Quầy hàng trước đây của Lâm Húc Dương đã trở thành nơi kinh doanh đồ xiên chiên, ông chủ là một người đàn ông có vẻ đã ngoài ba mươi tuổi.
Nhìn thấy Lâm Húc Dương đi tới, anh ta chủ động đưa một điếu thuốc: "Người anh em, để tôi giúp cậu!"
"Cảm ơn!"
Lâm Húc Dương mỉm cười nhận lấy điếu thuốc, nhưng không vội vàng hút.
Lúc còn ở trên xe Thanh Di đã giải thích với anh, để tránh quản lý đô thị gây phiền phức, cứ sử dụng chiếc xe quầy hàng trước đây để hoạt động trước đã.
Lâm Húc Dương cũng lo ông chủ hiện tại sẽ không đồng ý, nhưng Phương Thanh Di đã giải thích với anh rằng anh tổ chức hoạt động ở chỗ người ta, đồng nghĩa với việc mang thêm nguồn khách đến cho người ta, chắc chắn người ta sẽ đồng ý.
Và lúc này xem ra chủ quán đồ xiên chiên cũng rất nhiệt tình, ngay từ lúc sớm của buổi trưa đã có rất nhiều người ở quảng trường âm nhạc, thỉnh thoảng lại đến gian hàng của anh ta hỏi thăm tình hình quán khoai tây Tình Nghĩa trước đây, đồ xiên của mình cũng nhờ đó bán được rất nhiều.
Chủ quán thịt xiên chiên cũng rất tò mò về ông chủ bán khoai tây, lúc gặp mới biết chỉ là một chàng trai trẻ.
Đồng thời trong lòng anh ta cũng vô cùng ngưỡng mộ người thanh niên này, không làm kinh doanh nữa mà đem hết nguyên liệu còn dư tặng miễn phí cho người ta, có thể coi là chỉ kiếm được chút tiếng tăm chứ không được bất cứ lợi lộc nào khác.
Khi trở lại quảng trường âm nhạc, Lâm Húc Dương cũng rút điếu thuốc ra chào hỏi hàng xóm cũ.
Chủ quán bánh bao chiên cầm lấy điếu thuốc rồi hỏi với vẻ áy náy: "Người anh em, sức khoẻ không sao chứ? Cậu cũng đừng trách tôi, tôi làm ăn buôn bán nhỏ cũng không dễ dàng gì, thực sự không dám dây vào đám người đó.”
"Không sao đâu ông anh, anh đừng suy nghĩ nhiều, ngược lại chính tôi là người làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh. Điều này khiến tôi hơi áy náy. Anh yên tâm, sau này sẽ không có chuyện phiền phức như vậy nữa!”
Lâm Húc Dương nói với vẻ không để tâm đến chuyện đó.
Sau khi hút hết một điếu, Lâm Húc Dương quay trở lại gian hàng của mình và hô lớn: "Bây giờ bắt đầu tặng khoai tây, mọi người xếp hàng theo thứ tự! Cũng đừng chỉ ăn khoai tây của tôi, thịt xiên chiên ở đây rất ngon, bánh bao chiên cũng rất ngon, có thời gian mọi người đến ủng hộ nhé!”
Lâm Húc Dương cũng không quên quảng bá giúp các quầy hàng xung quanh, những người ở phía sau đều biết điều đi đến các quầy hàng gần đó để mua thứ gì đó.
Trong chốc lát, các quầy hàng ở quảng trường âm nhạc sôi động hẳn lên, nhưng người chán nản nhất vẫn là ông chủ quán khoai tây ở hàng đầu tiên.
Lâm Húc Dương tặng khoai tây miễn phí như thế này, nhà ông ta không bán được hàng, hoặc cũng có người mua một bát và đem ra so sánh, họ đều lắc đầu thất vọng, cái gọi là không so sánh thì sẽ không bị tổn thương là đây.
Vợ chồng chủ quán kia tức đến mức không nói nên lời, chỉ biết canh chừng quầy hàng trống vắng.
Ông ta không chịu nổi, lại lén lút gọi điện cho tên đầu trọc báo tin. Chỉ là không ngờ câu trả lời mà ông ta nhận được lại là kêu ông ta đừng có quản chuyện này nữa.
Điều này khiến họ buồn bã, không biết sau này phải làm sao.
Khi Lâm Húc Dương bắt đầu làm khoai tây, mọi người xung quanh cũng bắt đầu tự giác xếp hàng.
Thấy trong gian hàng của Lâm Húc Dương có thịt xiên chiên, nên họ cũng nghĩ đến việc mua ủng hộ một ít, dù sao khoai tây cũng không phải mất tiền.
Ông chủ thịt xiên chiên cười hỉ hả giúp đỡ, bản thân anh ta cũng bán được rất nhiều đồ.
Chỗ ngồi phía sau quầy hàng về cơ bản đều chật cứng người, toàn là người vừa ăn khoai tây vừa ăn thịt xiên chiên hoặc bánh bao chiên. Đương nhiên việc buôn bán của nhà bán trà sữa ở đây cũng sôi động hẳn lên.
Ông chủ bán bánh bao chiên thấy bên Lâm Húc Dương quá bận rộn nên cũng tranh thủ lúc rảnh giúp đỡ anh.
Một lúc sau, khoai tây của Lâm Húc Dương đã phát gần hết.
Nhìn mọi người vẫn đang xếp hàng chờ đợi, Lâm Húc Dương chỉ có thể hét lên xin lỗi: "Các bạn phía sau, tôi thật sự xin lỗi, khoai gần hết rồi, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, các bạn muốn ăn thì chỉ có thể mua thịt xiên chiên thôi nhé."
