Sở Dao buông chén trà xuống nói tiếp: “Câu chuyện lúc xưa Khấu Toàn chạy nạn bán mình cũng rất có khả nghi. Ta thấy bộ dáng của ả thì khi còn trẻ chắc hẳn là một mỹ nhân. Khấu Lẫm nói ả viết chữ rất đẹp, có thể thấy được là hạng người đọc đủ thứ thi thư. Đổi lại là ta, cho dù đang ở loạn thế cũng có thể đi chép sách thuê hoặc dạy học. Nếu cực chẳng đã thì đi đến kỹ viện treo biển hành nghề, tuyệt đối sẽ không lưu lạc đến mức chạy khắp nơi bán rẻ thân thể...”
Tạ Tòng Diễm trầm mặc một lát: “Dao Dao, ngươi suy nghĩ quá mức đơn giản, sống trong thời loạn thế, một nữ tử yếu ớt giống như cánh lục bình...”
Sở Dao ngắt lời: “Tiểu cữu cữu, loạn thế mà mang theo một đứa bé vào Nam ra Bắc, lông tóc không tổn hao gì đi khắp nửa Đại Lương quốc; đã vậy đến hai mươi bảy tuổi còn gả được cho nhà giàu số một ở Lạc Dương, trở thành phu nhân nhà giàu số một. Đây thật sự là một nữ tử yếu ớt bình thường có thể làm được hay sao?”
Tạ Tòng Diễm hơi ngạc nhiên, bất chợt ngữ khí trầm xuống: “Ý của ngươi là, ả kia có lẽ không phải là thân phận "nước chảy bèo trôi" khắp nơi chạy nạn, mà là vì muốn che giấu tung tích phải tránh né một thế lực nào đó của kinh thành đuổi bắt?”
Sở Dao “Vâng” một tiếng: “Không bài trừ loại khả năng này.”
Tạ Tòng Diễm như suy tư gì: “Nếu ngươi cố ý tìm ta tới, chẳng lẽ hoài nghi ả kia có liên quan đến Hoài Vương, hoặc liên quan đến phủ Trấn Quốc Công của ta? Khấu Lẫm năm nay bao lớn rồi?” Cẩn thận ngẫm nghĩ, lắc đầu, “Không đúng, lúc Khấu Toàn dẫn hắn lưu vong là tiên Đế còn tại vị, ả không phải lưu vong vì dính líu đến Hoài Vương mưu phản...”
Sở Dao trầm ngâm nói: “Tiểu cữu cữu, ngài là do ngoại thất của Trấn Quốc Công Thế tử sở sinh; cha đã kể rằng, phụ thân ngài sở dĩ dưỡng mẫu thân ngài bên ngoài, còn giấu cực kỳ kín mít, là bởi vì bà ấy là nữ nhi của tội thần?”
Tạ Tòng Diễm hơi gật đầu: “Mẫu thân ta là nữ nhi của tiền Nội các Thủ Phụ Từ Hòa. Sau đó Từ gia bị hạch tội, nam đinh lưu đày, mẫu thân ta bị đưa vào Giáo Phường Tư, là loại không cho phép chuộc thân. Phụ thân ta thiết kế cho bà bị bệnh chết, dùng kế "ve sầu thoát xác", sợ bị phát hiện nên không dám để bà ở kinh thành, giấu ở vùng giáp ranh giữa Bắc Trực Lệ và Sơn Đông...”
Lúc đó Tạ Tòng Diễm chỉ mới một tuổi nên không nhớ gì, chỉ sau này nghe nhũ mẫu kể lại. Khi tiên Đế băng hà, Hoài Vương và phủ Trấn Quốc Công rơi đài, mẫu thân hắn tự sát vì tình, nhũ mẫu sợ huyết mạch duy nhất của Trấn Quốc Công bị phát hiện, mang theo hắn trốn Đông trốn Tây một thời gian dài.
