- Dậy đi cô nương! Chúng ta đến nơi rồi này!
Tiếng của Gatrix vang lên lanh lảnh từ phía đầu xe. Nó kéo Vera ra khỏi giấc mộng đẹp mà cô mới chỉ được trải nghiệm ngắn ngủi sau hàng giờ đồng hồ học kiến thức từ Gatrix trong thế giới tinh thần.
Vera làu bàu đôi câu, vươn vai đầy ngái ngủ trong cái nắng sớm hắt qua khung cửa sổ. Cô vung đôi chân thon dài ra khỏi giường, xỏ vào đôi dép bằng bông, bước loẹt quẹt về phía bàn ăn. Trên đó, Gatrix đã bày sẵn vài đĩa thức ăn nhẹ cùng một tách ca cao sữa vẫn còn nghi ngút khói.
Cô nàng há miệng, dùng một tốc độ hoàn toàn phi lý để chén sạch tất cả mọi thứ trên bàn, mà bụng cô vẫn phẳng lì không hề có thêm một chút gợn cong nào, khiến người ta tự hỏi không hiểu từng đó thức ăn đã biến đi đâu mất nữa.
Vera điều khiển những chiếc bát đĩa bay tới chậu nước để cách bàn một đoạn, rồi tiếp tục chỉ huy cho miếng xơ mướp cọ sạch hết dầu mỡ bám trên bát đĩa. Nếu là Gatrix thì thậm chí hắn còn có thể điều khiển cho chất bẩn biến mất khỏi bát đĩa cơ, nhưng Vera chưa thể khống chế phép thuật tới mức tinh tế như vậy. Sau khi đã rửa xong, cô xếp hết bát đĩa vào một chậu gỗ khác, còn chậu nước kia thì cô nén chúng thành một dòng chảy, phun ra từ cửa sổ phía đằng sau xe.
Trong vài ngày này, Gatrix và Vera đã mua sắm đủ thứ hầm bà lằng trên đời. Một số thứ Gatrix phải tự tay chế tác bởi ở thời đại này có lẽ còn chưa có, ví dụ như ghế sô pha chẳng hạn! Ngoài ra còn có một sứ nhu yếu phẩm rất cần thiết như bánh xà phòng, bàn chải, kem đánh răng chẳng hạn.
Hắn thậm chí còn làm dư thêm ra một ít, sau đó đóng gói lại trong những hộp giấy cứng, rồi vẽ lên trên những hình vẽ đẹp mắt, cốt để thu hút sự chú ý.
Vera không phải là một cô gái thích dựa dẫm. Nhiều năm lang bạt nay đây mai đó đủ để khiến cô có thừa khả năng tự kiếm cái bỏ vào miệng, nhưng chỉ vài tháng ở gần Gatrix thôi đã khiến Vera cảm thấy mình bị lệ thuộc vào anh cực kì nặng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những thứ tiện dụng Gatrix tạo ra khiến cô gần như không có cách nào cưỡng lại cả!
Hãy thử nhìn lại những thứ đang "nô lệ" Vera mà xem! Bàn chải đánh răng, một thứ công cụ Gatrix tạo ra giúp cô lấy những mảng bám của thức ăn thừa đọng trên răng. Theo như lời Gatrix kể, nó sẽ khiến miệng cô trở nên sạch sẽ và tránh bị hôi miệng. Cái thứ hai mới là điều Vera quan tâm nhất!
Rồi tới bánh xà phòng! Thứ này thật sự cực kì thú vị! Trước đây Vera chỉ biết các cô gái thường hay tích tiền để mua những lọ pha lê nhỏ xíu đựng một thứ chất lỏng thơm ngào ngạt có tên là nước hoa.
Nhưng giờ chỉ cần cầm cái cục cưng cứng trơn trơn này lên, chà nhẹ lên da rồi tắm là người cô sẽ luôn thơm ngát, đủ loại mùi vị luôn, tùy vào sở thích của cô. Đúng như Gatrix dạy, trở nên sạch sẽ có thể khiến tâm trạng chúng ta tốt lên rất rất nhiều!
Chợt cô nghe thấy tiếng léo nhéo đâu đó nơi đầu xe! Tò mò, Vera tiến ra phía cửa.
- Bên trong này là phòng nghỉ của bọn ta. Đây là một xe chở hàng, các anh định nhòm ngó gì trong này nữa?
