Đằng Sau Tội Ác Là Em.

Chương 43: Anh hai về.

Ngày hôm sau Lục Nghị đã tỉnh, anh ta chớp nhẹ đôi mắt, nhìn thấy Tam Nương nét miệng của Lục Nghị bất giác hiện nụ cười. Tam Nương thở ra, tính cách của Lục Nghị hay thích bỡn cợt cho dù bị thương cũng vẫn không chừa cái tật này.

"Cười gì? Bộ vui lắm hay sao mà còn cười?"

"Thấy chị nghĩa là tôi còn sống, chuyện này không đáng để vui sao?" Lục Nghị trả lời, giọng nói vẫn còn rất yếu.

Tam Nương nhẹ nhàng nhìn Lục Nghị: "Là ai đã khiến cậu ra nông nổi này?"

Câu hỏi của Tam Nương làm mọi nét cười đùa của Lục Nghị chợt tan biến, Lục Nghị nhìn thẳng Tam Nương, cửa miệng nói lên một cái tên: "Hắc Long!"

Tam Nương ngay tức khắc nâng lên hàng chân mày, không cần phải thốt nên lời, biểu hiện của Tam Nương cũng đã cho thấy cô đang kinh ngạc như thế nào.

Lục Nghị nói: "Hắc Long còn sống, hắn đã phản bội tổ chức, nhưng việc này cũng không còn quan trọng."

Tam Nương sững sờ: "Ý cậu là sao?"

"Vì tôi đã thanh toán hắn rồi!"

Tam Nương bỗng dưng bực tức, cô ta mắng Lục Nghị: "Cậu bị điên hả Lục Nghị? Gặp Hắc Long thì cậu phải tìm cách chạy đi chứ? Cố gắng để đối đầu với hắn rất nguy hiểm, có khi còn không giữ được mạng. Trong Tam Hổ của chúng ta kể cả Trần ca cũng phải dè chừng Hắc Long, vậy mà cậu lại đi liều mạng với hắn. Rốt cuộc là cậu đã nghĩ cái gì vậy hả?"

Lục Nghị cười, anh ta nói: "Chạy không được thì phải làm sao đây chị Tam? Tôi bị gài mà."

Tam Nương bức xúc thở ra một hơi mạnh: "Chỉ có phụ nữ mới gài được cậu có phải không?"

Lục Nghị nghe đến "nữ" thì chợt nhớ đến Trương Ân Kỳ, anh ta nghiêm giọng hỏi: "Chị Tam, cô gái tôi đã đưa ra từ băng Ngựa Hoang có ở chỗ chị không?"

Tam Nương không muốn trả lời, Lục Nghị nắm lấy tay của Tam Nương hỏi lại lần hai: "Chị Tam, cô ấy rốt cuộc có ở chỗ của chị không?"

Tam Nương hạ ánh mắt xuống nhìn bàn tay đang bị Lục Nghị nắm lấy.

"Chị Tam!" Lục Nghị lại gọi Tam Nương, xem ra cậu ta rất lo lắng cho cô gái đó. Tam Nương rút tay lại, cô ta đứng dậy ánh mắt nghiêm túc nhìn Lục Nghị: "Sát thủ số ba, cậu nên nhớ nguyên tắc của sát thủ là ba chữ: không nhân tính!"

Lục Nghị hiểu rõ những điều mà Tam Nương đang đề cập, anh ta gượng người ngồi dậy sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt sâu sắc của Âu Nhược Đình mà nói: "Cám ơn chị Tam đã nhắc nhở, Lục Nghị tự biết mình phải làm gì."

Tam Nương chớp hàng mi một nhịp chậm, cô ta quay người ra hướng cửa rồi nói: "Đi theo tôi!"

Lục Nghị đứng dậy đi theo Tam Nương. Lục Nghị đi không được nhanh vì sức lực chưa được hồi phục, nếu là người bình thường không qua huấn luyện thì căn bản không thể đi theo Tam Nương.

"Mở cửa!" Tam Nương thốt lên, bên trong thuộc hạ mở cửa, Tam Nương bước vào, theo sau cô là Lục Nghị.

Trương Ân Kỳ sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi kém hồng. Lục Nghị đã tỉnh lại sau một ngày nhưng cô thì vẫn còn hôn mê nằm đó. Lục Nghị bước tới gần, đôi mắt sâu lắng nhìn xuống gương mặt của Ân Kỳ bất chợt lại nhớ đến hình ảnh cô ấy hai tay ngăn cản tên KAI dán xuống con dao. Hình ảnh cô ấy liều mạng ôm lấy anh ta.

