Đằng Sau Tội Ác Là Em.

Chương 6: Bắt cá.

Trần Hạo bỏ súng xuống, trong lòng hắn có nhiều do dự nhưng không hiểu sao lại đột nhiên bật cười, một cái cười hách và cao ngạo.

Hiểu An thì chỉ thấy nụ cười ấy thật kỳ quặc vì chả có gì đáng cười ở đây cả, có lẽ anh ta đang muốn chế giễu cô chăng, trong lúc An bức bối và hướng ánh mắt sang bên thì bỗng sững người.

"Anh đừng cử động nhé!" An thốt lên.

Trần Hạo chuyển tầm mắt sang hướng mà An đang nhìn thì nâng nhẹ đôi mắt. Thứ mà hắn đang nhìn thấy là một con rắn độc màu đen, nó đang bò đến gần chỗ của hắn. Hiểu An từ từ nhích người và xua tay để con rắn có thể chạy sang hướng khác nhưng nó tỏ ra không hợp tác mà càng tiến đến gần Trần Hạo.

Hiểu An căng thẳng, cô nhìn qua Trần Hạo, hắn thì không hề sợ hãi, rắn ư? Chỉ một phát súng thì con gì cũng chết. Thế nhưng khẩu súng của hắn đã nổ chậm một giây, Hiểu An đã manh động mà lấy chân mình che cho hắn một vết cắn. Trần Hạo nổi nóng đến mức muốn quát lên với Hiểu An, cô ta thật là đã quá xem thường hắn, nếu cô ta không dại dột nhào đến thì đã không sao, hắn hoàn toàn có thể bắn chết con rắn đó trước khi nó muốn khoe ra vết cắn của mình.

Hiểu An đưa tay bóp lấy chân để tạm ngăn chất độc chạy đến tim, nhưng nó là loài rắn cực độc, cô e là mình sẽ phải chết, nghĩ thế nên An bật khóc nhưng tiếng khóc chỉ nhỏ nhẹ thút thít. Hiểu An không phải là một cô gái nhõng nhẽo trẻ con cho nên khi khóc An không bao giờ inh ỏi hay ùa la, cô chỉ rớt nước mắt rồi thui thủi tiếng nấc.

Thấy cô ấy như vậy, cơn nóng của Trần Hạo đột nhiên dịu xuống, hắn không thích sự khóc lóc than vãn vì nó thật yếu đuối vô dụng và còn khiến hắn cảm thấy nhức đầu, thế nhưng tiếng khóc của An lại làm hắn phải bận lòng, phải chú ý đến nước mắt của cô ấy.

Hiểu An ngẩng lên nhìn Trần Hạo, cô đang rất tuyệt vọng: "Tôi có thể nhờ anh một việc được không?"

Trần Hạo lại không trả lời nhưng An vẫn nói trong nước mắt: "Mộ của bà tôi ở cách đây không xa, nơi hướng đông của ngôi nhà khoảng chừng 60m. Sau khi tôi chết xin anh hãy chôn cất tôi ở bên cạnh của bà! Hãy giúp tôi! Coi như anh trả tôi lúc tôi đã chăm sóc cho anh."

Trần Hạo lạnh lùng nhìn cô, trong lòng hắn đang suy nghĩ dù sao cũng phải giết cô ta, chết vì rắn hay chết vì súng thì cũng có khác gì đâu. Hắn nghĩ như thế nhưng thâm tâm của hắn lại đang lung lay, nó dao động khi cô ấy cứ nhìn hắn mà rớt nước mắt, không được hắn phải mặc kệ cô ta, mặc kệ cô ta... mặc kệ cô ta...

Hiểu An nhờ vả xong thì dần buông tay, cô không muốn tiếp tục trong vô vọng.

"Cô đang làm gì vậy?" Trần Hạo trừng ánh mắt nhìn An.

"Chấp nhận hiện thực, dù sao tôi cũng sẽ chết mà."

