Mai Ngọc Dương duỗingón tay, đem khoé môi rướm máu lau sach.
Lúc này Mai Ngọc Dương thu hồi sự đối chọi gay gắt kia, lộ ra mười phần điềm tĩnh.
Ánh mắt nàng lộ ra sự đạm mạc nhưng sự thanh tinh này vào mắt Dạ Lăng Chi nguyệt càng chói mắt, giống như im lặng lên án.
Dạ Lăng Chi nguyệt chợt có chút hối hận, tâm cũng giật lên, hết lần này đến lần khác đối mặt Mai Ngọc Dương , hắn cũng không nói ra nửa câu chịu thua
Hắn khó khăn nói ra hai chữ: “Bản vương.” “Tiểu Hồng .” Mai Ngọc Dương kêu nha hoàn bên ngoài, nghe thấy động tĩnh kia trong lòng đã sớm bị dọa sợ, chợt nghe thấy nàng gọi mình thì chạy chậm đi vào.
Tiểu Hồng thấy mặt Mai Ngọc Dương thì rơi nước mắt: “Vương phi, mặt người làm sao vậy?”
Mai Ngọc Dương đưa tay sờ sờ tự giễu cười: “Không sao, cũng thành thói quen rồi.”
Nàng nói đã thành thói quen sao?
Ngực Dạ Lăng Chi nguyệt tự dung đau nhói, đây là cảm giác chưa bao giờ có, rất khó chịu.
“Bản cung mệt, tiễn khách.
Nàng cũng không nhìn hắn, phân phó tiểu Hồng rồi xoay người rời đi.
Lý Huyền cũng có chút hờn giận đuổi theo “Thuộc hạ đưa thuốc cho Vương phi"
Thấy Dạ Lăng Chi nguyệt bất động tại chỗ, Giang Đông nhắc nhở hạn: “Vương gia, nên trả mèo cho Trắc phi".
Tuyết Nhi nghe được “trắc phi" thì dựng thăng đuôi lên , Y giật mình nhìn nó, than nhẹ: “Ngươi đi trả trắc phi, bản vương không đi ".
“Vâng.”
Nàng nhìn thấy Lý Huyền đến, thở ra một hơi: “May mắn hôm nay người thông minh” “Vương phi, ngài đừng trách vương gia, mặc dù thuộc hạ cũng rất tức giận việc hắn động thủ với ngàu, nhưng ta cam đoan hãn không có cố ý, mấy ngày nay tinh thần hẳn không tốt, độc tình phác tác cũng không rõ ràng, nhưng đối với tâm tình lại vô cùng ảnh hưởng.
“Ta biết.” Mai Ngọc Dương lột trứng gà lặn mặt, thuận tay chỉ đầu: “Ta không so đo với người có vấn đề chỗ này.” Lý Huyền lau mồ hôi, được rồi, Vương phi không tức giận là tốt rồi.Nhưng sao có thể không tức giận, Mai Ngọc Dương không thay đổi nói: “Hôm nay ta không so đo vì hẳn không bình tĩnh, cũng coi như là bệnh nhân.
Nếu bình thường hắn đánh ta, ta nhất định đánh trả.
Lý Huyền nhìn gương mặt của nàng thở dài, thầm nghĩ, dấu bàn tay không biết mấy ngày mới có thể giảm.
Nàng cũng không muốn ra ngoài, ai ngờ trong cung đột nhiên sai người truyền lời, nói trong cung có chuyện quan trọng, mời vương gia cùng Vương phi tiến cung
Chỉ cho mang vương phi, trắc phi không đủ tư cách.
Mộ Dung Bắc Uyên lên xe nghe ngựa thấy Mai Ngọc Dương dùng son phấn che đi dấu vết trên mặt, cơ hồ nhìn không ra.
Trong lòng hắn không bình tĩnh, nhưng vẫn vì thân phận rầu rĩ nói: “Sau khi vào cung mọi việc phải thận trọng, đừng gây thêm chuyện cho bản vương, muộn vậy trong cung triệu kiến chắc chắn có chuyện quan trọng.
“Không nói là gì sao?” “Không có".
Nàng đẩy rèm xe ngựa, nhìn ra ngoài trong chốc lất, trong lòng yên lặng tính toán, bất thình lình hỏi: “Thân thể thái hậu gần đây tốt chứ?”
Y không thích nàng suy đoán lung tung, hơi không vui nói: “Chớ suy đoàn lung tung, bản vương chưa tùng nghe nói Thái hậu không khỏe”
Nàng nhàn nhạt nhìn hàn, lại không nói chuyện.
Cho tới khi vào cửa cung, tiểu thái giám dẫn đường nói: “Tứ vương gia, một tháng nay sức khỏe Thái hậu suy sút, ngủ không ngoan thỉnh thoảng còn thấy cảnh tượng kỳ quái, không biết làm sao lại bị dọa, thấy ai cũng không để ý.
Nghe vậy, Dạ Lăng Chi nguyệt kinh ngạc nhìn Mai Ngọc Dương , sao nàng đoán được?
Ngay cả hàn cũng chưa từng biết chuyện, Mai Ngọc Dương làm sao biết được.Dạ Lăng Chi nguyệt ngẩng đầu mờ mịt nhìn.
Chiêu Cách Đế có tiếng hiếu thuận, thấy thái hậu không nhận ra mình, thì tìm tôn tử tôn tức để lão nhân nhận người.
Trong điện Tử tiêu của thái hậu đã rất đông người, trừ Thái tử thân thể không tốt thì hoàng tử khác đều cùng thê thất đến.
Còn có sáu bảy thái y đứng chờ, chỉ sợ hơn một nửa thái y viện đều thảo luận ở đây.
Mai Ngọc Dương nhìn bộ dạng bọn hắn thảo luận không có kết quả, thậm chí còn có thái y lớn tuổi nói nhỏ: “Chẳng lẽ có tà ma tác quái, hay là đến chùa Ngân Tuyền mời Không Đồng đại sư xem sao?”