Lục Nghị nắm lấy bàn tay của Ân Kỳ kiểm tra mạch đập, mạch của cô ấy khá yếu và không được đều. Lục Nghị buông tay Ân Kỳ, sau đó anh ta ngồi xuống giường để nâng người của Ân Kỳ lên.

Tam Nương hơi nhíu mày nhưng cô vẫn đứng yên để quan sát, không hề ngăn cản Lục Nghị.

Lục Nghị kiểm tra vết thương ở sau lưng của Ân Kỳ, vết thương được xử lý khá tốt. Nhưng trong lúc giao đấu với tên KAI, Ân Kỳ cũng như Lục Nghị không tránh khỏi việc bị trọng thương, cô ấy ngoài vết thương từ dao thì còn bị nội thương. Lục Nghị kéo áo lại cho Ân Kỳ sau đó anh ta bỗng bế cô ấy lên trên tay, lúc này Tam Nương mới đưa ra cánh tay để ngăn cản: "Cậu muốn đi đâu?"

"Không thể làm phiền chị Tam quá nhiều, tôi sẽ về nhà của mình."

"Ở đây cậu sẽ được chăm sóc tốt hơn."

Lục Nghị nhìn xuống Ân Kỳ rồi nói với Tam Nương: "Lục Nghị cám ơn chị Tam! Nhưng Lục Nghị vẫn không muốn ở lại."

Tam Nương bỏ cánh tay xuống để cho Lục Nghị đi qua mà không ngăn cản nữa. Tam Nương xoay người nhìn theo Lục Nghị, cô nghĩ: "Trần ca bị dính đến Quách Hiểu An đã là đủ rắc rối, bây giờ đến Lục Nghị cũng dính đến một cô gái. Nếu Giã Kim Đại biết sát thủ của ông ta động tâm, thì chắc chắn ông ta sẽ ra tay thanh trừ."

Đôi môi đỏ của Tam Nương bỗng giãn ra một nụ cười thật nham hiểm: "khi đó mình có nên thừa cơ hội để xử lý luôn tổ chức RED không?"

 

Tại nhà của Trần Hạo.

Trần Hạo ngồi trên giường, anh ta đang bắt Hiểu An thay băng cho mình. Hiểu An cẩn thận tháo miếng băng trên cánh tay của Trần Hạo, máu đỏ nhuộm hết phần băng gạc, có lẽ Trần Hạo đã vận động mạnh nên khiến máu rỉ ra nhiều.

An lau vết thương cho Trần Hạo, bôi thuốc vào sau đó thì lấy một miếng băng mới từ từ mà quấn lại. An làm rất khéo không hề vụn.

Trần Hạo xưa nay không thích nữ nhân động chạm, hễ ai động vào là anh ta như muốn bóp chết người đó, cho dù là Tam Nương người của bộ ba Tam Hổ cũng rất hạn chế tiếp xúc với Trần Hạo. Tam Nương cùng lắm chỉ khoác cánh tay của Trần Hạo, nhưng cũng chỉ là khi hoạt động nhiệm vụ cả hai cải trang để thâm nhập vào một tổ chức nào đó mà thôi. Chứ bình thường Tam Nương cũng không quá đà với Trần Hạo. Có điều đó chỉ là đối với Tam Nương nhưng với An thì lại khác, anh ta lại để cho An động vào người mình, để cho cô ấy cài áo mà không hề tức giận.

Đây cũng không phải lần hai lần ba gì An chạm vào Trần Hạo, ngay từ lúc cô gặp anh ta tại nơi mình sinh sống thì đã là lúc cô động vào người anh ta rồi. Có lẽ từ đó Trần Hạo đã quen dần với sự tiếp xúc của An, nên bản thân anh ta không bài xích với cô ấy giống như những nữ nhân khác.

Hiểu An sau khi băng bó xong thì giúp Trần Hạo cài lại nút áo sơ mi, sau khi An làm xong thì Trần Hạo liền khoác vào chiếc áo chuẩn bị bỏ đi. Hiểu An chợt gọi: "Hạo ca ca!"

Trần Hạo nhíu mày quay lại.

Hiểu An nói: "Anh không ăn cơm sao?"

"Cô ăn trước đi."

Trần Hạo nói rồi đi thẳng ra bên ngoài, anh ta sắp lại gần chiếc xe thì Hiểu An lại chạy theo gọi: "Hạo ca ca! Hạo ca ca à!"

Trần Hạo tặc lưỡi một cái, anh ta quay người đi đến chỗ Hiểu An. An thấy Trần Hạo có vẻ bức bối thì cụp mắt xuống. Trần Hạo đi tới nói: "Cô muốn sao nữa đây? Một ngày không gọi tên tôi thì cô ăn không ngon ngủ không yên có phải không?"