Trong lúc buông xuôi ấy thì chân cô đột nhiên bị một bờ môi áp lên, Hiểu An sững sờ kinh ngạc. Trần Hạo đã túm lấy chân cô mà hút máu độc, miệng anh ta nhổ ra một chỗ máu, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn sang Hiểu An: "Có tôi ở đây cô sẽ không chết!"

"Anh đừng làm vậy, rất nguy hiểm!"

Trần Hạo chẳng cần lắng nghe đến lời An nói, anh ta liên tục hút máu rồi phun ra, sau một hồi thì máu độc cũng được phun ra hết.

Trong lòng Hiểu An cảm thấy rất xúc động, cô cứ nghĩ anh ta là một kẻ hờ hững nhưng không ngờ anh ta lại cứu An, anh ta đã không bỏ mặc An chết.

"Cám ơn anh!"

Trần Hạo lau đi vết máu dính trên miệng, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: "Không cần, tôi cứu cô coi như là trả ơn cô đã cứu tôi thôi."

"An biết, An cũng không cám ơn anh vì điều đó."

Trần Hạo ngạc nhiên: "Vậy thì là điều gì?"

"Vì anh đã ở đây!" An mỉm cười.

Trần Hạo né đi ánh mắt của An, tự dưng hắn lúng túng khi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, chắc mấy ngày nay uống thuốc của cô ta cho nên hắn bị điên mất rồi, đến mệnh lệnh của chủ nhân mà hắn cũng chần chừ. Trần Hạo xưa nay chưa từng bỏ qua bất cứ chỉ thị nào, kẻ đã nhìn thấy tấm bản đồ bắt buộc phải giết nhưng tại sao hắn còn cứu cô ta, rốt cuộc hắn muốn làm gì với người con gái này chứ?

Tại một nơi khác, một phụ nữ mang đôi guốc cao 7 phân phát ra âm thanh cành cạch nhưng không ồn ào mà nhỏ gọn nhịp nhàng theo từng bước chân, vóc dáng gợi cảm và thanh mảnh được ôm sát bởi chiếc váy ngắn màu đen ánh kim. Người đó đang bước những bước cuối cùng thì dừng lại để thực hiện hành động tôn sùng của một thuộc hạ.

"Chào chủ nhân, chúc chủ nhân một buổi sáng tốt lành."

Chiếc ghế tựa xoay lại một cách chậm rãi, giọng nói của người đàn ông trạc tuổi ngũ tuần vang lên: "Ừm, Chuyện của Trần Hạo thế nào rồi?"

Người phụ nữ cất giọng thanh thoát: "Vẫn chưa có tung tích gì thưa chủ nhân."

Người đàn ông tầm mắt đứng yên một tâm thẳng, trên gương mặt hằn những nếp nhăn, nhìn thì thấy có vẻ rất điềm tĩnh và ôn hòa nhưng thực ra ông ta là người tâm can khó đoán, kể cả lúc ông ta đang suy nghĩ hay đang do dự cũng không một ai có thể nhìn ra nội tâm bên trong.

"Tam nương, nếu có được tin của Trần Hạo cô hãy lập tức hỗ trợ cho cậu ta, tấm bản đồ đó tuyệt đối phải bảo toàn mang về đây."

Tam nương tên thật là Âu Nhược Đình là người thứ hai trong bộ ba của Tam Hổ.

"Đã rõ thưa chủ nhân!"

Tam nương nhận lệnh xong thì đi ra ngoài. Tên thuộc hạ của cô ta đưa tay mở cửa xe, đúng lúc ấy đột nhiên có một con chim ưng xà cánh xuống từ trên cao, nó phát ra tiếng kêu uy vũ, đôi môi của tam nương khẽ cười, cô ta giơ cánh tay thì con đại bàng liền ngoan ngoãn đậu lên.

"Ngoan! Biết tìm ta ở đây luôn sao?" Bàn tay Tam nương vuốt vuốt cái đầu con vật.

Con đại bàng liền xòe ra đôi cánh dài và mạnh mẽ của nó, Tam nương nâng ánh mắt thích thú, nó đang muốn báo tin cho cô ta biết.

"Con tìm thấy Trần Hạo rồi ư? Giỏi lắm! Không uổng công ta đã yêu thương con!"

