Hơn nửa ngày, Kỳ Du mới vì sắp không thở được nổi nữa mới đẩy Bùi Thước từ trên người mình ra.
Đèn cảm ứng trong hành lang đã hỏng, tia sáng lờ mờ khiến Kỳ Du không nhìn rõ được vẻ mặt Bùi Thước, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được tâm tình của người kia rất không tốt, ánh mắt cũng không rời khỏi mình.
Nhìn dáng vẻ này chắc là đã biết chuyện của mình rồi, Kỳ Du nghĩ. Anh sờ sờ mũi, khó có được có lúc không biết phải nói gì, thế nên cũng chỉ im lặng không lên tiếng nghiêng người, để Bùi Thước vào nhà.
Đi vào trong phòng Kỳ Du mở đèn mới phát hiện Bùi Thước nhìn qua rất nhếch nhác, mặc cái quần đùi và áo thun cũ rõ ràng là một bộ đồ ngủ, trên chân đi một đôi dép tông.
Sao lại thành dáng vẻ này rồi? Kỳ Du cảm thấy có chút buồn cười, lại không thể cười nổi, đành phải mắng: "Em có thể chú ý đến hình tượng một chút được không?"
Nếu là ngày thường Bùi Thước nhất định sẽ cãi lại một thằng đàn ông sao lại phải tốn tâm tình vì chuyện ăn mặc linh tinh gì đó, nhưng giờ phút này cậu lại chẳng có tâm tình đó, chỉ không nói lời nào mà nhìn Kỳ Du.
Nói đúng ra, nhìn qua Kỳ Du cũng chẳng khác gì so với ngày thường, dù ở nhà tùy ý mặc một cái áo lót kẻ sọc, tóc cũng vì không chải chuốt mà có vẻ hơi rối, nhưng cả người tựa cái giá áo trời sinh vẫn đẹp như vậy.
Cái nhìn của Bùi Thước khiến Kỳ Du có hơi bực, anh có chút không hài lòng mà nhíu nhíu mày: "Làm sao? Là vì không thấy được vẻ mặt chán chường ủ rũ không như ý của tôi, khiến em thất vọng?"
Bùi Thước lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, xấu hổ cười cười.
Được rồi.. Bùi Thước thừa nhận, khi cậu xem được tin tức, sau đó cậu nôn nóng không yên cả quãng đường từ đảo Nhật Quang chạy về thành phố Gia Nam, thật sự đã tưởng tượng đến Kỳ Du tinh thần chán nản tiều tụy. Nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng là mình suy nghĩ nhiều rồi.
"Không có, sao có thể chứ." Bùi Thước vừa phủ nhận, vừa vì tâm tình được thả lỏng mà vô ý nở một nụ cười ngốc nghếch: "Cái kia, em xem những tin tức đó trên mạng.." Bùi Thước vừa nói, lại rầu rĩ nghĩ không biết an ủi anh thế nào.
Kỳ Du giơ tay ý bảo cậu ngừng: "Được rồi, chuyện này em không cần bận tâm."
Bùi Thước lập tức trợn trừng mắt: "Vì sao? Rõ ràng những lời đó so với sự thật là hoàn toàn đổi trắng thay đen!" Cậu ngẩng đầu nhìn Kỳ Du, dáng vẻ im lặng của anh khiến trong lòng cậu khó chịu không nói nên lời.
"Có phải là đã muộn rồi không?" Bùi Thước có chút ảo não mà nhíu mày, "Hôm qua mưa to thông tin trên đảo bị ngắt toàn bộ.. Nhưng mà bây giờ chắc là còn kịp mà, để Jann giúp anh tổ chức họp báo, em sẽ cùng.."
"Em sẽ nói gì với họ?" Kỳ Du bỗng nhiên ngẩng đầu, có hơi nóng nảy mà ngắt lời Bùi Thước, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Em sẽ nói với họ, Thành Mân là một kẻ nói bậy, tôi với Kỳ Du mới là chân ái, sau đó mọi người sẽ vô cùng vui vẻ mà chúc phúc cho hai chúng ta?"