Sau đó Tạ Tòng Diễm được thế lực cũ của Hoài Vương và Trấn Quốc Công tìm được, nghiêm mật bảo hộ, dạy hắn biết chữ võ nghệ binh pháp. Khi tám tuổi, chiến dịch Tháp Nhi Cốc bùng nổ, ngoại tổ của Sở Dao chết trận sa trường, lập quân công hiển hách, hắn mới lấy thân phận ngoại thất của Tạ gia trở lại kinh thành.
“Ngươi hỏi những vấn đề này làm gì?” Tạ Tòng Diễm không rõ nguyên do.
Sở Dao nói: “Không biết, trực giác cho ta thấy Khấu Toàn hẳn là có quan hệ gì đó với cữu cữu, vì thế mới mời cữu cữu tới đây.”
Tạ Tòng Diễm khó hiểu: “Có quan hệ với ta?”
Sở Dao nói: “Khấu Toàn cũng dùng Tô hợp hương...”
Tạ Tòng Diễm từ nhỏ đã thích dùng Tô hợp hương để an thần tỉnh não: “Số người có khả năng dùng Tô hợp hương nguyên chất đích xác không nhiều lắm, nhưng cũng không ít.”
Sở Dao gật đầu: “Ta hiểu rõ, nhưng nếu đem hai vấn đề đặt cùng nhau, thật không khỏi quá trùng hợp.”
“Hai vấn đề gì?”
“Hạ Lan gia mua phủ Vương Thị lang cách vách phủ chúng ta.” Sở Dao bình tĩnh nhìn Tạ Tòng Diễm, “Một tòa hung trạch phong thuỷ không tốt như vậy, lúc ấy trong kinh thành không người nào dám mua, thế mà lại bị Hạ Lan gia xa tít tận Lạc Dương mua vào tay. Khi đó cữu cữu còn chưa ra ngoài tự lập môn hộ, vẫn cùng chúng ta ở chung một chỗ. Cữu cữu nói xem, Hạ Lan gia muốn làm hàng xóm với Sở gia, hay muốn làm hàng xóm với ngài?”
Tạ Tòng Diễm lộ ra một chút kinh ngạc, suy nghĩ thật lâu: “Nhưng gia tộc Hạ Lan thật sự không phải người trong phe chúng ta.”
Sở Dao yên lặng nói: “Chuyện này ta vẫn chưa rõ ràng lắm, ta chỉ hy vọng những gì mình suy đoán đều sai hết thảy, bằng không Khấu Lẫm...”
Lúc Tiên đế vừa mới băng hà, xuất nhập thành trì còn cần giấy thông hành, Khấu Toàn nếu thật xuất phát từ nguyên nhân tránh né người từ kinh thành đuổi bắt, ả cần nhất chính một thân phận giả.
“Khấu Toàn” người này nhất định tồn tại, nhưng chắc hẳn chỉ là một người bình thường không khiến người khác chú ý, đấy mới chính là tỷ tỷ chân chính của Khấu Lẫm.
Khi đó, Khấu Lẫm có lẽ còn chưa đến một tuổi, được Khấu Toàn chân chính mang theo bên người chạy loạn. Hạ Lan phu nhân chẳng những trộm giấy thông hành của Khấu Toàn, còn trộm luôn Khấu Lẫm để làm bùa hộ mệnh và bình phong cho ả, khi tránh né truy binh dễ bề giấu tai mắt người khác. Vài năm sau nguy cơ giải trừ, ả không cần "tấm bình phong" này nữa nên mới tìm người bắt cóc Khấu Lẫm bán cho bọn buôn người.
Sở dĩ dùng từ “Trộm” là vì Sở Dao không dám suy nghĩ đến một khả năng khác.
Tóm lại, vị Hạ Lan phu nhân này tuyệt đối không phải là tỷ tỷ của Khấu Lẫm.