"Anh tặng cho mấy người phía trước ít đi một chút, ít nhất cũng để cho chúng tôi nếm thử vị ra sao chứ!”
Ai đó hét lên từ phía sau.
"Hay là tôi mua giúp cậu ít khoai tây, cậu làm nhiều thêm một chút?”
Ông chủ thịt xiên chiên gợi ý.
"Thôi, chế biến rất tốn thời gian. Như này là tốt rồi, chiếm dụng quầy hàng của anh lâu như vậy, anh chia cho mọi người số khoai còn lại là được! Tôi cũng phải nghỉ một lúc.”
Lâm Húc Dương suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy cám ơn cậu nhiều! Hút điếu thuốc nhé..."
Ông chủ thịt xiên chiên nhanh chóng rút điếu thuốc ra, anh ta biết đây cũng coi như là Lâm Húc Dương giúp hỗ trợ việc kinh doanh của mình.
Anh ta phát khoai, cũng có thể nhân tiện quảng cáo bán hàng thịt xiên chiên của chính mình.
Thực tế, chiều nay anh bán được nhiều thịt xiên chiên hơn cả tuần trước, rất nhiều trong số đó đã hết sạch hàng.
"Anh Húc Dương......"
Lâm Húc Dương vừa muốn nghỉ ngơi hút điếu thuốc, thì nghe thấy tiếng hét quen thuộc.
Anh ngước lên, một gương mặt xinh đẹp đang háo hức nhìn mình.
Lâm Húc Dương đặt điếu thuốc xuống, cười đi tới: "Ha, sao cô lại đến đây? Tôi còn tưởng rằng cô vẫn đang bị bố mình cấm túc cơ."
"Tại sao anh không nói cho tôi biết là anh ra viện rồi? Tại sao tôi gọi điện anh lại không nghe máy?"
Cung Ấu Hi đỏ mắt hỏi.
Hôm nay Cung Ấu Hi thoát được vụ cấm túc mới có cơ hội ra ngoài. Cô liền chạy ngay đến bệnh viện thăm Lâm Húc Dương, nào ngờ người ta nói rằng anh đã ra viện rồi.
Cô đã lấy lại được điện thoại, gọi mãi nhưng không có ai bắt máy.
May mắn thay, khi đang theo dõi bạn bè cô đã phát hiện ra chút tin tức này, mới biết là Lâm Húc Dương đang ở quảng trường âm nhạc, liền vội vàng chạy tới.
Khi nhìn thấy Lâm Húc Dương, Cung Ấu Hi đột nhiên cảm thấy tủi thân và muốn khóc.
"Hả? Cô gọi cho tôi à?"
Lâm Húc Dương vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa rồi bận quá có cuộc gọi cũng không nghe thấy, giờ lấy ra mới thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi bận quá nên không nghe thấy ... ấy ấy, sao cô lại khóc ... khoan khoan ..."
Lâm Húc Dương ngẩng đầu lên xin lỗi, anh thấy hai hàng nước mắt tuôn chảy trên khuôn mặt của Cung Ấu Hi.
Lâm Húc Dương bất lực, không biết làm sao để an ủi cô gái này, vội vàng quay lại quầy hàng mời cô một bát khoai tây.
"Mau nếm thử đi, đây là bữa tôi chia tay không bán khoai nữa. Ấy ấy, sao cô vẫn còn khóc, sao vậy?"
Lâm Húc Dương đưa khoai tây cho Cung Ấu Hi.
Nhưng nước mắt của Cung Ấu Hi như nước vỡ bờ, cô cầm bát khoai tây lau nước mắt và nói: "Tôi chỉ lo lắng cho anh thôi. Đã nhiều ngày không gặp, tôi tưởng anh đã bỏ trốn rồi ..."
"Tại sao tôi lại bỏ trốn? Ầy, được rồi, chúng ta kiếm chỗ nói chuyện đi. Cô cứ khóc lóc như thế người ta lại tưởng tôi không cho cô ăn khoai, bắt nạt cô! Nếu cô còn khóc nữa là không được đâu nhé, cho dù muốn khóc thì chúng ta cũng phải tìm nơi nào không có người rồi hãy khóc được không? Người ta nhìn thấy thì xấu hổ biết chừng nào!”
Lâm Húc Dương vội vàng dỗ dành.
"Đáng ghét, anh mới xấu hổ ấy!"
Gương mặt xinh đẹp của Cung Ấu Hi biểu cảm thút thít, cô mở khoai tây ra cắn một miếng.
Lâm Húc Dương thấy thế liền mừng rơn, không khỏi bật cười thành tiếng.
"Sao anh lại cười cợt người ta?"
Cung Ấu Hi đỏ mặt hỏi.
"Ha ha, không có gì, tôi thấy cô vừa nhìn vừa ăn đồ ăn, đoán chắc là mấy người ham ăn cũng kiểu như cô vậy. Cho dù khóc, có cái gì ngon cũng phải ăn trước đã.”
Lâm Húc Dương cười giải thích.
"Còn lâu ấy, chỉ là tôi nghĩ rằng khoai tây này của anh có vị rất ngon. Đã bao nhiêu ngày không được ăn rồi nên cũng muốn nếm thử. Bên kia có quán cà phê, chúng ta vào trong đó ngồi đi?”
Cung Ấu Hi đề nghị.
"Ừm, quán cà phê có vẻ đắt đấy, được rồi, đi thôi, chúng ta vào trong nói chuyện!"
Lâm Húc Dương do dự một chút rồi đi theo Cung Ấu Hi vào trong quán cà phê.
Anh đã làm hết số khoai mang đến, giao hết toàn bộ số nguyên liệu còn lại cho chủ quán thịt xiên chiên, việc kinh doanh khoai tây đến đây coi như chính thức đóng cửa.