Bùi Thước cố gắng cười cười, giải thích: "Ý của em không phải như vậy, ý em là, em sẽ nói với họ, quan hệ giữa em và anh rất tốt, những việc bị bôi đen trước đó vốn không có quan hệ gì với anh. Giải thích như vậy có được không?"
Khi nói mấy câu này, ánh mắt Bùi Thước vừa nôn nóng vừa không yên lòng khiến Kỳ Du đau lòng. Người này là thực sự lo lắng sao?
Kỳ Du nhẫn nại, cố gắng che dấu mà nói chậm lại: "Sẽ không có ai tin, em bây giờ đừng ra mặt giải thích gì cả, làm thế cũng chỉ khiến phóng viên suy diễn nhiều hơn thôi, không chừng sẽ còn xuất hiện tin tức gì đó quái lạ hơn."
Ánh mắt Bùi Thước chợt ảm đạm, Kỳ Du cảm thấy so với những lời đồn đổi trắng thay đen trên mạng kia việc này càng khiến cho mình càng khó chịu hơn.
Anh thanh giọng, ra vẻ thoải mái nói với Bùi Thước: "Bộ dáng của em thế này là sao? Người không biết còn tưởng rằng nhân vật chính trong tin tức là em đấy."
".. Là em thì tốt rồi." Bùi Thước nhỏ giọng nói.
"Được rồi" Kỳ Du duỗi tay nhéo má cậu: "Sao em cứ thích lo mấy chuyện khiến tôi bức bối vậy hả?"
Bùi Thước lập tức im lặng không lên tiếng, ra vẻ "Anh muốn làm gì em làm cùng anh" nhìn Kỳ Du, vài giây sau cậu mới thật sự nhịn không được, lại lắp bắp nói: "Vậy Jann có nói công ty muốn giải quyết thế nào không?"
Kỳ Du ra vẻ không để ý chút nào, chỉ bảo Bùi Thước đừng nhiều chuyện còn những chuyện khác cũng không nói gì.
Nhưng chuyện này so với tưởng tưởng của Bùi Thước còn đi xa hơn.
Buổi sáng Kỳ Du nhận một cuộc gọi, ngay lập tức đã cao giọng nói một câu "Cái gì", sau đó thì không nói gì nữa, chỉ cầm điện thoại nhàn nhạt trả lời mấy câu "Ừ, biết rồi".
Bùi Thước ngồi ở bàn đối diện, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Kỳ Du, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng cậu cũng không hỏi gì cả.
Nhưng đến buổi chiều, khi Bùi Thước thấy weibo chính thức của công ty Tinh Giang phát thông báo thì cả người lập tức ngồi không yên.
Thông báo viết rất chân thành, đại ý chính là ảnh chụp kia tuy rằng là ảnh đã lâu, nhưng bởi vì vậy mà dẫn đến một loạt những ảnh hưởng xấu, cũng khiến cho cộng đồng fans thất vọng linh tinh. Cuối cùng, Tinh Giang nhắc tới "sẽ tạm dừng tất cả các hoạt động của Kỳ Du, giải quyết tranh chấp này, cho các fans và truyền thông câu trả lời thỏa đáng".
Lần này Bùi Thước thật sự không nhịn được nữa, thẳng tay ném điện thoại lên bàn trà.
Kỳ Du đang ngồi dựa vào sô pha lật xem tạp chí dừng lại, sau đó cũng không nói gì, lại tiếp tục lật tạp chí.
"Mấy người phòng quan hệ đầu óc bị ngâm nước à? Rõ ràng anh là người bị hại, vì sao lại bắt anh phải cho mọi người câu trả lời rõ ràng?" Bùi Thước quả thực là không nhịn được nữa, lúc nhìn bài giải thích kia suýt nữa đã tức đến nổ phổi.
"Ừm, dù sao tôi cũng không có lời nào để nói." Kỳ Du vẫn cúi đầu đáp lại một câu, gương mặt cũng không có thay đổi gì, nhưng đầu ngón tay nắm chặt tạp chí đến trắng bệch đã bán đứng cảm xúc của anh.
