“Nói chuyện đi chứ? Tại sao đều câm hết cả rồi?” Khấu Lẫm rất có hứng thú nhìn về phía đám người của Lạc Vương.
Không chỉ sắc mặt Lạc Vương lộ vẻ hoảng sợ, ngay cả Bùi Chí Khôn luôn trấn định thản nhiên cũng lạnh người -- Khấu Lẫm chơi trò đánh đòn phủ đầu kiểu này khiến bọn họ đã không thể mượn danh nghĩa Thiên Ảnh tới tru sát hắn, bằng không sẽ tương đương với việc thừa nhận mưu phản.
Trong phòng lửa than đã tắt lâu rồi mà Lạc Vương lại đổ mồ hôi ướt đẫm, đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía Bùi Chí Khôn: [Làm sao bây giờ, Bùi Chỉ Huy Sứ?]
Ngay lúc này Bùi Chí Khôn cũng không biết nên xử lý thế nào: [CMN ai có thể ngờ được Khấu Lẫm đưa phu nhân tân hôn rời kinh du ngoạn lại vẫn mang theo Long bào bên người?!]
Khấu Lẫm cười giống hồ ly: [Bản quan mang theo bên người rất nhiều thứ đấy nhé, tất cả đều là đồ để chuẩn bị vu oan giá họa giết người diệt khẩu, có muốn xem thử hay không?]
Mỗi lần rời khỏi cảnh giới Bắc Trực Lệ, hắn đều sẽ mang rất nhiều bảo bối dùng để phòng thân, chuẩn bị ứng phó với bất cứ tình huống nào.
Vốn dĩ bọn họ chỉ định rời kinh đi huyện Thanh Hà nên Khấu Lẫm cũng không điều ám vệ đi theo. Khi hắn quyết định tới Lạc Dương thì mới phái Tiểu Giang triệu tập ám vệ trong kinh lại đây, dĩ nhiên cầm theo tất cả đồ bảo bối mang đến cho hắn.
Long bào này cũng ở trong số bảo bối của hắn, là kiện Long bào chân chính đã được Khấu Lẫm tư tàng gần ba năm. Nguyên nhân hắn có được kiện Long bào này cũng là một sự tình cờ. Một hôm vào sáng sớm, Long bào mới vừa làm hoàn hảo được đưa đến tẩm cung cho Thánh Thượng. Khi Thánh Thượng vừa mặc thử thì cổ áo bị móc sút chỉ một đường. Đêm hôm trước Thánh Thượng vừa gặp cơn ác mộng mơ thấy giang sơn đổi chủ, bèn cho rằng bộ Long bào mới mà bị tổn hại sẽ hiện ra điềm xấu nên có ý muốn tiêu hủy. Khấu Lẫm lúc ấy có mặt lập tức cầu xin giao cho hắn, lý do đưa ra cực kỳ đầy đủ -- chính là sợ gặp được loại tội danh do người trong Hoàng thất gây ra nên không thể công khai chân tướng, nhưng vì an nguy của Thánh Thượng mà không thể không giết.
Cho nên hôm nay chiêu thức này thật sự không phải phát huy tại chỗ, tất cả đều do hắn nhìn xa trông rộng gặp đúng dịp lôi ra sử dụng.
Trong lúc giằng co, hai ngàn binh sĩ được Bùi Chí Khôn điều tới từ Nam Đại doanh sau khi có công văn với ấn ký của Lạc Vương đã bao vây Lạc Vương phủ.
Lo âu không thôi, Bùi Chí Khôn thoáng nhìn Khấu Lẫm cởi xuống Tú Xuân đao bên hông, lập tức lên tinh thần đề phòng: “Ngươi muốn làm gì?”
Khấu Lẫm tiện tay ném Tú Xuân đao cho "Sở Tiêu", thong dong dạo bước đến cửa sổ bên hông: “Bùi Chỉ Huy Sứ, đừng khẩn trương như vậy, lại đây bàn luận vài câu.”