Sở Dao không có đệ đệ nhưng có ca ca, ca ca không chịu học hành không biết cố gắng khiến nàng sốt ruột hơn bất kỳ người nào khác. Thế nhưng Khấu Toàn thì sao? Bản thân viết chữ rất đẹp, thi thư đầy bụng, Khấu Lẫm được vị "tỷ tỷ" nuôi dưỡng đến bảy tám tuổi -- trong lúc này đúng là giai đoạn vỡ lòng cực kỳ quan trọng -- vậy mà chớ nói đến học vấn, ngay cả một chữ bẻ đôi cũng không biết. Mãi cho đến khi được vào Cẩm Y Vệ yêu cầu xử lý công văn, khi đó sắp hai mươi tuổi mới bắt đầu học chữ.
Khấu Lẫm nói bản thân không thích học hành nên Khấu Toàn bèn không dạy, lý do này căn bản không thể nào chấp nhận được nếu là tỷ đệ ruột thịt.
Càng ngộ nghĩnh hơn chính là, Khấu Toàn không dạy đệ đệ đọc sách biết chữ, nhưng cả ngày dạy hắn "trung hiếu nhân nghĩa", dạy hắn "tri ân báo đáp", ân cần dạy bảo hắn làm người tốt -- -- đây đại khái bởi vì khi ả đối mặt với tiểu hài tử này cảm thấy áy náy rồi sinh ra sợ hãi.
Tâm tình Sở Dao cực kỳ trầm trọng, Khấu Lẫm đã từng dạy nàng, trong việc tra án thì điều kiện cần thiết nhất là khả năng nhạy bén bắt giữ những điểm “Khác thường”; nhưng trong vấn đề này, có vô số điểm khác thường cực kỳ dễ phát giác, thế mà một cao thủ tra án như Khấu Lẫm mãi đến hôm nay vẫn còn ngây ngốc chưa phát hiện ra.
Đại khái chính là ứng với câu “Bất thức Lư sơn chân diện mục; Chỉ duyên thân tại thử sơn trung”.
(Đây là hai câu trong bài thơ Đề Tây Lâm Bích của Tô Đông Pha viết lên vách đá khi ông đến thăm chùa Tây Lâm ở gần núi Lư. Hai câu thơ dịch ra là:Không biết mặt mũi thật của núi Lư nó thế nàoẤy bởi người nhìn đang đứng ngay trong núi ấy.Hai câu này hiểu theo nghĩa bóng chính là: Nếu gặp phải một cục diện to lớn thì con người phải đứng từ đằng xa nhìn vào mới có thể thấy được toàn cục. Nếu đứng sát bên cạnh để nhìn thì chỉ thấy được những gì ngay trước mắt mà thôi.)Khi Sở Dao hãy còn đang suy tư, Tạ Tòng Diễm nhắm mắt lục lại hồi ức trong đầu -- hắn quen dùng Tô hợp hương chính là vì vẫn luôn nhớ được mùi Tô hợp hương từ khi có ký ức tới nay.
Nhũ mẫu cũng nói mẫu thân hắn thích nhất mùi Tô Hợp hương.
Khi Khấu Toàn mang theo Khấu Lẫm ra bên ngoài lưu vong là Hoài Vương và phủ Trấn Quốc Công chưa rơi đài. Khấu Toàn không có liên quan đến án mưu phản nhưng lại có quan hệ với Tạ Tòng Diễm hắn đây, vậy thì chỉ còn lại một loại khả năng -- Khấu Toàn và mẫu thân của hắn có quan hệ, đều là người của tiền Nội các Thủ Phụ Từ gia.
Tạ Tòng Diễm sinh ra một ý niệm cổ quái: “Nữ nhân này không phải là mẫu thân của ta đấy chứ?”
Sở Dao nói: “Mẫu thân ngài không phải tự sát tuẫn tình sao?”
