Anh Đến Đúng Lúc

Chương 5: Đêm khuya gặp Lâm pháp y

Chương 5: Đêm khuya gặp Lâm pháp y

Diệp Thanh sục sôi ý chí chiến đấu, đột nhiên lại muốn trở lại hiện trường vụ án, tìm kiếm thêm càng nhiều manh mối.

Ánh mắt Lâm Bắc Việt khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: "Cục cảnh sát có phòng nghỉ không?"

Diệp Thanh nghiêng đầu: "Cái gì?"

Lâm Bắc Việt chỉ chỉ đồng hồ trên cổ tay, "Sắp đến bốn giờ sáng, tôi cần được nghỉ ngơi."

Dừng một chút, lại nói: "Em cũng cần nghỉ ngơi."

Diệp Thanh cơ hồ là ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới phản ứng lại lời anh nói. Cô nói: "Có thì có...... nhưng anh vẫn nên về nhà thì tốt hơn."

Lâm Bắc Việt vẫn không nhanh không chậm nói: "À, tôi nhớ ra rồi, Trương cục trưởng an bài cho tôi một văn phòng." Anh đi thẳng ra cửa, móc chìa khóa ra, mở cửa văn phòng đối diện. Bên trong có một chiếc sô pha, tuy rằng không mấy vừa lòng nhưng còn có thể chấp nhận.

"Tiểu Diệp," anh vào cửa trước, quay đầu lại nhìn cô, "Muốn tôi đem sô pha nhường cho em ngủ không?"

Trái tim Diệp Thanh run rẩy......

Tiểu Diệp...... Cái tên này thật đúng là làm cô vừa chua xót vừa khó xử mà.

Cô lắc đầu, "Tôi ngủ ở văn phòng của mình."

Xem ra, trong lòng bọn họ hiểu rõ mà không nói ra đều định không quay về.

"Vậy thì, ngủ ngon." Lâm Bắc Việt lễ phép chào hỏi rồi đóng cửa lại.

......

Diệp Thanh cùng Diêm Tiểu Tung cũng đều tự tìm nơi nghỉ ngơi.

Trong cục điều kiện đơn sơ, trong văn phòng Diệp Thanh không có sô pha, cô tự mình ghép ba cái ghê mềm. Đơn giản chập lại liền có thể nằm trên đó nghỉ ngơi.

Giữa đêm khuya đô thị tĩnh như nước, độ ấm giảm xuống, có chút lạnh lẽo. Diệp Thanh đắp một cái thảm mỏng ở trên người.

Từ 5 năm trước cô liền mạc danh sợ hãi bóng tối. Đương nhiên, bản chất con người đã tràn ngập sợ hãi bóng tối, bóng tối tạo cảm giác không an toàn.

Cô nhắm mắt lại, trước mắt chính là một mảnh đen nhánh. Đêm khuya làm người ta trở nên mẫn cảm tinh tế, khi đại não đình chỉ suy tư liền dễ dàng suy nghĩ miên man.

Mơ mơ màng màng, cô nhớ tới một ngày khiến người ta tuyệt vọng 5 năm trước.

Cha cô, một vị xứng chức cục trưởng cục cảnh sát chính trực, ghét ác như cừu hi sinh vì nhiệm vụ. Hiện trường vụ án máu chảy đầy đất, chỗ trạm kiểm soát giao thông là chiếc xe bị đâm nát tứ tung ngang dọc, trên xe tràn đầy lỗ đạn. Phụ thân ngồi thẳng tắp ở trên ghế điều khiển ô tô, súng trong tay bị máu nhuộm đỏ.

Vài ngày sau, mẹ và em trai cô cũng bị chết do tai nạn xe cộ.

Từ đây, đáy lòng cô là một mảnh hoang vu, con đường phía trước là một mảnh bụi gai. Cho nên cô mới dám nghĩa vô phản cố* đi đối diện với nguy hiểm, bởi vì cô cô độc một mình, không có vướng bận. Cô sợ nhất lẻ loi một mình khi đêm khuya thanh vắng, bởi vì lúc đó đáy lòng sẽ có sợ hãi cùng mê mang như sóng trào lao tới. Ép cho cô không thở nổi. (*Nghĩa vô phản cố : vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại)

Ngày cô hạ táng người nhà, Trương cục trưởng trầm trọng nói với cô: "Con gái, khóc ra đi......"

Cô mặt không biểu tình, ánh mắt lại thập phần hung ác, "Chú Trương, cháu sẽ tiếp tục đi theo con đường của bố cháu, sau đó —— giết bọn họ!"

Diệp Thanh ôm lấy đầu, nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

......

Bóng tối, mùi máu tươi.

Diệp Thanh mơ thấy chính mình chạy vội trong bóng đêm, dưới chân là máu tươi lẫn với bùn, khiến cô khó cất bước chân.

Trong bóng tối vô biên, không biết là ai đang đuổi theo cô.

