, phương châm này Lục Nghị luôn sử dụng.

Cuối cùng Lục Nghị bước vào trong một cái phòng hôi hám, lại còn thiếu ánh sáng, chỉ có một cái đèn sợi tóc ở giữa. Lục Nghị nhíu mày, anh ta đưa tay lên che cái mũi: "Hôi quá! Như mùi ẩm mốc vậy." Lục Nghị bỏ tay xuống, anh ta quay ra sau thì đôi lông mày đen bỗng giật nhẹ một cái.

Có ba đứa bé gái đoán chừng 7, 8 tuổi ngồi dưới sàn tay chân bị trói chặt, miệng chúng bị dán băng kéo. Trên gương mặt của từng đứa hình như có vết tát, ánh sáng quá leo lét nên Lục Nghị không nhìn rõ lắm.

Lục Nghị ban đầu ngạc nhiên nhưng sau đó thì cười nhếch khóe miệng, anh ta nghĩ: "Bên ngoài toàn gái quyến rũ, bên trong toàn thiếu nhi, gu cái sòng bạc này lạ nhỉ?"

Những đứa bé nhìn Lục Nghị với từng đôi mắt của sự cầu khẩn, nước mắt của chúng lăn xuống, kèm theo cả thút thít từ mũi và sự sợ hãi.

Lục Nghị chẳng mấy quan tâm, anh ta chỉ cần tìm được Mã Phúc Hải thì nhanh chóng ra khỏi đây: "Mẹ kiếp! Cái nơi quỷ ma gì mà hôi hơn cả toa lét." Bên ngoài cửa Ân Kỳ đang núp, cô theo sau sát nhân bóng đêm vào tận đây. Ân Kỳ cũng đã nhìn thấy bọn trẻ trong lòng cô lúc này rất căm phẫn, theo những gì cô điều tra được thì bọn Ngựa Hoang chỉ bắt các cô gái 16, 17 trở lên nhưng hôm nay cô chứng kiến ba đứa bé thì đã rất kinh ngạc và sửng sốt. Bọn chúng và cái tên khốn sát nhân kia đều ác nhân ác đức như nhau, đều là những bọn khốn nạn. Ân Kỳ bóp lòng bàn tay thành quyền.

Lục Nghị đảo ánh mắt nhìn quanh: "Chẳng có cái quái quỷ gì ở trong đây cả. Hừm, thật phí công." Lục Nghị tính bỏ đi ra ngoài thì bỗng dưng anh ta đứng lại, hình như vừa nhìn thấy cái gì đó.

Lục Nghị cảnh giác, anh ta quay đầu sang bên phải, từ hướng Lục Nghị nhìn một người đàn ông mặc trang phục đen bước ra. Lục Nghị híp nhẹ đôi mắt.

"Lục Sát, đã lâu không gặp." Người đàn ông kia cất giọng.

Lục Nghị bất giác nâng lên đôi con ngươi, anh ta kinh ngạc nói: "Sát thủ Hắc Long!"

Gọi Lục Nghị là Lục Sát thì trong tổ chức RED chỉ có duy nhất một người đó chính là sát thủ Hắc Long, hắn từng là sát thủ đáng sợ nhất trong tổ chức của Giã Kim Đại. Thậm chí bộ ba sát thủ trong Tam Hổ cũng không phải là đối thủ của Hắc Long. Nhưng điều đáng nói đó là cái tên Hắc Long được cho là đã chết cách đây năm năm trong một lần thực hiện nhiệm vụ, vậy thì chuyện gì đang xảy ra trước mắt của Lục Nghị.

Ánh mắt của Lục Nghị thoáng một tia lo lắng, trong đầu anh ta suy nghĩ: "Hắn vẫn còn sống, thông tin của tổ chức RED đã có sự sai xót."

"Lục Sát, tôi đã không còn là Hắc Long nữa. Tên gọi của tôi bây giờ là KAI."

Hắc Long còn sống nhưng không quay về tổ chức RED chứng tỏ hắn đã phản bội. Lục Nghị rất thông minh đủ để biết mình đang lâm vào tình huống nào, anh ta lập tức tháo chạy nhưng KAI đã rất nhanh rút ra khẩu súng bắn một phát đến Lục Nghị. Lục Nghị chợt đứng lại, phát súng chỉ bắn để cảnh cáo, vẫn chưa chạm đến Lục Nghị.

KAI tiến đến, hắn đứng cách Lục Nghị mười bước chân, khẩu súng chỉa thắng: "Muốn chạy phải thắng được tôi, luật chơi của sát thủ không phải cậu không biết."

Lục Nghị bình tĩnh xoay người hướng ánh mắt thẳng đến KAI, anh ta nói: "Nhiệm vụ của anh là nhắm vào tổ chức RED sao?"

KAI cười hanh hách, hắn lắc đầu sau đó mở miệng: "Là cậu Lục Sát, cậu đã đụng đến người không nên đụng. Yêu cầu móc tim của cậu là lệnh của lão đại."

Lục Nghị nhíu nhẹ đôi chân mày: "Chết tiệt!" Là hai chữ mà Lục Nghị đang nói trong đầu. Anh ta lùi lại, áo khoác vứt xuống sàn, hai bàn tay thủ thế tấn công.

KAI cũng tháo hết đạn trong súng vứt sang một góc, hắn bẻ cổ cái rắc chuẩn bị ứng đòn của sát thủ Tam Hổ.

( KAI: Sát thủ bên cạnh Kình Thương.)