- Báo cáo đội trưởng, nguồn năng lượng thứ ba đã bị cắt đứt!
- Cảm ơn Chị Mira!
Calchas gật đầu đầy mệt mỏi. Anh ngồi phịch xuống đất, xung quanh là máu me và tay chân vụn vỡ rơi lả tả. Hiện tại đội ngũ của họ chỉ còn sáu người, bao gồm Calchas, Mira, một người cầm khiên, một người cầm giáo và một kiếm sĩ.
Ở mỗi tòa tháp cao, nơi ẩn giấu năng lượng bảo vệ cho phong ấn này, đều có một con quái vật cực kì hùng mạnh canh giữ. Cho dù tổ đội thánh kỵ sĩ đã có thể gọi là tinh anh trong tinh anh, nhưng chừng đấy vẫn còn chưa đủ.
Calchas đưa tay lên miệng, ho khùng khục. Máu tươi bắn tung tóe qua từng kẽ ngón tay anh, tạo nên những vết lấm lem khắp trên gương mặt cương nghị tràn đầy phiền muộn. Thánh quang toàn năng, có điều năng lực của bọn họ còn chưa đủ để phát huy hết sức mạnh của nó.
- Không biết có phải là Celica và Krizzi đã tuyên phán nhầm lời...
- Câm mồm Mira!
Calchas quát to, ngắt đứt câu nói của Mira. Cô nàng trông vô cùng ủy khuất, hai mắt có chút rưng rưng, song cuối cùng vẫn mím miệng cúi mặt xuống. Thấy vậy, Calchas bèn thở dài, tì tay vào tường để nâng người dậy.
- Tôi hiểu cảm giác của Chị lúc này, Chị Mira. Nhưng chúng ta không được phép nghi ngờ lời của thần linh, và hai người bọn họ cũng chẳng có lí do gì để phản bội thánh quang cả! Đừng quên cái giá của kẻ dám đơm đặt lời răn của thần!
- Tôi biết... chỉ là...
Calchas đặt tay lên đầu Mira, vuốt ve nhè nhẹ.
- Được rồi, tôi hiểu mà! Nghỉ ngơi một lát đi, rồi chúng ta sẽ giải quyết nốt phong ấn cuối cùng!
Nói xong, Calchas bước ra khỏi căn phòng đổ nát be bét máu thịt, bước từng bậc xuống chiếc cầu thang uốn nối với tầng một. Mira không phải là người duy nhất lung lay niềm tin. Ngay cả anh cũng có phần nghi ngờ, liệu có phải bản thân đã ra quyết định sai lầm không?
Cả Celica lẫn Krizzi đều đã xui xẻo bỏ mạng trong trận chiến đầu tiên của bọn họ, khiến cho nguồn thông tin của cả đội bị gián đoạn. Hiện tại tình cảnh của bọn họ giống như một mũi tên đã lên dây, một con bạc thua gần hết tài sản, chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi tới tận cuối con đường để xem có tìm được thứ gì giúp bù lại mất mát không mà thôi.
Calchas hít một hơi đầy lồng ngực thứ không khí tanh hôi của tầng một, móc từ trong túi áo ra một mặt dây chuyền. Anh nhìn vào miếng kim loại màu vàng như thể đó là một thứ gì đó hết sức quý giá, cho tới khi giọng nói phía sau lưng Calchas vang lên!
- Vậy ra anh vẫn còn giữ nó!
Calchas giật mình nhẹ, cố kìm lại bản thân không đánh mất bình tĩnh. Anh ta quay lại, đối mặt với Mira. Khi Calchas chuẩn bị mở miệng ra nói gì đó thì Mira bỗng nhào tới, hai tay vòng qua gáy Calchas, môi khóa chặt môi với anh.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hai tay của chàng thánh kỵ sĩ duỗi căng cứng, không biết nên đẩy Mira ra hay ôm lấy cô vào lòng. Sau khi đã trải qua một màn đấu tranh tư tưởng dữ dội, cuối cùng Calchas vòng tay ôm lấy Mira, đáp trả lại cô bằng nụ hôn cực kì nồng nhiệt.
Họ cứ thế ôm lấy nhau, lưỡi cuốn vào lưỡi, trao đổi cảm xúc nóng bỏng trong lòng mình như thể tận thế chuẩn bị buông xuống, rằng thời gian dành cho họ chỉ còn đếm bằng giây. Khi Mira buông Calchas ra, hai người bọn họ đã không còn thở ra hơi nữa rồi.
- Em thật sự không nên làm như vậy!
Calchas đưa tay vuốt ngược tóc lên trên, trong mắt nửa có sự nuối tiếc, nửa lại cảm thấy tội lỗi. Sự thật thì giáo hội không hề cấm cản các thánh kỵ sĩ có quan hệ vượt mức. Mỗi một cường già đều là tài sản quý giá, vì họ không chỉ đại diện cho giá trị hiện tại, mà còn mang theo cả lợi ích tương lai di truyền cho các thế hệ sau.