Bùi Chí Khôn vẫn không nhúc nhích, sợ Khấu Lẫm muốn chơi âm mưu quỷ kế gì. Ngược lại Lạc Vương đưa mắt thúc giục, hy vọng Bùi Chí Khôn đi qua nhìn xem Khấu Lẫm có phải đưa ra yêu cầu gì hay không -- Hắn muốn bao nhiêu vàng thì cứ cho bấy nhiêu!. truyện kiếm hiệp hay
Bùi Chí Khôn vẫn mãi do dự, chưa từng cởi đao xuống cứ vũ trang đầy đủ đi về phía cửa sổ. Hắn không tin Khấu Lẫm tới đây để tống tiền, nhưng hiện giờ đã "cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống", không thể nghĩ được biện pháp gì tốt hơn, chỉ có thể hy vọng Khấu Lẫm thật sự tham lam.
Khấu Lẫm ép xuống thanh âm cực thấp, gần như thì thầm: “Bùi Chỉ Huy Sứ, mưu phản chính là trọng tội tru di cửu tộc. Lạc Vương thân là người trong Hoàng thất, cùng lắm chỉ bị rơi đầu một mình hắn, còn nhi nữ chỉ bị biếm truất thành thứ dân. Ngươi thì không giống vậy, người bị chém đầu với ngươi không chỉ có thê thiếp nhi nữ, còn có cả một phủ Tể An Hầu to như vậy...”
“Ngươi đừng hòng hù ta!” Bùi Chí Khôn cũng không phải kẻ dễ bị dọa, “Chỉ bằng một kiện Long bào, cái mũ mưu phản này dễ chụp lên vậy sao?”
Khấu Lẫm chấp nhận gật đầu: “Đích xác, cho nên bản quan yêu cầu một nhân chứng cường lực.”
Bùi Chí Khôn lạnh nhạt: “Ai là nhân chứng của ngươi?”
Khấu Lẫm giơ tay chỉ chỉ hắn: “Chỉ Huy Sứ Thần Đô Vệ, Bùi Chỉ Huy Sứ ngươi nè. Bản quan biết Lạc Vương tham tài háo sắc mới là chủ mưu trong chuyện mỏ vàng này... Bản quan chỉ dẫn cho ngươi một con đường sáng, ở trong Thần Đô Vệ, ngoại trừ ngươi thì ai có quyền cao nhất? Là Phạm Dương Phạm Đồng tri phải không?”
Tim Bùi Chí Khôn bỗng nhiên đập thình thịch: “Ngươi có ý gì?”
Khấu Lẫm nói: “Mười năm trước trong trận động đất ở trấn Thiên Thủy, tất cả đều là Phạm Dương cấu kết với Lạc Vương, ngươi không biết gì. Còn vụ Lạc Vương muốn mưu phản cũng là lén lút mưu đồ với Phạm Dương, không liên quan gì đến ngươi và Thần Đô Vệ, ngươi cùng lắm là lãnh cái tội thất trách. Nhưng bởi vì ngươi gần đây từ từ phát hiện, đặc biệt mật báo cho bản quan, do đó bản quan mới có thể tới Lạc Dương điều tra. Ngươi vì bản quan làm chứng bọn họ mưu phản, bản quan sẽ chứng nhận ngươi vô tội... Như thế coi như ngươi đoái công chuộc tội, nhiều lắm chỉ bị ăn trận bản tử rồi phạt bổng lộc là xong.”
Bùi Chí Khôn siết chặt nắm tay: “Ngươi chịu buông tha ta?”
“Bản quan đương nhiên muốn giết ngươi, nhưng bản quan cũng biết cân nhắc.” Khấu Lẫm liếc hắn một cái, “Nếu bản quan không cho ngươi con đường sống thì bản quan và phu nhân cũng đừng mong còn mạng để rời khỏi thành Lạc Dương. Hơn nữa, muốn định tội Lạc Vương mưu phản thì dễ dàng nhưng khiến người Bùi gia liên lụy vào tội mưu phản rất khó, dù gì Bùi gia đã theo Tống gia lúc xưa có công bình định cuộc mưu phản của Hoài Vương...”