Kỳ Du như vậy lại khiến Bùi Thước không nói được gì.
Người này kiêu ngạo bao nhiêu, Bùi Thước biết rất rõ ràng.
Nhưng cho dù là người kiêu ngạo như vậy, ở trong giới này, phải đối mặt với loại chuyện như vậy cũng bó tay không có biện pháp, sau đó bị công ty đóng băng, có lẽ chỉ là tạm thời, lại có thể là không có thời hạn.
Những việc đó cũng không phải là điều khiến Bùi Thước khó chịu nhất. Khiến cậu tức giận là chính bản thân mình, bản thân mình chẳng thể làm được cái gì cả.
Kỳ Du nói rất đúng, đêm hôm qua Bùi Thước đã mất ngủ cả đêm, rất nhiều lần nghĩ nếu mình thật sự muốn đứng ra vì Kỳ Du thì sẽ thế nào.
Sau khi tự hỏi lại đưa ra kết luận thì đại khái sẽ bị coi như một thằng hề, nhân cơ hội nhảy ra tự lăng xê bản thân, chỉ có thể giúp sự việc lần này tăng thêm chuyện mà thôi, sẽ chẳng có ai tin cậu cả.
Nói sao thì vẫn là thực lực hoặc là nói tới vấn đề giá trị con người. Bùi Thước chưa bao giờ từng hi vọng nhiều như lúc này, hi vọng mình là một minh tinh lưu lượng, mà không phải một nghệ sĩ hạng hai hạng ba lời nói ra không hề có trọng lượng.
"Em cũng không cần trưng cái vẻ mặt đó chứ?" Kỳ Du quay đầu liếc nhìn Bùi Thước: "Chỉ là tạm thời thôi, coi như là nghỉ ngơi đi."
Tuy rằng dùng giọng điệu khinh khỉnh, nhưng Bùi Thước vẫn hiếm khi nhạy bén cảm giác được Kỳ Du đang tự an ủi mình.
Cho dù nói thế nào.. Mình không nên thành người được an ủi chứ nhỉ? Bùi Thước muốn cười, nhưng khóe miệng không làm sao nhấc lên được.
Ánh nắng cuối ngày chiếu vào từ cửa sổ sát đất, vài tia sáng mỏng manh xuyên qua màn lụa rọi vào phòng nhẹ nhàng chiếu lên sườn mặt của Kỳ Du, hàng mi dài mê người cùng sống mũi cao thẳng bị bóng râm làm nổi bật lên cực kỳ rõ ràng, cho dù là loại dáng vẻ chẳng bận tâm này nhưng nhìn thế nào cũng tựa như một bức tranh.
Cũng chính giây phút đó, Bùi Thước tự nhủ với lòng, mình nhất định, nhất định sẽ không để cho ngôi sao này mất đi ánh sáng mà anh vốn có.
Thủ đoạn của công ty Tinh Giang đúng là sấm rền gió cuốn, Kỳ Du sau khi bị bắt phải dừng tất cả các hoạt động lại thì lập tức biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, thậm chí là trong các chương trình nghệ thuật tổng hợp, nghệ sĩ của Tinh Giang cũng được chỉ thị rõ ràng không được nhắc đến Kỳ Du. Cứ như vậy, những tin tức tràn ngập trên mạng về Kỳ Du cũng dần dần lắng xuống không ít.
Bùi Thước ở thành phố Gia Nam ba ngày, tận mắt nhìn thấy Kỳ Du bị phong sát ra sao, chủ yếu vẫn là mỗi ngày mở di động ra đọc tin tức thì đều là tin không tốt, biểu hiện ba ngày nay căn bản đều là lo lắng sốt ruột.
Sau đó đến lúc cần phải về đảo Nhật Quang tiếp tục quay phim, thấy Bùi Thước rõ ràng là chẳng có đồ đạc gì phải thu xếp nhưng vẫn làm bộ chậm rì rì kéo dài thời gian, rốt cuộc Kỳ Du chịu không nổi đành phải thỏa hiệp: "Tôi đi với em đến đảo Nhật Quang."