Một bên đuổi, một bên lạnh giọng nói: "Giết cô ta!"

Trái tim đột nhiên run rẩy một trận, cô bỗng dưng tê liệt ngã xuống trên mặt đất, run rẩy, phát run.

Mở mắt ra, bốn phía là vô số nữ nhân chật vật, bọn họ đều như hổ như sói, chậm rãi bò lại chỗ cô.

Cô không ngừng lui về phía sau, thối lui đến góc tường, không chỗ để chạy thoát.

Có một nam nhân xuất hiện ở trước mặt cô, không tiếng động cười ôn hòa.

Hắn chậm rãi cúi người, nhẹ giọng nói: "Cô bé của ta." Hắn đưa cho cô một chiếc đao, "Cô cùng bọn họ, chỉ có một người có thể đi ra ngoài."

Diệp Thanh cầm đao, mê mang nhìn hắn.

"Ai còn sống, người đó đi ra ngoài."

Giây tiếp theo, nam nhân biến mất không thấy, các cô gái phủ phục trên mặt đất đột nhiên như xác sống đứng lên, bọn họ giơ đao lên, tàn sát lẫn nhau, liên tục kêu thảm thiết, máu tươi văng khắp nơi!

Thình lình có một người cầm đao nhào tới phía cô, Diệp Thanh cười lạnh, nâng đao chém xuống ——

"Không cần!" Một bên chém, cô một bên hô to!

......

Diệp Thanh đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, giơ một tay lên chém lung tung, vừa chém vừa hô to: "Không cần!"

Đột nhiên có bóng người đè ép lại đây, cô theo phản xạ lần đến súng bên hông, tay lại bị người đó đè lại.

"Là tôi!"

Diệp Thanh bị đè ở trên ghế. Cô mở mắt ra, hốt hoảng trừng lớn mắt đi xem.

Cô thấy Lâm Bắc Việt, anh đang thật sâu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm mà an tĩnh, Diệp Thanh điều tiết hô hấp, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

"Gặp ác mộng sao?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Diệp Thanh gật gật đầu, ngoan ngoãn giống trẻ con vừa mới tỉnh ngủ.

Lâm Bắc Việt híp híp mắt, "Thường xuyên như vậy?" Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, như là đang trấn an.

Diệp Thanh ngồi dậy, phát hiện cảnh trong mơ trở nên mơ hồ.

"Làm hình cảnh mà, thường xuyên tiếp xúc mấy chuyện máu tanh, khó tránh khỏi sẽ gặp ác mộng," cô không chút để ý nói.

Lâm Bắc Việt nhìn chằm chằm cô một lát, thử thăm dò hỏi: "Mơ thấy cái gì?"

Diệp Thanh sửng sốt, một hồi lâu mới nói: "Mơ thấy tôi —— mơ thấy có người muốn giết tôi."

Lâm Bắc Việt lấy bình nước nóng, chuẩn bị nước ấm.

"Đừng xem thường cảnh trong mơ, mộng là biểu hiện của tiềm thức." Anh xoay người, nói với cô: "Có gặp qua bác sĩ tâm lý hay chưa?"

Diệp Thanh kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một tấm danh thiếp, đưa cho Lâm Bắc Việt.

Cô nói: "Đây là bác sĩ tâm lý tốt nhất ở đây, cũng là cố vấn tâm lý của cục cảnh sát. Về sau nếu anh gặp vấn đề về tâm lí có thể đi tìm anh ta."

Lâm Bắc Việt đem danh thiếp niết ở đầu ngón tay, nhàn nhạt liếc mắt một cái, hỏi: "Nam?"

"Đúng vậy," Diệp Thanh gật đầu, "Vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, hiểu được tâm lý học, nói chuyện với anh ta một lần, giống như là được trấn an."

"Ồ," Lâm Bắc Việt không lạnh không nhạt cười cười, đem danh thiếp trả lại cho cô, "Tôi không cần thứ này."

Diệp Thanh không sao cả, đem danh thiếp thả lại trong ngăn kéo.

Lâm Bắc Việt thấy cô thần sắc như thường, đã không còn sợ hãi và tim đập nhanh như khi mơ, liền hỏi: "Bao lâu thì em đi gặp người này một lần?"

Diệp Thanh nói: "Chỉ là thỉnh thoảng. Nhưng mà anh ta là cố vấn tâm lý của cục cảnh sát, cho nên sẽ thường xuyên tới. Hơn nữa có khi anh ta còn trợ giúp tra án."

Lâm Bắc Việt nhíu mày, "Hử?"

"Anh ta biết thôi miên, sẽ phát hiện nói dối." Diệp Thanh nói.

Lâm Bắc Việt cười khẽ nói: "Xem ra, cục cảnh sát thật đúng là nhân tài đông đúc."

Thanh âm của anh cực đạm, ngữ khí nghe có chút kỳ cục. Diệp Thanh cười: "Ha, rốt cuộc anh cũng thừa nhận tôi là một nhân tài!" Cô híp mắt, đôi mắt đen láy gióng như đồng tử mèo, "Lâm Bắc Việt, tôi rất chờ mong được hợp tác với anh."