Chỉ có điều Calchas lại đi theo con đường khổ tu, từ bỏ mọi ham muốn trần tục, truy cầu chân lý cổ xưa giống như bao thánh kỵ sĩ thời kỳ đầu. Nhìn vào phương thức chiến đấu của Calchas thì có thể thấy rất rõ điều ấy, khi anh sử dụng một chiếc búa và khiên chắn, chứ không phải là các loại vũ khí đâm chém.
Còn Mira thì thuộc đội thẩm phán, lại là nhánh cực đoan nhất trong các thể loại cực đoan. Nhiệm vụ của Mira là săn lùng kẻ phản bội, truy nã khinh nhờn giả, thế nên vũ khí của cô là cặp móc câu gắn xích. Thứ vũ khí này có hiệu quả rất nhỏ lên các sinh vật bất tử, song nếu dùng lên sinh vật sống thì nỗi đau chúng có thể gây ra là cực kì khủng khiếp.
Hai con người với tư tưởng trái ngược nhau hoàn toàn, tính cách cũng khác nhau như nước với lửa, vậy mà lại hòa tan được vào nhau như sữa cùng cà phê, âu cũng là do duyên số run rủi! Vì nhiều lí do mà Calchas là người cố tình ngắt đứt mối quan hệ này.
Anh làm triệt để tới mức xin điều chuyển vị trí rời xa khỏi khu vực Mira đang chịu trách nhiệm, để tránh bất cứ cơ hội nào gặp lại của bọn họ. Chuyện này làm Mira chịu tổn thương vô cùng sâu sắc, biến cô trở nên càng lúc càng điên cuồng, tàn nhẫn đối với con mồi của mình.
Tuy nhiên cái gọi là số phận, không phải do con người muốn chống mà được! Từ xưa tới nay muốn nghịch thiên mà đi không ít, nhưng số người thành công có đếm nổi trên đầu ngón tay? Một nhiệm vụ khẩn cấp được ban bố, yêu cầu tất cả nhân viên thần chức phải tụ tập về phía đầm lầy Shazam.
Là một thánh kỵ sĩ công tác trong lãnh thổ vương quốc Malus, chẳng có lí do gì để Calchas không tuân theo mệnh lệnh này của Giáo Hoàng. Hơn nữa, Calchas cũng rất yên tâm vì Mira đang công tác ở một vương quốc cách Malus tương đối xa, sẽ không thể nào có chuyện họ gặp được nhau.
Vậy nên anh đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Mira trong đội ngũ tập trung ngày hôm ấy! Sau cơn giận dữ vì hiểu nhầm ban đầu, Calchas biết được đội của Mira đang lần theo dấu vết của một kẻ sa đọa lẩn khuất đâu đó bên trong Malus, và rất có khả năng kẻ này được chính sâu mọt bên trong giáo phái tiếp tế!
Calchas những tưởng rằng trái tim mình đã chết lặng, nhưng anh nhầm! Tình cảm Calchas không chết, mà nó chỉ khô lại như một nhành củi, càng lúc càng khô, chờ đợi một mồi lửa để bùng cháy trở lại, dữ dội hơn bao giờ hết.
Không chỉ một lần Calchas tìm cách kiềm chế con thú bên trong người mình lại. Nó cứ chực chồm lên, giật đứt sợi xích mà anh đã gia cố bấy lâu nay trong lòng, và mọi chuyện lại càng trở nên khó khăn hơn khi Mira được xếp cùng tổ đội với Calchas.
Nỗi thống khổ cứ dày vò Calchas ngày này qua ngày khác, khi anh phải cố tỏ ra là một người chuyên nghiệp, đối xử với Mira bình thản như với tất cả các thành viên khác. Có lẽ Mira đã vượt qua rồi, chỉ còn Calchas mãi bám víu lấy quá khứ chăng? Cô hoàn toàn không biểu hiện ra một tình cảm đặc biệt nào với Calchas, mà chỉ ứng xử như đội phó với đội trưởng.
Mỗi lần nhìn Mira thể hiện cơn điên của mình lên những thứ cản đường cả đội, trong lòng Calchas lại rỉ máu. Chính vì anh mà cô mới thành ra như thế này. Và mọi chuyện đã quá muộn để có thể cứu vãn!
Calchas thở hổn hển, mồ hôi bám đấy người. Khi anh hoàn hồn trở lại thì Mira đã nằm bên dưới anh, trần truồng và ướt đẫm trên sàn đá lạnh ngắt. Sinh thể bóng tối có thể tấn công bất cứ ai, nhưng riêng hai kẻ sở hữu tín niệm kiên định với thánh quang này thì chúng từ bỏ. Khối xương này cứng hơn chúng có thể gặm rất nhiều!