- Xin lỗi thưa cô, nhưng theo nguyên tắc thì chúng tôi phải kiểm tra hết! Nhỡ đâu các vị mang vật nguy hiểm vào trong làng thì sao?
- Có chuyện gì thế?
Vera ló một nửa người ra ngoài. Hiện tại họ đang đứng ở cổng một ngôi làng, phía trước là hai người đàn ông phương phi béo tốt, đầu đội mũ vải của nông dân đang tranh cãi với Gatrix. Con Goblin lúc này đang mặc một chiếc áo choàng mới, tất nhiên, và khua chân múa tay ngăn cản những người gác cổng không cho họ tiến vào trong thùng xe.
- Rất xin...
Hai người gác cổng không có cách nào hoàn thành được câu chào xã giao của mình! Bởi trong khoảnh khắc đó, dưới ánh nắng nhè nhẹ của mặt trời ban sớm, họ đã thấy một cảnh tượng họ không bao giờ quên được! Một thứ mà lâu lâu họ vẫn hồi tưởng lại, như một ký ức tốt đẹp nhất về những năm tháng đã trôi qua trong cái cuộc đời lặp đi lặp lại tẻ nhạt của họ.
Họ thấy một cô nàng, với mái tóc vàng dài xõa xuống một bên vai, cùng gương mặt xinh đẹp tới mức ám ảnh đang nhoài người ra khỏi chiếc rèm che. Hẳn là cô mới ngủ dậy, bởi họ vẫn nhận rõ được nét ngái ngủ còn vương vấn đâu đó trên gương mặt cô, cùng chiếc áo sơ mi trắng trễ nửa vai xộc xệch chưa kịp thay.
Bờ vai thon đẹp tới mức bóng hẳn lên dưới ánh nắng đã khiến cho tầm mắt của hai gã gác cổng bị khóa chặt lại, và ở nơi đó, hơi trượt tiếp xuống dưới, thông qua phần áo hở, họ đã thấy thiên đường!
Cả hai thề có Gildur trên trời rằng loáng thoáng đâu đó, họ đã thấy một màu hồng phấn, mơn mởn như cánh hoa đào, mướt mát như bông hoa vừa được tưới tắm, tràn ngập trong thứ nhựa sống thanh xuân.
- Hai người không sao chứ?!
Gatrix quát to ngay khi thấy hai người gác cổng phun máu ra từ mũi! Nó không giống như hành động chảy máu cam thông thường, chỉ đơn thuần là hai dòng máu chảy rỉ rách xuống từ lỗ mũi.
Những người gác cổng xịt máu mạnh tới nỗi gần như có cảm giác lỗ mũi của họ bị hai cây que màu đỏ tươi cắm thẳng vào vậy! Thoáng bối rối trôi qua, khi cả hai đưa tay lên, cố gắng ngăn lại cơn sốc đột ngột do máu lên não quá nhanh, đồng thời xua tay ra hiệu cho Gatrix.
- Không sao không sao! Chắc do thời tiết nóng quá nên bọn tôi chảy máu cam thôi!
- Đúng đúng! Do trời nóng quá thôi!
Gatrix ngoái lại đằng sau, và hắn hiểu mọi chuyện ngay lập tức! Gatrix lắc nhẹ đầu, ngoắc tay một cái. Lập tức chiếc rèm cửa như sống lại, ôm chầm lấy thân thể Vera!
- Hồi phục!
Gatrix đặt bàn tay vào gần mũi của từng người, lầm bầm thần chú. Khi thấy máu ngừng chảy, hai người gác cổng vừa mừng vừa sợ! Bởi các pháp sư vẫn được coi là những kẻ có tính tình gàn dở, khó chiều. Chẳng ai biết được liệu lúc nào một pháp sư cao hứng lên có thể biến họ thành những cây đuốc sống chỉ vì vừa lỡ nhìn thứ không nên nhìn không nữa!
- Như vậy chúng ta qua được rồi chứ?
- Vâng vâng thưa pháp sư tôn kính! Mời hai vị!
Hai người gác cổng vội vàng đứng dạt sang hai bên, khom người đưa tay chỉ lối cho chiếc xe ngựa vào trong làng. Đùa gì chứ, vị pháp sư kia chưa giết họ là may lắm rồi, ai còn dám đòi kiểm tra xe của người ta, ngại mạng dài quá à?
- Buổi sáng tốt đẹp, hai vị!