“Coi như ngươi thức thời.” Bùi Chí Khôn cười lạnh.
Khấu Lẫm cũng không nói nhiều, lại quay trở về chính sảnh: “Bùi Chỉ Huy Sứ mau chóng suy xét.”
Bùi Chí Khôn cũng theo vào, trong đầu thật sự đang suy xét. Đây thật là con đường sống, nhưng hắn lại không tin được tên tiểu nhân gian trá Khấu Lẫm này. Nếu có thể nghĩ ra biện pháp nào đó thì hắn nhất định không thể hợp tác với tên lươn lẹo kia.
Biện pháp, còn có biện pháp gì sao?
Đột nhiên tia sáng lóe lên trong đầu, Bùi Chí Khôn bước nhanh đuổi theo, lạnh lùng nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ, còn thỉnh ngươi lấy tới kiện Long bào lục soát được ra đây để cho Vương gia thử vào xem sao!” Rồi nhìn về phía Lạc Vương, “Xin Vương gia đi ra ngoài sân viện, thử ngay trước mặt Đào Tri phủ Ngụy Huyện lệnh và các binh sĩ của Thần Đô Vệ!”
Lạc Vương sợ hãi: “Chuyện này trăm triệu lần không thể làm vậy được!”
Khấu Lẫm quay đầu liếc Bùi Chí Khôn cười lạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”
"Sở Tiêu" ôm Tú Xuân đao tay phát run, Bùi Chí Khôn quả nhiên là nhân vật lợi hại. Không biết Long bào trong tay Khấu Lẫm là từ nơi nào làm ra nhưng khẳng định không phải đo thân Lạc Vương để chế tạo. Mà Lạc Vương thân hình ục ịch rõ ràng khác hẳn với nam tử bình thường, đây không phải Long bào đặc chế cho hắn tất nhiên là không thể nào mặc vừa. Kể từ đó liền đủ để chứng minh có người giá họa, bọn chúng sẽ thuận thế đem đầu mâu chĩa vào Khấu Lẫm nói người có ý đồ mưu phản thật ra là Khấu Lẫm, do đó càng có lý do để tru sát.
Lạc Vương cũng là kẻ khôn khéo, suy nghĩ một chút liền hiểu ra vấn đề bèn nhanh chóng bước ra ngoài hành lang: “Không sai, vì chứng minh bổn vương trong sạch, bổn vương nhất định phải thử Long bào này ngay trước mặt mọi người!”
Sắc trời bắt đầu tối, Vương phủ đèn đuốc sáng trưng.
Ngoài hành lang rộng rãi của chính sảnh, Phạm Dương đang nhìn chằm chằm Viên Thiếu Cẩn không chớp mắt.
Viên Thiếu Cẩn được một đoàn Cẩm Y Vệ rút đao bao vây che chở, trong tay nâng một cái khay đặt Long bào. Trong lòng hắn biết rất rõ ràng, Long bào này là do Đoạn Tiểu Giang bỏ vào. Khi hắn tiến vào khám xét trong phòng ngủ của Lạc Vương, Đoạn Tiểu Giang giấu mình trên xà nhà, đưa mắt ra hiệu cho hắn -- đầu giường có một cơ quan.
Cảm giác của Viên Thiếu Cẩn hiện giờ cổ quái đến mức nào khỏi cần đề cập tới, hôm nay hắn làm chuyện này chính là một vụ "Gian thần mưu hại trung thần" trong sách sử rất thường nhắc tới. Nhưng hắn vẫn không thẹn với lương tâm, cố tình nâng cái khay lên thật cao cho mọi người thưởng thức, sợ trong Vương phủ có ai nhìn không thấy.
Đặc biệt là Đào tri phủ và Ngụy Huyện lệnh, hai người bỗng nhiên mất đi nhi tử đều cực kỳ bi thương, lúc này thấy kiện Long bào, lại nhìn Cẩm Y Vệ đứng đầy trong sân, lại nhìn Thần Đô Vệ bao vây Cẩm Y Vệ, hai người cũng bất chấp nỗi đau tang tử, trong lòng đã có chủ ý.
