Nghe Lâm Húc Dương nói, Phương Thanh Di lập tức đứng dậy, vẻ mặt “hận sắt không rèn được thành thép” nhìn người đàn ông trước mặt: “Chơi game chơi game! Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà chỉ biết chơi game! Bây giờ cậu có bằng cấp thấp như thế là do lúc cậu còn nhỏ cứ mê chơi game mà ra đúng không? Công ty của tôi cần một người chỉ biết chơi game hay sao?’
“Tôi... Tôi nói lúc trước, thật ra gần như tôi đã không còn chơi game nữa rồi...
Lâm Húc Dương khẽ giải thích.
“Kêu cậu học máy tính chứ không phải bảo cậu chơi game, điểm xuất phát của cậu đã thấp hơn người khác, còn không biết cố gắng thì cả đời cậu sẽ như thế này, sống không ra gì mãi!”
Phương Thanh Di quát lớn.
“Tôi biết, tôi chỉ nói chuyện lúc trước, cô cần gì phải tức giận như thế? Tôi cũng đang nỗ lực, tôi cũng đang cố gắng, nhưng không phải ai cố gắng rồi cũng sẽ nhận được báo đáp!”
Lâm Húc Dương có chút không vui, chỉ chút chuyện nhỏ, sao Phương Thanh Di cứ so đo mãi thế. Anh chỉ nhắc lại chuyện mình từng chơi game hồi xưa thôi, cũng đâu có nói là bây giờ vẫn chơi đâu. Hơn nữa anh cũng đã cố gắng hết sức để kiếm tiền.
“Không nỗ lực, không phấn đấu thì vĩnh viễn sẽ không nhận được báo đáp! Căn bản của cậu kém thì nên dành nhiều thời gian học tập hơn người khác, tôi muốn tìm cho cậu một mục tiêu, nhưng cậu nhìn xem, cậu nói gì với tôi hả? Chơi game, mát xa, khoai tây trộn! Khó khăn quá thì cậu dựa vào mấy thứ này để làm giàu à? Dựa vào những thứ này để thành công à?”
Phương Thanh Di nhíu chặt mày, vô cùng tức giận nói.
“Tôi... Tôi hiểu rồi, chỉ là cho dù cô nói như vậy, tôi vẫn không có mục tiêu, có lẽ giống như cô nói đấy, căn bản của tôi quá thấp, không làm được chuyện gì, chỉ có thể làm mấy chuyện lao động hoặc không cần dùng đến đầu óc thôi.”
Lâm Húc Dương bĩu môi, anh biết Phương Thanh Di nói có lý, nhưng tiếc là nghe thấy vẫn có cảm giác không thoải mái.
“Thôi bỏ đi, chuyện của cậu thì cậu tự đi mà lo, tôi quan tâm làm gì, sau này cậu muốn sống cuộc sống như thế nào thì xem bây giờ cậu cố gắng như thế nào!”
Phương Thanh Di nói xong thì đi vào phòng mình.
“Nè... Không ăn cơm tối hả?”
Lâm Húc Dương vội hỏi một câu, cũng sắp đến giờ ăn cơm tối rồi.
“Tức no rồi, ăn không vô!”
Phương Thanh Di nói xong thì đóng sầm cửa lại.
Thấy Phương Thanh Di tức giận bỏ đi, Lâm Húc Dương đành ngồi xuống ghế sofa.
Ai mà không muốn có một công việc tốt, sống một cuốc sống tốt chứ?
Có điều lúc còn trẻ có đủ mọi loại nguyên nhân khiến anh bỏ bê bản thân, cuối cùng đây cũng là tiếc nuối cho quá trình phát triển sau này của anh.
Sau khi Lâm Húc Dương làm xong bữa tối, đi tới gõ cửa phòng Phương Thanh Di, người phụ nữ này không có trả lời, anh chỉ đành ăn một mình, chừa lại phần cho cô.
Sáng hôm sau, lúc Lâm Húc Dương dậy Phương Thanh Di đã đi làm, đi vào phòng bếp nhìn, thấy đồ ăn tối hôm qua chừa lại đã được người phụ nữ này ăn hết, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Chắc giờ này bệnh viện đã mở cửa rồi, Lâm Húc Dương dọn dẹp một chút rồi tới bệnh viện cắt chỉ.
Anh cũng không quen thuộc quy trình ở bệnh viện lắm, ngoan ngoãn đứng xếp hàng đăng ký, chỉ là anh không chú ý lúc anh lấy tiền ra khỏi túi thì có thứ gì đó cũng rơi ra ngoài.
Tháo băng gạc, Lâm Húc Dương cảm thấy đầu mình nhẹ đi nhiều, chỉ là kiểu tóc bây giờ có hơi loạn.
Muốn để lại hình tượng tốt khi đến công ty của Phương Thanh Di, anh đã tốn không ít thời gian ở tiệm cắt tóc..
Lúc Lâm Húc Dương đi vào công ty Ngự Mỹ Ưu Phẩm của Phương Thanh Di thì đã gần mười một giờ.
Anh nhìn công ty chiếm riêng một tòa cao ốc này, trong lòng thầm cảm thán mắt thưởng thức của Phương Thanh Di không tầm thường, bầu không khí trang nhã và thanh lịch, chẳng trách là công ty bán hàng xa xỉ, nhìn phong cách của công ty cũng biết ngay là rất xa hoa.
Đi đến chỗ cửa, cửa lớn là cửa kính công nghiệp tự cảm ứng, vừa bước vào đã nhận thấy được cảm giác mát mẻ từ điều hòa mang lại, có thể ngửi thấy hương hoa dễ chịu, làm người ta không kìm được muốn dừng lại đây.