- Đừng suy nghĩ nhiều quá, Calchas! Chuyện hôm nay chỉ là một cách phát tiết của chúng ta mà thôi, trong cái thế giới điên loạn luôn chờ chực nuốt chửng chúng ta này.
Mira bình thản ngồi dậy, thò tay với lấy bộ quần áo rơi vất vưởng xung quanh bọn họ. Calchas nhìn trân trân vào mảng lưng trắng tràn đầy nhựa sống của cô, trong đầu xuất hiện muôn vàn suy nghĩ khác nhau, không cách nào diễn tả bằng lời.
Cuối cùng Calchas nhìn xuống những cánh hoa đỏ thắm rơi vương vãi trên sàn, nghiến răng một cái! Anh vòng tay qua bờ eo của Mira, ghì chặt lưng cô vào ngực mình, thì thầm vào tai cô.
- Nếu như đây là cái giá của chân lý, vậy thì anh thà làm một kẻ ngu muội còn hơn!
Mira sững người, nước mắt rơi từng hạt như trân châu, gõ lộp bộp xuống sàn nhà.
***
Gatrix nhìn vào cặp đôi đang vuốt ve an ủi nhau phía trước mặt, tìm kiếm lại thứ cảm xúc lạ kì vừa mới gợn lên. Trong một thoáng chốc ngắn ngủi, hắn bỗng thấy rung động trước cô nàng xinh đẹp vô ngần trước mặt, thế nhưng nó đi nhanh y hệt như cái cách nó đến vậy!
Nếu như đây là món quà của nhân sư tặng hắn, thì Gatrix cũng có thể tạm coi là một phần quà tương đối giá trị. Chỉ tiếc rằng những câu chuyện này ngoài việc khắc sâu hơn mối quan hệ quái dị giữa cặp nam nữ này, thì chẳng giúp ích gì mấy cho cuộc hành trình của hắn hết.
Lúc này T"ara đang thả hồn nhìn theo ánh mặt trời ửng đỏ lần cuối, giãy dụa nơi cuối đường chân trời. Bóng tối thè chiếc lưỡi khổng lồ của nó ra, dần dần liếm hết lên cảnh vật xung quanh vọng lâu, trong khi ánh sáng tìm cách bỏ chạy tan tác như bầy ong vỡ tổ.
Và trong cái thời khắc ấy, khi T"ara không còn đặt bất cứ sự chú ý nào lên vị Tiên nhân đầy đức độ và đáng kính ngồi cạnh mình, Shazam đã lấy ra một chiếc lọ thủy tinh. Chiếc lọ này đựng thứ chất lỏng trong suốt, và theo bố cục một phần ba tính từ trên xuống, có một hình khắc vô cùng đặc thù.
Đó là một con rắn nuốt đuôi!
Một thứ gì đó vỡ ra bên trong đầu Gatrix, khiến hắn đau không thốt nổi nên lời. Đầu hắn đau như muốn nứt ra, nhưng Gatrix ép cho bản thân phải tiếp tục nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Hắn đã biết bên trong chiếc lọ này đựng thứ gì.
Tình dược! Chỉ cần uống thứ nước này, nạn nhân sẽ lập tức yêu say đắm, tôn thờ người đầu tiên mình nhìn thấy. Và hắn thậm chí còn nhớ ra được chiếc lọ này do ai chế tác nữa! Chẳng phải chữ ký J.O đã nói rất rõ rồi sao?
Johny Ouro!
Gatrix cảm thấy máu tươi bắt đầu chảy ra từ khóe mắt mình, và hắn hiểu ra đây là do thực tại đang bắt đầu phản ánh vào bên trong không gian ảo ảnh này. Gatrix há miệng, cố gắng nói ra một điều gì đó để ngăn không cho chuyện này diễn ra. Hắn biết rằng đây là một nỗ lực vô vọng của mình, vì chuyện phải xảy ra thì đã xảy ra rồi, dù hắn có làm gì đi chăng nữa thì mọi chuyện vẫn sẽ như thế.
Bất chợt toàn bộ không gian ngưng đọng lại, ngoại trừ một người duy nhất! T"ara nâng chiếc ly đã bị Shazam lén trút hết Tình dược lên, dừng lại trước bờ môi. Cô nhìn thẳng vào vị trí Gatrix đang tồn tại, giống như biết rõ đang có một kẻ vô hình quan sát mọi chuyện ở đó vậy!
- Hi vọng chúng ta có thể gặp lại!
T"ara ngửa cổ uống sạch chén trà, và mọi thứ tối sầm đi trước mắt Gatrix!
______________
Bắt đầu vào cao trào rồi hue hue hue