Lạc Vương từ trong sảnh đi ra, chỉ vào Viên Thiếu Cẩn: “Đem Long bào đưa cho bổn vương!”
Viên Thiếu Cẩn có thể đưa cho hắn mới là lạ, đứng ở giữa vòng bảo hộ của Cẩm Y Vệ không nhúc nhích: “Sao nào, Vương gia muốn tiêu hủy vật chứng à?”
“Bổn vương là muốn...”
Lạc Vương đang định giải thích, thình lình nghe một tiếng hô lớn, “Có thích khách!”
Thanh âm hùng hồn này là của Chỉ Huy Thiêm sự La Minh Huy dưới quyền Phạm Dương vốn dĩ ở bên ngoài Vương phủ đợi lệnh, lúc này lại dẫn đầu đám binh sĩ từ cửa chính vọt vào. Hắn suất binh tới đây vì nhận được mệnh lệnh diệt trừ yêu tà Thiên Ảnh, chỉ trong hai ngày ngắn ngủn mà Thiên Ảnh đã giết nhi nữ của ba vị quan lớn, còn tuyên bố tối nay sẽ huyết tẩy thành Lạc Dương.
Mới đầu La Thiêm sự còn thầm nghi ngờ trong lòng, một tổ chức giang hồ thấp hèn mà lấy đâu ra tự tin để xuất khẩu cuồng ngôn như vậy. Nhưng mới vừa rồi thích khách chỉ có một người công khai đi đến đại môn của Vương phủ, La Thiêm sự vừa mới phản ứng lại thì thích khách đã phi thân, tựa con ó đen trực tiếp bay qua đỉnh đầu bọn họ vào thẳng Vương phủ.
Trong sân viện lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn bởi Thần Đô Vệ bỗng dưng xâm nhập, đột nhiên từ phía bên phải lại lóe ra một bóng đen, trong tay cầm một cây roi thật dài, xuyên thấu qua kẽ hở của các Cẩm Y Vệ đập về hướng Viên Thiếu Cẩn.
Viên Thiếu Cẩn cũng đang phân tâm giống mọi người cùng nhìn ra cửa, bỗng nhiên mu bàn tay bị quất một cái tức khắc da tróc thịt bong, nhịn không được kêu thét lên. Chiếc khay trong tay hắn rơi xuống, bóng đen rót nội lực vào cây roi, biến cây roi vốn mềm mại chợt uốn lượn cong thành hình móc câu móc lấy Long bào sắp rơi xuống đất. Bóng đen kéo cây roi một cái, Long bào liền rơi vào tay hắn.
“Thích khách ở chỗ này!” Ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng về phía bóng đen vừa đoạt được Long bào. Cẩm Y Vệ xông tới bao vây.
Lúc này toàn bộ thị vệ Vương phủ đều phát ngốc, không biết thích khách này có phải “Người một nhà” hay không?
Còn La Thiêm sự chợt nhận ra bóng đen này không phải là thích khách hắn truy đuổi từ đại môn. Lúc nãy thích khách kia khoác áo choàng đen, hai thanh loan đao giao nhau được hắn đeo sau lưng nhìn giống ninja Đông Doanh. Đây chính là kế dương Đông kích Tây.
Lạc Vương chưa kịp bừng tỉnh từ trong biến cố này thì Khấu Lẫm đã xông ra cả giận mắng to: “Lạc Vương gia, ngài thật to gan! Cho rằng cướp đi Long bào là có thể hủy diệt chứng cứ ngài có ý đồ tạo phản hay sao? Tri phủ, Huyện lệnh, Cẩm Y Vệ, Thần Đô Vệ, còn có toàn bộ bá tánh Lạc Dương vây xem bên ngoài đều nhìn thấy, ngài có thể bịt miệng tất cả mọi người?”
Cái gì? Long bào? Lạc Vương tạo phản?
Các binh sĩ Thần Đô Vệ canh giữ bên ngoài đều không biết chuyện này, hiện tại các binh sĩ xông vào đều bị sửng sốt.