– Ai?!
Hắn khẽ xoay mũi chân, ôm mèo quay người lại, cánh tay vẫn buông thõng nhưng ngón tay cong lại đặng sẵn sàng hạ lực ép người đến trước mặt bất cứ lúc nào.
Đúng như cảm giác, cách chỗ hắn tầm mười mét có một bóng người, song điều ngoài dự đoán chính là người kia giật thót mình vì bị hắn bất thình lình quay lại nhìn, hít mạnh một hơi còn tay chân run lẩy bẩy:
– Tại sao lại có người! Cậu… cậu là ai?
Khoảng cách giữa hai người không tính là quá xa, nhưng Tạ Bạch đứng dưới bóng cây bên chân núi nên trông như chìm vào màn đêm, còn người kia đứng bên ngoài bóng cây, ánh trăng nhàn nhạt soi sáng trên đỉnh đầu hắn.
Tạ Bạch tận dụng ánh sáng dò xét người này từ trên xuống dưới một lượt —
Đây là một người đàn ông trung niên rắn rỏi có gương mặt hơi sưng, dáng người không cao lắm, đang khoác áo lông dày dặn, trên tay còn cầm một cái áo khoác cũ, thoạt nhìn không có gì bất thường. Nhưng dạng người bình thường nào mới ăn no rửng mỡ, nửa đêm hôm khuya khoắt giữa mùa đông không ở nhà mà lại chạy đến chốn núi rừng hoang vu này?
Tạ Bạch bất chợt có kiên nhẫn, nhìn chằm chằm gương mặt người kia rồi hỏi một cách bình tĩnh:
– Anh tới đây làm gì?
Người đàn ông kia dù thân hình rắn rỏi nhưng trên mặt lại tỏ vẻ sợ sệt:
– Hở? Tôi à?
Gã vô thức lùi về sau một bước, nhưng rồi như lấy quyết tâm bước tới trước hai bước tiến về phía Tạ Bạch, nuốt nước bọt một cái mới nói:
– Tôi đến đốt vài món đồ. Còn cậu, cậu thì sao? Cậu tới nơi này giữa đêm hôm khuya khoắt làm chi…
Vẻ mặt Tạ Bạch vẫn không chút biểu cảm gì, hoàn toàn làm lơ câu sau của người đàn ông kia mà hỏi tiếp:
– Đốt cái gì?
Gã đàn ông kia còn chưa hoàn hồn sau nỗi sợ ban nãy, nét mặt hắn lộ rõ vẻ gượng gạo. Gã giơ áo khoác cũ trong tay lên, nói:
– Đốt quần áo. Ông cụ qua đời, còn chưa tới bảy ngày. Hai ngày nay trong nhà tôi không yên, trẻ con khóc lóc liên hồi, tôi nhờ người đến xem thì được bảo quên đốt hết quần áo. Tôi, tôi bèn lục tung cả nhà lên thì phát hiện đúng là còn một bộ chưa đốt. Người đó dặn tôi sau khi trời tối thì đến con đường trước núi để đốt quần áo và lạy ba lần thì trong nhà sẽ yên ổn trở lại.
Giọng người này không biết ở địa phương nào mà nói hơi ngòng ngọng, nghe vào rất mơ hồ.
Tạ Bạch “À” một tiếng sắc lẻm lạnh lùng, vẫn không nghe rõ cảm xúc ra sao, hắn hỏi lại:
– Ông cụ qua đời?
Người đàn ông trung niên gật đầu đáp “Ừm”, như chừng thấy Tạ Bạch không đáng sợ lắm, bèn cẩn thận bước tới trước thêm hai bước nữa.
Tạ Bạch lặng lẽ nhìn gã bước đến gần, chỉ còn vài bước nữa là đến ngay trước mặt mình thì đột nhiên nói:
– Trên mặt anh có dính vết anh có biết không?
Người đàn ông cầm áo khoác hẵng còn ngơ ngác:
– Hả? Vết gì?
Tạ Bạch lạnh lùng nói:
– Vết hoen tử thi.
Bốn chữ này vừa thốt, gương mặt người đàn ông trung niên kia bất chợt trở nên méo mó, sau đó cả một lớp da người đổ sụp xuống trong nháy mắt như thể đang lột áo ngoài. Từ bên trong lớp da người, một bóng đen râu tóc lồm xồm đột ngột chồm ra, hai cánh tay hình thù kỳ dị quật tới Tạ Bạch như một cơn sóng thần động đất.
Song, từ lúc trông thấy người này, Tạ Bạch không hề thả lỏng năm ngón tay mình, nhìn thấy tình hình trước mắt cũng không hề ngoài dự đoán, hắn vung ra một mảng sương đen theo chiều ngang, tạo thành một tấm lưới màu đen khổng lồ bọc ngay trước mặt bóng đen.
Xuyên qua màn lưới kia, Tạ Bạch nhìn thấy gương mặt của một đứa trẻ đột ngột phóng đại trong nháy mắt, thế nhưng đôi mắt nó trắng dã, miệng ngoác ra tiếng cười canh cách bén lẹm.
Tạ Bạch không chớp mắt lấy một cái, gảy nhẹ năm ngón tay, tấm lưới đen ngay lập tức trùm lên bóng đen quỷ quái kia, trói chặt nó vào bên trong.