Tia nắng ban mai xuyên qua kẽ hở lá cây, chiếu xạ vào, tạo thành quang ảnh tươi đẹp.

Trên người Lâm Bắc Việt nhiễm vầng sáng, anh cười khẽ, bộ dáng thanh tuấn rất đẹp.

Anh nói: "Tôi cũng rất chờ mong."

......

8 giờ 40, phòng họp cục cảnh sát.

Diệp Thanh triệu tập người tham dự án kiện mở cuộc họp. Các nam nhân trong cục cảnh sát tinh thần phấn chấn, tập trung tinh thần chờ đợi thảo luận vụ án với cô.

Tống Kiều đã điều tra rõ ràng quan hệ xã hội của Giả Tinh Tinh, tư liệu liền đặt ở trong tầm tay Diệp Thanh.

Diệp Thanh nhìn Lâm Bắc Việt đứng ở phía trước cửa sổ, híp híp mắt.

Ánh nắng sáng sớm tịnh như nước, chiếu vào nam nhân đứng phía trước cửa sổ, cao lớn, anh tuấn. Khí chất quanh thân anh có chút không hợp với hoàn cảnh cục cảnh sát, nhưng lại hài hòa nói không nên lời.

Tống Kiều nhịn không được trộm ngắm rất nhiều lần, sau khi bị Diệp Thanh phát hiện, ngượng ngùng le lưỡi.

"Lão đại, anh ta chính là chuyện gia pháp y phía trên điều tới?" Tống Kiều nhẹ giọng hỏi.

"Ừm," Diệp Thanh không lạnh không nhạt.

Tống Kiều còn muốn nói chuyện, Diệp Thanh đã không nhanh không chậm vỗ vỗ tay, nói: "Tốt, hiện tại bắt đầu mở cuộc họp!"

Mọi người động tác nhất trí nhìn về phía cô, Diệp Thanh khẽ đảo mắt đẹp, nâng cằm lên, khuôn mặt xinh xắn.

Cô nói: "Tôi trước nói một vài cái nhìn của tôi về vụ án này."

"Căn cứ điều tra về Giả Tinh Tinh, phát hiện cô ta đã từng có cuộc sống sinh hoạt thập phần phức tạp, tam giáo cửu lưu* đều có. Quan hệ tình cảm hỗn loạn, đã từng kết giao cùng nhiều nam nhân, thậm chí từng làm tiểu tam. Cho nên, không bài trừ khả năng giết người báo thù vì tình. Đương nhiên, điều này còn cần tiến hành bài tra quan hệ xã hội của Giả Tinh Tinh thêm, điều tra rõ động cơ gây án. (*Tam giáo cửu lưư: Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia.

- Cụm từ này dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội)

Tiểu khi Giả Tinh Tinh ở, bảo vệ theo dõi gắt gao, người xa lạ muốn đăng ký mới có thể tiến vào. Mà cùng ngày án phát, người trong tiểu khu cùng nhân viên an ninh đều cho biết không thấy người xa lạ; hơn nữa hung thủ vào nhà giết người nhưng không có dấu vết mạnh mẽ tiến vào, cho nên hung thủ cũng không bị Giả Tinh Tinh đề phòng, có thể là người quen của Giả Tinh Tinh. Bởi vậy, tôi suy đoán hung thủ có thể ra vào tiểu khu bình thường, thậm chí thập phần quen thuộc với tiểu khu.

Có thể đối tượng điều tra trọng điểm đặt ở trong tiểu khu, ví dụ như bảo vệ, nhân viên quản lý bất động sản, thậm chí là hộ gia đình. Cũng có thể trọng điểm điều tra người quen, bạn bè của Giả Tinh Tinh."

Mọi người tập trung tinh thần lắng nghe, cũng không có ai ngắt lời cô.

Nhứng thứ đó đều là suy luận đơn giản tầng ngoài, cho nên cũng sẽ không có dị nghị quá lớn.

Diệp Thanh dựa vào mặt bàn phía sau, khoanh tay trước ngực.

Cô tiếp tục nói: "Hung thủ nhất định có năng lực phản trinh sát, hắn gây án kín đáo cẩn thận, thậm chí dùng tới cả Dị bính phân; trình độ văn hóa của hắn không thấp, thậm chí hiểu được một ít kiến thức y học."

"Cuối cùng," cô đưa hai tay ra sau, chống lên bàn, nói: "Hung thủ có lẽ là một nữ nhân, hoặc là một nam nhân tương đối gầy yếu ......"

Hình cảnh Quý Dương bỗng nhiên giương mắt, nhìn về phía Diệp Thanh, nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"

"Bởi vì ——"

"Bởi vì......"

Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt không hẹn mà cùng mà mở miệng, lại đồng thời dừng lại, nhìn về phía đối phương.