Gatrix vẫy tay tạm biệt, sau đó gióng dây cương, điều khiển hai con ngựa sừng tấm tiến về phía trước.
- Mày thấy chứ?
- Có! Mày cũng thấy à?
- Trong một thoáng, tao đã nghĩ mình chuẩn bị về chầu trời rồi chứ!
Hai người gác cổng chờ chiếc xe đi một đoạn rất xa mới dám thì thầm bàn tán với nhau. Với họ việc nhìn ngắm thân thể phụ nữ không phải điều mới lạ, dù sao thì họ cũng đã có vài đứa con rồi. Tuy nhiên với một vẻ đẹp hoàn mỹ, ít nhất là trong mắt họ, đến như vậy thì thật là một sự kiện hiếm hoi! Và như người xưa từng nói, may mắn luôn đi theo cặp!
- Xin chào, tôi muốn vào làng!
Lại một lần nữa, tâm trí của hai người đàn ông tội nghiệp lại bị hành hạ! Trước mắt họ là một cô gái, với nước da hơi ngăm đen tràn ngập mỹ cảm, và vóc dánh khỏe mạnh nhưng không mất đi sự mềm mại. Nếu như Vera khiến họ liên tưởng tới thiên thần ngái ngủ trong ánh bình minh, thì cô gái này lại hừng hực sức mạnh tựa như nữ thần chiến binh Athenes vậy!
Cô mặc một chiếc áo đen viền trắng dài tới tận đầu gối, với phần hông xẻ cao lên ngang eo, để lộ ra cặp đùi nõn nà nhưng không kém phần đầy đặn. Với đôi giày đặc biệt gắn đầy dao, cho dù là những kẻ bã đậu nhất cũng hiểu đây là một đấu sĩ có thói quen sử dụng các đòn chân.
Cô nàng khoanh tay trước ngực - giờ thì hai người đàn ông tội nghiệp lại càng không biết nên nhìn vào đâu, vì bộ ngực căng mọng lên dưới lớp áo đen của cô nàng như muốn bùng nổ ra theo mỗi nhịp thở!
Thật bất lịch sự và khiếm nhã khi nhìn chằm chằm vào phần ngực hay đôi chân lộ da lộ thịt, thế nên họ quyết định bỏ qua vòng eo thon khá là phi lý đối với người thường, và nhìn thẳng vào mặt cô nàng.
Ngay lập tức, tóc gáy của họ dựng hết cả lên! Giống như những chú chuột đồng đứng trước con rắn hổ mang, hai người gác cổng răng va lập cập vào nhau, người run lẩy bẩy, cho dù cô gái đó không hề phát ra một chút suy nghĩ đe dọa nào. Đây là bản năng tự nhiên của những sinh vật yếu kém khi đứng trước kẻ mạnh hơn, như một cách cảnh báo nguy hiểm cho chúng.
- Hai vị?
- Vâ... vâng... thưa quý cô!
Một trong hai người, có vẻ già dặn hơn đôi chút, đã đánh bạo lên tiếng. Cô nàng khẽ gật đầu, đưa tay nhấc nhẹ chiếc mũ rộng vành như một động tác chào hỏi, rồi sải những bước dài ngang qua họ.
Vương vấn theo bước chân cô là một thứ mùi thơm rất nhẹ và dịu dàng, tựa như mùi hoa oải hương vậy. Nó khiến cho hai người đàn ông bình tĩnh lại phần nào, đương nhiên là khi cô gái lạ mặt đã đi một đoạn xa. Đến lúc này, họ mới nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm từ bao giờ rồi!
- Quên không hỏi tên bọn họ rồi!
Một trong hai người sực nhớ ra. Nhiệm vụ của họ là ghi chép những người ra vào trong làng thông qua con đường mòn này, thế nhưng hai cuộc gặp gỡ kì lạ sáng nay đã khiến cho họ sao nhãng mất nhiệm vụ của mình.
- Mày bị ngu à!
Người còn lại đưa tay lên đánh vào đầu người kia.
- Bọn họ đều là tồn tại cao cấp, người phàm như chúng ta đừng có giây vào! Để tao về báo cáo trưởng làng, mày ở lại đây ghi chép tiếp nhé!
- Ừ mày nói đúng! Mà về nhớ lấy qua nhà tao bảo con ngan già lấy tao cái quần mới nhé!
- Sao thế?
- Nãy tao sợ quá tè mẹ ra quần rồi!