Đôi mắt Bùi Thước lập tức sáng ngời, sau đó lại nở một nụ cười ngây ngô tiêu chuẩn.
Kỳ Du nhịn cười, trên mặt vẫn bày ra vẻ không kiên nhẫn, chỉ vào Bùi Thước nói: "Đừng để tôi lại thấy em dùng ánh mắt lo lắng sốt ruột này nhìn tôi."
Trên đảo Nhật Quang chỉ có một khách sạn, vì thế khi Bùi Thước đưa Kỳ Du quay lại không thể tránh khỏi mà phải gặp mặt tất cả nhân viên công tác của đoàn phim.
Nhìn Kỳ Du cao ráo anh tuấn đi phía trước Bùi Thước, gần như tất cả mọi người đang ở sảnh của khách sạn đều ngây người.
Thật ra Kỳ Du cũng không muốn huênh hoang như vậy, chỉ giả bộ như không nhận ra ánh mắt của mọi người, đứng ở quầy lễ tân làm thủ tục rồi chờ nhận chìa khóa. Nhưng Bùi Thước ở phía sau giúp Kỳ Du kéo hành lý lại không nghĩ như vậy, cả quá trình tỏ ra cực kỳ ân cần, quả thực khiến Kỳ Du cảm thấy mình có thể trợn mắt kinh ngạc.
Sau khi về phòng Kỳ Du đẩy Bùi Thước một cái: "Em rớt não rồi à? Vừa rồi nhiều người như vậy em không thấy sao?"
Bùi Thước vẫn cứ ngây ngô cười hi hi không nói lời nào, giúp Kỳ Du cất hành lý xong lại bắt đầu giúp anh trải giường, khiến cho Kỳ Du lần đầu có cảm giác không nói lên lời.
Nhưng vài phút sau, Kỳ Du đại khái có thể đoán ra tại sao Bùi Thước lại làm như vậy.
Có lẽ người này biết được tin tức của mình là do nghe được từ mấy người trong đoàn phim, mặc dù Bùi Thước không nói gì, Kỳ Du cũng có thể đoán ra những người này đã nói gì về mình.
Vậy nên, người này đại loại là muốn dùng hành động khiến những người đó ngậm miệng, nói cho họ biết quan hệ giữa mình và cậu rất tốt, không cần người khác nhiều lời?
Thật đúng là.. Thật thẳng thắn thật ngốc nghếch, trong lòng Kỳ Du thầm khinh bỉ, khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Vốn dĩ Bùi Thước còn đang lo mình không có lý do mà biến mất ba ngày, hơn nữa trước khi biến mất còn đấm Phí Y một đấm, anh ta sẽ trả thù mình thế nào, nhưng sau đó lại phát hiện Phí Y đối với mình vẫn là thái độ xa cách, cũng không có dấu hiệu muốn chỉnh mình. Thậm chí.. Thậm chí so với trước kia còn tốt hơn một chút, ít nhất sẽ không như trước đây cố tình bới lông tìm vết với thái độ của mình.
Tên này là bị mình đánh cho choáng váng rồi sao? Bùi Thước có chút nghi hoặc.
Kỳ Du chờ ở trên đảo cũng coi như nhàn nhã thong dong, mỗi ngày ngủ dậy, đến bờ cát phơi nắng, hoặc là rảnh rỗi thì đi xem Bùi Thước đóng phim.
Những ngày như vậy thế mà chớp mắt đã qua hơn bốn tháng, những cảnh quay ở đảo Nhật Quang của đoàn phim cũng sắp hoàn thành rồi.
Mà cùng lúc đó, một sự kiện khác khiến Bùi Thước lo lắng cũng đến - giai đoạn hậu kỳ của phim điện ảnh 《Kình Ngữ》 cũng sắp hoàn thành, đợt tuyên truyền đầu tiên cũng sắp bắt đầu.