“Ta không rõ ràng lắm, tuẫn tình cũng là nhũ mẫu kể lại.” Tạ Tòng Diễm chần chừ nói, “Hơn nữa, nhũ mẫu kia của ta đôi khi đầu óc không minh bạch lắm...” Bằng không cũng sẽ đâu thể vì một câu giận dỗi thuận miệng của hắn mà làm Sở Dao què chân. Hắn ngắt lời giữa chừng, liếc nhìn Sở Dao một cái.
Sở Dao hiểu ý của Tạ Tòng Diễm, cũng không để ý, thậm chí thói quen xoa chân theo bản năng cũng không có: “Tiểu cữu cữu lo nhiều rồi, Khấu Toàn không có khả năng là mẫu thân ngài đâu, cho dù thật là người Từ gia nhưng chắc chắn không phải là đích tiểu thư.”
Tạ Tòng Diễm: “Dùng lý do gì để thấy được?”
Sở Dao nâng lên cánh tay lộ ra chiếc vòng phỉ thúy: “Một đích nữ của Nội các Thủ Phụ sẽ cho rằng vật này đủ để lấy ra khoe khoang với ta? Sẽ ỷ vào có một đệ đệ là sủng thần của Thiên tử liền "tiểu nhân đắc chí" đến nỗi không để Sở gia vào mắt? Ở trong nhận thức của ả, Khấu Lẫm nghiễm nhiên không khác gì với Đại Đô Đốc Đông Xưởng nắm giữ triều chính năm đó, có thể thấy được ả không có tí kiến thức gì về tình thế chính trị đương thời.”
“Vậy cũng chưa chắc, Từ gia không phải là thế gia đại tộc. Ngoại tổ của ta chỉ là tiểu nhân gian tà quen thói a dua xu nịnh, cũng vì Tiên đế chỉ lo tu đạo không để ý tới triều chính nên ông ta mới "gãi đúng chỗ ngứa" nhờ vậy bò được đến vị trí Thủ Phụ, sau đó vận mệnh quốc gia tan vỡ cũng là vì những kẻ như ông ấy.” Tạ Tòng Diễm chẳng có nửa phần hảo cảm với mẫu tộc của mình, “Từ gia rơi đài, vào thời điểm ấy tuyệt đối là một sự kiện đại khoái nhân tâm.”
“Càng là quyền tham thì càng quen nhìn bảo vật.” Sở Dao nói, “Hơn nữa, một nữ nhân có thể khiến phụ thân ngài đường đường là Trấn Quốc Công Thế tử nhớ mãi không quên mạo hiểm trộm ra từ Giáo Phường Tư, sao lại là loại nữ nhân không lên được mặt bàn như Khấu Toàn?”
Tạ Tòng Diễm trầm ngâm không nói.
Sở Dao phân tích tiếp: “Nhưng ta cũng cho rằng ả chắc chắn xuất thân trong phủ Từ gia, có quan hệ không hề sơ sài với mẫu thân ngài... Đúng rồi, nhũ mẫu của cữu cữu hiện giờ ở đâu? Bà ấy là người bên cạnh mẫu thân ngài, chắc hẳn nhận biết được Khấu Toàn.”
Tạ Tòng Diễm nói: “Sau khi bà ấy ra phủ vẫn luôn ở thôn trang ở vùng phụ cận kinh đô, muốn ta kêu bà ấy tới hay không?”
Sở Dao nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Thôi, cũng không cần đâu.”
Thấy Tạ Tòng Diễm muốn nói lại thôi, nàng giải thích, “Không phải bởi vì vụ què chân.” So sánh với sự tình trước mắt, một chút thù cũ này không đáng nhắc tới, “Việc này người biết đến càng ít càng tốt, ta sợ mình đoán sai sẽ khiến Khấu Lẫm rước lấy phiền toái.”
Tạ Tòng Diễm gật đầu: “Ừ, vậy ngươi muốn làm sao bây giờ.” Nàng tìm hắn tới chắc hẳn đã có đối sách.
“Ta muốn như vậy...” Sở Dao nói ra ý nghĩ của mình.