“Xin chào! Xin hỏi anh có việc gì?”
Lâm Húc Dương đang muốn tìm người hỏi thăm, thì có hai nhân viên mặc quần áo bảo vệ đi đến, một người trong số đó khách sáo hỏi.
Nói là bảo vệ cũng chỉ là vì trên người họ mặc quần áo bảo vệ mà thôi, hai người này cũng không cường tráng lắm, dáng người bình thường, có một người còn thấp hơn Lâm Húc Dương, Lâm Húc Dương cảm thấy thật sự không làm cho người ta có được cảm giác an toàn chút nào cả.
“Ừm, tôi đến tìm tổng giám đốc Phương, Phương Thanh Di, tôi đã hẹn đến đây nhận việc từ trước.”
Lâm Húc Dương cười trả lời.
“Đến nhận việc? Tôi không nghe nói dạo gần đây công ty có tuyển thêm nhân viên mà? Anh đến nhận việc gì?”
Người bảo vệ có dáng người cao hơn nhíu mày hỏi.
“Tôi đến nhận việc bảo vệ, có lẽ tổng giám đốc Phương không có thông báo ra bên ngoài, đúng rồi, tôi có thẻ ra vào.”
Lâm Húc Dương định lấy thẻ chứng minh mà Phương Thanh Di đưa cho, anh để trong túi quần.
Nhưng khi sờ vào thì phát hiện nó không có ở đó, anh bèn tìm hết tất cả túi trên người, nhưng ngoài tiền mặt và di động ra thì không còn thứ gì khác nữa.
“Ngại quá, có lẽ tôi quên mang theo thẻ ra vào mà tổng giám đốc Phương cho tôi rồi, anh có thể cho tôi vào tìm trực tiếp tổng giám đốc Phương không?”
Lâm Húc Dương ngại ngùng nói.
“Anh bạn, thứ nhất tôi không biết chuyện gần đây công ty tuyển thêm nhân viên, ngoài ra anh nói anh đến nhận việc bảo vệ, chuyện này tôi càng rõ hơn nữa, chúng tôi cũng không có kế hoạch tuyển thêm nhân viên mới, cho nên tôi thấy nghi ngờ động cơ anh đến đây."
"Thứ hai, Ngự Mỹ Ưu Phẩm của chúng tôi chuyên bán những đồ dùng phụ nữ cao cấp, một người đàn ông như anh vào cũng không thích hợp đúng không?"
"Thứ ba, anh nói anh có quen tổng giám đốc Phương, xin lỗi cho tôi nói thẳng, có nhìn kiểu gì thì anh cũng không giống. Cho nên nếu anh muốn vào thì trừ khi anh có gì đó để chứng minh, hoặc là tôi nhận được thông báo của cấp trên mới được, nếu không xin anh rời khỏi!”
Thấy Lâm Húc Dương không có chứng minh, tuy bảo vệ có dáng người cao vẫn ăn nói khách khí, nhưng cũng đã có vẻ không vui. Hơn nữa anh ta còn cẩn thận đánh giá cách ăn mặt của Lâm Húc Dương, toàn là quần áo vỉa hè, không giống người có tiền, cho dù là đến công ty bàn chuyện làm ăn thì cũng không giống.
“Được rồi, tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc Phương của các anh là được đúng không? Để cô ấy xuống đón tôi!”
Lâm Húc Dương cũng không định so đo chuyện này, lấy di động gọi cho Phương Thanh Di, nhưng gọi mãi vẫn cứ đường dây bận.
“Sao nào? Gọi được chưa?”
Thấy Lâm Húc Dương ngượng ngùng tắt điện thoại, người bảo vệ không vui nhìn anh, trong lòng anh ta đã coi Lâm Húc Dương như kẻ quấy rối gây chuyện rồi.
“Ừ, cô ấy không nghe máy, chắc là đang bận, người anh em châm chước cho một chút, tôi thật sự có quen tổng giám đốc Phương, tôi gặp cô ấy rồi cô ấy sẽ giải thích cho anh!”
Lâm Húc Dương lấy thuốc lá ra, định giao lưu một chút, nhưng hai người bảo vệ chỉ nhìn thoáng qua bao thuốc mười đồng kia rồi cũng không nhận lấy, lắc đầu từ chối: “Xin lỗi, anh như vậy tôi cũng không thể cho anh vào được, nếu không là do chúng tôi làm việc không có trách nhiệm, cấp trên sẽ kỷ luật chúng tôi!”
Nghe thế, trong mắt Lâm Húc Dương hiện lên chút bực bội, nhưng chuyện này lại do chính anh gây ra, đối phương cũng đã khá lịch sự, anh muốn nổi giận cũng không có lý do.
Lúc này, trước cửa Ngự Mỹ Ưu Phẩm có một chiếc LandRover màu trắng đỗ lại, một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest màu xám đeo kính râm từ trên xe bước xuống, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, cử chỉ hành động còn cho người ta có cảm giác phong độ nhẹ nhàng.
Người đàn ông này đi vào Ngự Mỹ Ưu Phẩm, cũng không chào hỏi bất cứ ai, đi thẳng một mạch vào trong.
“Nè... Đợi đã! Sao anh ta có thể đi vào? Không phải các anh nói đàn ông không vào được sao?”
Lâm Húc Dương thắc mắc hỏi, sau khi người đàn ông này bước vào, hoàn toàn không có ai cản anh ta lại cả.