Tạ Bạch cười lạnh:
– Sơn tiêu cấp thấp?
Sơn tiêu là tên thường gọi của sơn tinh, trên thế gian có vô số ngọn núi lớn nhỏ, đồi hoang núi dã đi đâu cũng thấy nên hiển nhiên số lượng sơn tinh cũng cực nhiều. Giống sơn tinh là loại yêu tinh đặc biệt khó tu nên khả năng chống chịu cũng chênh lệch khá nhiều. Một số con đặc biệt mạnh mẽ có thể biến hình tuỳ ý, ngay cả khi hoá thành hình người cũng khó lòng nhận ra. Thế nhưng đa phần sơn tinh vẫn đang ở trạng thái cấp thấp nên hoá người không ra người, quỷ không ra quỷ, nửa như khỉ nửa như người.
Trong mấy trăm năm nay, dòng dõi sơn tiêu này chỉ có một bậc thầy có thể tự do hoá thành hình người, hiện tại đang đảm nhiệm trưởng một bộ phận nào đó trong cơ cấu Nhân Gian giới, còn lại tất cả sơn tiêu khác đều là cấp thấp, nên được gọi là “Sơn tiêu cấp thấp”.
Trưởng bộ phận nào đó của Nhân Gian giới kia cũng không liên quan lắm Tạ Bạch, bởi nước giếng không phạm nước sông nên có khi cả tám trăm năm chưa chắc có thể gặp một lần. Song, bản chất là hễ yêu linh nhỡ xảy ra chuyện đều phải qua tay Tạ Bạch xử lý, nên dù có là sơn tiêu cấp cao đi nữa cũng không ăn không ngồi rồi đi gây sự với Tạ Bạch, chứ đừng nói chi là sơn tiêu cấp thấp xoàng xĩnh này.
Quả là chán sống.
Tạ Bạch lạnh mặt, siết chặt năm ngón tay, trong xương khớp vang lên vài tiếng khe khẽ.
Ngay lập tức, tấm lưới đen trói chặt sơn tiêu cấp thấp kia mạnh mẽ rút lại, chỉ nghe được một tràng âm thanh soàn soạt đan chồng lên nhau như thể có thứ gì đó bén nhọn ấn sâu vào da thịt căng cứng. Con sơn tiêu cấp thấp bị tấm lưới đen xé vụn trong chớp mắt, tan tành thành những mảnh linh nát tươm nhỏ tí trôi lơ lửng trong không trung.
Tạ Bạch thả năm ngón tay tái nhờ gầy gộc ra, hút hết toàn bộ mảnh vụn linh vào trong tay, biến chúng thành một viên ngọc tròn trịa mờ mịt rồi trở tay thu vào.
Cũng ngay khi sơn tiêu cấp thấp tan rã, một chiếc bình sứ cổ cao rơi ầm xuống đất. Dù nó rơi trên một trảng đất bùn xốp, nhưng cổ bình vẫn không chịu được lực rơi, sau khi lăn hai vòng trên mặt đất thì nó vỡ ra sau một tiếng rắc.
Ngay lập tức, tiếng âm quỷ lúc nhúc những già trẻ nam nữ hỗn loạn rít gào thét loạn tràn ra từ trong bình tựa như hồng thuỷ cuồn cuộn điên cuồng khắp nơi, chỉ trong nháy mắt đã bao kín không gian nhốt Tạ Bạch vào bên trong.
Những âm quỷ này mang khí lạnh ngút ngàn, oán khí ngợp trời, chúng khiến cổ họng Tạ Bạch đang mang bệnh sặc một cái, vị máu tanh dâng trào một cách khó hiểu, hắn bất chợt ho khan.
Hắn chống một tay lên thân cây gỗ gai góc mà ho sù sụ đến độ cong người không đứng thẳng nổi, thế mà lũ âm quỷ kia bu đến càng lúc càng đông, bao vây càng lúc càng chặt, thật sự là muốn chôn sống hắn bên trong.
Chỉ lướt nhìn thôi cũng có thể đoán được, những âm quỷ này không phải chết oan thì chính là đột tử, tử trạng không có thảm thiết nhất chỉ có thảm thiết hơn, bao nhiêu người còn chưa qua được bảy ngày đã bị con sơn tiêu cấp thấp kia bắt đi, chen chúc nghìn nghịt trong một cái bình sứ mẻ, quả là oán chồng oán.
May thay, trên người Tạ Bạch mang cái bóng của hàng trăm lệ quỷ, nếu thay vào là một người hơi yếu hơn một chút thì đã chóng bị những âm quỷ phát rồ này nuốt chửng sạch sẽ, không chừa cả một mảnh vụn xương.
Tạ Bạch càng lúc càng ho khan nặng nề, dùng một tay xua lũ âm quỷ kia đi, nhưng hễ đuổi được một con thì lập tức có hai ba con nhào tới, xua được năm con thì mười con nhào tới. Có một khoảnh khắc hắn còn suýt ngờ rằng không biết có phải con sơn tiêu cấp thấp kia đã bắt hết toàn bộ ma quỷ chết oan và đột tử ở khắp năm châu bốn bể về nhốt ở đây hay không
– Hết chương 19 –