Tạ Tòng Diễm nghe xong nhíu mày: “Dao Dao, ngươi đã hoài nghi Khấu Lẫm không phải đệ đệ của ả kia, vì sao không trực tiếp nói với Khấu Lẫm để tự hắn đi tra, đây là việc hắn giỏi nhất...”
“Chẳng những chàng sẽ không nghe mà còn tạo ra mâu thuẫn và phản cảm.” Sở Dao sớm đã phân tích trong lòng, “Khi chàng đối phó với địch nhân thì lý trí đi trước tình cảm, nhưng đối mặt với người chàng để trong lòng thì tình cảm bỏ xa lý trí.”
Tạ Tòng Diễm cũng không hiểu biết Khấu Lẫm nhiều, không thể đưa ra kiến nghị gì, quyết định nghe theo Sở Dao.
Sở Dao nhắc nhở: “Tiểu cữu cữu, "Khấu Toàn" rất có khả năng là thân tín của mẫu thân ngài, đối phó với ả...”
Tạ Tòng Diễm nói không cần nghĩ ngợi: “Mặc kệ ả là ai cũng không thể nào ở dưới mí mắt ta khi dễ ngươi.”
Sở Dao hơi rũ mắt, lúc này mới theo bản năng xoa xoa chân.
Chỉ cần một câu của nàng thì tiểu cữu cữu liền ngày đêm phóng ngựa không ngừng từ kinh thành tới ngay, không hề có nửa phần do dự đứng về phe nàng, làm nàng lại tìm về cảm giác dựa vào người thân như lúc trước. Tất cả những oán khí vẫn luôn nghẹn ở trong lòng cuối cùng đã được tiêu tán.
“Tuy nhiên,” Tạ Tòng Diễm nghĩ tới một chút vấn đề cũng nhắc nhở nàng, “Làm như vậy thì sẽ bại lộ ra thân phận của ta trước mặt Khấu Lẫm... Ta không phải lo lắng cho bản thân mình, chỉ là tỷ phu...”
“Không có việc gì đâu ạ.” Sở Dao khuyên Tạ Tòng Diễm yên tâm, đứng lên chuẩn bị trở về phòng trang điểm chải chuốt, sau đó đi phủ Hạ Lan xem diễn, “Chàng có biết cũng không sao, vốn dĩ ta cũng dự định nói cho chàng, không nghĩ muốn giấu.”
Tạ Tòng Diễm ngồi bất động: “Còn nữa, ngươi không cho rằng vụ này có chút trùng hợp quá hay sao? Khấu Lẫm thế nhưng lại có liên hệ với ta?”
“Đây là chuyện hoàn toàn khác so với vụ Hạ Lan gia mua tòa nhà cách vách chúng ta, không phải trùng hợp do người cố ý tạo thành.” Sở Dao lắc đầu, “Đây là duyên phận, hoặc có thể nói là nhân quả báo ứng...”
Chuyện này chôn ở trong lòng Sở Dao thật lâu: Năm đó Khấu Lẫm bị bán đi Dương Châu, được một gia đình quân hộ nhận nuôi, sống an ổn không bao lâu thì dưỡng phụ liền chết trận Tháp Nhi Cốc, vì thế cậu bé Khấu Lẫm mới bị bắt ra chiến trường.
Năm đó trận chiến ở Tháp Nhi Cốc vốn dĩ không thể chết nhiều người như vậy, dựa theo phụ thân suy luận, hơn phân nửa là do ngoại tổ phụ Tạ Trình cố ý gây ra, là vì muốn lấy quân công lót đường cho Tạ Tòng Diễm. Mà những binh lính bình thường uổng mạng dưới thiết kỵ Bắc nguyên đương nhiên không biết nội tình.
Cho nên bi kịch Khấu Lẫm đã phải trải qua nửa đời trước, cũng có nguyên nhân từ cái sai của ngoại tổ phụ nàng.