Tên thuộc hạ thân cận của Tam nương lên tiếng: "Cô sẽ đi tim hắn ta sao?"

Tam nương cong mép môi: "Tất nhiên! Hắn đang giữ tấm bản đồ kia mà, không tìm hắn thì làm sao đoạt công lao trước chủ nhân chứ."

"Cô thật thông minh!"

Trong mấy ngày qua thần ưng của Tam nương đã bay đến những nơi mà Trần Hạo để lại thông tin liên lạc cuối cùng, và rồi nơi rừng núi ấy con Đại bàng đã phát hiện ra anh ta ở trong nhà của An. Nó là một con chim thuộc dòng chim đặc biệt được huấn luyện từ đại mạc xa xôi vì thế con thần ưng của Tam nương sau mấy ngày đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, cô ta sẽ nhanh chóng tìm ra được tung tích của Trần Hạo.

"Ưng nhi mau chỉ đường cho ta nào."

Tam nương đúc cho con chim ăn thứ gì đó rồi tung nó lên cao, nó xòe cánh rồi bay đi. Trên thân con vật có gắn một thiết bị dò tìm, Tam nương hoàn toàn có thể theo dấu của nó mà tìm đến nơi Trần Hạo đang ẩn nấp.

Hiểu An đeo thúng lên lưng rồi đi lấy đôi dép xỏ vào chân, Trần Hạo ngồi trong nhà thì lên tiếng hỏi:

"Cô đi đâu vậy?"

Hiểu An quay đầu lại, cô cười và nói: "Tôi đi hái thảo dược và mật ong."

"Mới bị rắn cắn mà đã chạy đi lung tung rồi sao?"

An vẫn tươi nụ cười: "Không sao đâu, tôi đi được mà!"

Trần Hạo không nói nữa, An cứ vậy mà chạy đi. Mãi cho đến chiều Trần Hạo ngủ xong một giấc thì tỉnh, bụng hắn đã đói meo nhưng nhìn quanh nhà thì lại không thấy Hiểu An đâu cả, cô ta đi từ sáng đến giờ mà vẫn không thấy tâm hơi đâu, không lẽ lại té ngã rồi trật chân ở đâu đó rồi chăng. Cái cô gái này thật khiến hắn phải bực mình, đi hái cái gì mà mật ong với chẳng thảo dược gì đó đến tận giờ này luôn sao? Có khi đã bị ong chích cho tơi tả rồi cũng nên. Trần Hạo cảm thấy lòng không yên, nhưng hắn cũng không rảnh để tìm hiểu suy nghĩ của mình vì trước tiên hắn phải đi tìm con nhỏ này cái đã, không biết nơi rừng núi này một mình cô ta đã tồn tại như thế nào nữa.

Trần Hạo đi tìm quanh khu rừng nhưng hắn không biết An hái thảo dược thì sẽ đến những chỗ nào vì thế cũng rất mất thời gian để tìm. Anh ta đi tới đi lui, cuối cùng tìm đến một con suối, cứ tưởng là cô ta chẳng đến đây đâu nhưng ai ngờ cô gái đó đang nhúng đôi chân ở dưới nước và trên tay còn cầm một cây gậy.

Trần Hạo bực mình, đi tìm cô ta cũng thấm mệt lắm rồi, hắn định đi đến quát cho cô ta một trận nhưng đột nhiên hắn phải đứng lại.

Dưới nước Hiểu An đang cố gắng dùng cây nhọn để bắt cá, những con cá này rất lanh lợi, để bắt được chúng An đã phải rất vất vả, cô đâm tới đâm lui, đâm mãi mà chỉ được một con nhỏ. Gương mặt An xụ xuống, nhỏ thế này thì đâu đủ nấu một bữa ăn, An gỡ con cá văng lên bờ và lại tiếp tục bắt những con khác, lần này An phải bắt con lớn hơn mới được.

Thì ra là cô ta đang bắt cá, Trần Hạo thở dài, hắn dần đi tới gần Hiểu An.