An nâng mắt nhìn Trần Hạo, cô đưa ra một hộp thuốc: "Hồi nãy anh chưa uống."

Mỗi lần thay băng xong Trần Hạo sẽ uống thuốc nhưng vừa rồi anh ta không uống nên An vội đuổi theo để đưa thuốc cho Trần Hạo. Trần Hạo thở ra anh ta cầm lấy hộp thuốc, ánh mắt đang hạ thấp của anh ta chợt nhìn đến cái chân còn chưa cắt bột của Hiểu An.

"Chân chưa lành, chú ý đi đứng! Đừng có làm những chuyện không ai mướn."

Trần Hạo nói rất lạnh lùng, anh ta cầm hộp thuốc tính đi đến chỗ chiếc xe thì bất chợt một tiếng nổ vang lên cái đùng. Áp lực nổ từ chiếc xe khiến Trần Hạo bị quăng ngã ra sau.

Hiểu An hớt hãi chạy đến, cô vội đỡ lấy Trần Hạo: "Anh có sao không?" An lo lắng hỏi.

Trần Hạo đứng dậy, anh ta không trả lời An mà đi sang một chỗ rút ống nước phun vào đám cháy, sau khi đã dập tắt được lửa Trần Hạo mới vứt cái ống xuống đất rồi đi vào bên trong nhà. Hiểu An đi theo Trần Hạo, sắc mặt anh ta rất u tối, An bước vào cô nhỏ giọng hỏi: "Anh có bị thương không?"

Trần Hạo liếc mắt nhìn An, một ánh nhìn chẳng hề nhẹ nhàng: "Ra ngoài!"

Trần Hạo lạnh giọng nói. Nhưng An lại không đi, cô vẫn đứng đấy, vẫn nhìn Trần Hạo.

"Tôi nói cô không nghe thấy sao? Ra ngoài!"

An không những không đi mà còn nói: "Tại sao anh lại cáu? Là vì anh xém chết sao? Nếu anh sợ chết đến vậy thì tại sao anh không nghe An? Không ra khỏi tổ chức đó?"

Trần Hạo cười nhếch khóe miệng, anh ta bỗng đứng dậy đi tới An mà chụp lấy cổ tay của cô ấy: "Cô đừng tưởng bản thân mình rất thông thái, tôi được huấn luyện để đối mặt với cái chết như thế nào thì cô sẽ chẳng bao giờ có thể hình dung ra được."

Trần Hạo sau câu này thì chợt gắt giọng: "Vậy nên im lặng và biến khỏi mắt tôi, trước khi tôi nổi điên lên thanh toán luôn cô. Biến!"

Đôi mắt Hiểu An hiện sự bức xúc, cô nói: "Tại sao anh phải trải qua sự huấn luyện đó? Tại sao anh phải chịu đựng như thế? Tại sao chứ?"

Trần Hạo nhíu sâu xuống hàng lông mày, anh ta siết rất chặt cổ tay của An nhưng lần này thì cô ấy không hề kêu đau, không hề cố gắng để rút tay lại.

"Vì đó là sự sinh tồn!"

Trần Hạo vứt tay An rồi bỏ đi, An nhìn cổ tay của mình nó bị siết đến đỏ ửng. Trong lòng An cảm thấy hoang mang, có phải cô đang làm một chuyện rất vô nghĩa hay không? Trần Hạo vốn lạnh lùng và hung tợn như vậy, mỗi câu An nói anh ta đều không thèm để ý.

Hiểu An thở dài, cô đi ra ngoài để dọn dẹp tàn vụng của chiếc xe. Khi An đang làm thì bất chợt cô nhìn thấy một mảnh giấy, không biết là ai đã ném vào hay là của Hạo ca ca làm rơi nữa?

An mở ra xem thì bên trong có ghi dòng chữ: "An! Anh về rồi!"

Hiểu An rưng rưng nước mắt, cô thả cây chổi xuống đất mà bật khóc. Cô nhận ra đó là anh hai, anh hai về rồi, anh hai đã về tìm An. An không quan tâm tại sao anh hai lại biết An đang ở nhà của Trần Hạo, nhưng An phải đi thôi. Nếu anh hai đã về thì An cũng phải về, An sẽ lại ở cùng anh hai như trước đây, sẽ sống một cuộc sống an bình với anh ấy.

Lúc này An chợt suy nghĩ, không biết có nên để lại một lời tạm biệt với Trần Hạo hay không? Nhưng nếu anh ta biết An bỏ đi thì chắc chắn sẽ đi bắt An lại, không được, An không thể nói cho anh ấy biết.