"Cô định ở dưới đó đến tối luôn hả?"

Hiểu An ngẩng lên, cô ngạc nhiên khi thấy Trần Hạo: "Ơ! Sao anh lại ra đây?"

Trần Hạo lãnh đạm nhìn An.

Hiểu An nở nụ cười ngại: "Tôi định bắt vài con cá về nấu một nồi canh nhưng chúng không dễ bắt chút nào."

Trần Hạo vẫn lạnh mặt, Hiểu An cười cười rồi lại tiếp tục bắt cá, cô chọt hết chỗ này rồi lại đến chỗ khác. An đi ra xa một chút để tìm cá nhưng lại bị trược chân té xuống nước, người cô ướt sũng, Trần Hạo lại thở dài hắn nhắm mắt một chút rồi mở ra.

"Cô lên đi!"

An ngượng ngùng nhìn hắn nhưng cô vẫn muốn bắt thêm cá nên chưa chịu đi lên, đã vậy con ngồi như thế mà dùng tay chụp tới chụp lui.

Trần Hạo bực bội liền đi xuống nước kéo cô ấy đi lên.

"Để tôi bắt thêm vài con đã."

Khi kéo cô ấy lên bờ xong thì Trần Hạo mới nói: "Mỗi lần muốn ăn cá cô đều phải tơi tả như thế này à?"

Trần Hạo nhìn một lượt người của Hiểu An, đầu tóc thì rối rít, quần áo thì ướt nhép, haiz, thật là phải thở dài với cô ta. Nhưng khi đưa mắt nhìn đến tay của Hiểu An thì anh ta liền núm lấy bàn tay của cô ấy lên xem.

"Cô nghịch nước bao lâu rồi?"

Hiểu An ngô nghê nói: "Anh hỏi vậy là sao?"

Trần Hạo nhấn mạnh giọng: "Là sao cái gì? Bàn tay cô đã tái nhợt và lạnh ngắt thế này cô không biết ư?"

An xấu hổ thụt tay lại, cô ngường ngượng cười: "Do tôi bắt cá không giỏi thôi, nếu là anh hai thì..."

Khi nhắc đến anh hai đôi mắt An liền hiện lên một tia buồn, cô bỗng nhiên ngưng lại lời nói.

"Cô hay nói tới anh hai của mình quá nhỉ, vậy anh ta đâu rồi?"

Hiểu An nhỏ giọng thốt lên: "Đã bỏ đi rồi, anh ấy không bao giờ quay lại nữa."

Giọng nói của An nghe rất buồn, Trần Hạo nhìn thấy mắt của An đỏ đỏ, hắn nhẹ giọng nói: "Lại khóc sao?"

"Không có, tôi có khóc hồi nào đâu."

Trần Hạo cong môi rồi nói: "Cô bắt cá kiểu đó thì không bắt được là đúng rồi."

Hiểu An ngạc nhiên nhìn lên: "Vậy thì là kiểu nào mới đúng."

Trần Hạo xắn ống quần rồi bước xuống nước, anh ta cầm lấy cái cây của Hiểu An rồi dơ lên:

"Là do cách cô cầm, không nên cầm một tay và cầm quá cao trên thân cây, như vậy sẽ không có lực và sẽ khó thực hiện động tác."

Trần Hạo vừa nói vừa găm một cái, anh ta dơ lên một con cá rất to. Hiểu An thì rất ngạc nhiên và thán phục, cô vỗ vỗ tay miệng tươi cười tán dương Trần Hạo:

"Wow! bắt được cá rồi, anh giỏi quá đi!"

Thấy cô ấy cười tươi Trần Hạo cũng tự dưng vui vẻ, anh ta cũng chợt cười theo. Nhưng nội tâm của Trần Hạo liền đánh động anh ta, nụ cười ấy bất giác tan biến, gương mặt của Trần Hạo lại tiếp tục băng lãnh, hắn cầm cây gậy lên bờ thảy cho An rồi lạnh lùng bỏ đi. Hiểu An ngơ ngác nhìn hắn, cái gã này lại sao nữa vậy?