Tùy Tâm vừa về đến đã nhìn thấy vẻ mặt hai người kia quái quái, cô còn cố ý liếc tay hai người một cái, là cách xa. Đại khái... Là cô suy nghĩ nhiều rồi. Khả năng gần đây đọc đọc tiểu thuyết có hơi tạp nham, thật sự là nhìn thấy ai cũng cảm thấy cong cả.
"Cái lò nướng kia mình cho hai cậu đó, mình cũng không nấu cơm." Tùy thổ hào hào phóng nói. Lạc Vĩ Vĩ nghe xong lại tỉnh táo cả lên: "Thật sự? Thật tốt quá." Quay đầu lại nói với Lục Thi Duy: "Ngày mai cậu có thể làm bánh ngọt cho mình ăn rồi." Hoài nghi trong lòng Tùy Tâm vừa mới tiêu trừ, lại một lần trỗi dậy. Lục Thi Duy vẫn còn hối hận vừa rồi lỡ lời, hình tượng hủy toàn bộ. Lạc Vĩ Vĩ vui vẻ cười không dứt, không biết còn tưởng rằng cô trúng thưởng nữa đó chứ. Nhưng thật ra cô so với trúng thưởng còn vui vẻ hơn, Lục Thi Duy này siêu nín nhịn, rút cuộc lộ bản tính, ha ha ha! Trước kia sao không phát hiện đây? Trên sân khấu đang rút thưởng máy chụp ảnh, ánh mắt Lạc Vĩ Vĩ tha thiết mà nhìn qua cái thùng trong tay lãnh đạo, trong lòng không ngừng nói thầm tên mình. Cô thật sự muốn cái máy ảnh đó, như vậy về sau có thể chụp thật nhiều ảnh chụp của Lục Thi Duy rồi. Mặc quần áo này, không mặc quần áo này... Đủ loại Lục Thi Duy xinh đẹp... Rút cuộc đến khi tên người trúng thưởng được đọc lên, giấc mộng của Lạc Vĩ Vĩ tan vỡ. "Mình biết ngay mà... Mình cho tới bây giờ không có số trúng thưởng!" Năm trước họp hằng năm cô cũng được mỗi cái giải thưởng an ủi. Lục Thi Duy an ủi cô: "Phía sau còn có notebook với nhẫn kim cương kìa, đừng nóng vội." Lạc Vĩ Vĩ từ bỏ, "Mình đang chờ cuối giờ rút giải an ủi." Lúc này rượu và thức ăn bắt đầu dọn lên, Lạc Vĩ Vĩ đã cầm chắc chiếc đũa chuẩn bị thừa dịp màn then còn chưa lên sân khấu, tranh thủ ăn lót một chút trước, bằng không lát nữa uống đến tình cảnh hung tàn. Người chủ trì tuyên bố danh sách cá nhân tiên tiến, người lấy được giải thưởng nhao nhao lên sân khấu nhận giải thưởng. Lúc đọc đến tên Lạc Vĩ Vĩ, miệng Lạc Vĩ Vĩ còn đang bận rộn, trong nháy mắt còn chưa kịp phản ứng là mình. Sao vậy được? Giống như việc này đều là thông báo trước, thế nhưng căn bản không có người nói với cô. Chủ nhiệm Tề ác thú nhìn vẻ mặt cô từ kinh ngạc đến ngớ ngẩn, ném một cái túi khăn giấy qua, "Vĩ Vĩ, còn ăn hả?" Cả bàn cười vang. Lạc Vĩ Vĩ chật vật lên sân khấu, còn bị người chủ trì trêu chọc: "Vĩ Vĩ, đừng diễn, đây là trao giải cá nhân tiên tiến, không phải bình chọn nữ diễn viên chính xuất sắc nhất." "Em thật sự rất vui ấy, mỗi lần nghe được tin này như lần đầu tiên nghe thấy vậy, cám ơn lãnh đạo, cám ơn các anh chị." Lạc Vĩ Vĩ nói xong thâm tình cúi chào. Đây là cả phòng liên hợp chỉnh cô đó à? Người khác không nói còn chưa tính, sao Tùy Tâm cũng nhịn được? Còn có Lục Thi Duy cùng cô sớm chiều đối diện, càng khó nhịn mới hợp chứ. Đám người kia thật sự quá đáng mà... Lạc Vĩ Vĩ cầm giấy khen cùng tiền thưởng, vui thích theo các lãnh đạo chụp ảnh. Trở về chuẩn bị tiếp tục ăn, nhưng mà tất cả mọi người đã đem rượu chuẩn bị xong, cô cũng không còn cách nào, đành phải một ly tiếp một ly mà uống. Qua hết một vòng, cô rút cuộc có thể cầm đũa lên một lần nữa, nhưng trên bàn đã không còn thừa cái gì. Các người mấy ngày rồi chưa ăn à... Đám người kia... Thật sự là quá đáng! Lục Thi Duy để lại một miếng bánh bí ngô cho cô, cô vô cùng cảm kích nhìn Lục Thi Duy, nhịn không được muốn ôm Lục Thi Duy hôn một cái, thời khắc mấu chốt còn có bạn gái, này thật sự muốn hôn. Nhưng ngay sau đó, Lục Thi Duy liền nhìn tiền thưởng cô vẫy tay. "..." Tiền thưởng cũng phải nộp lên hả... Lạc Vĩ Vĩ vô cùng đau lòng. Khung cảnh kế tiếp có phần hỗn loạn. Tề Thụy dẫn đầu cả phòng đi mời rượu lãnh đạo, sau đó Lạc Vĩ Vĩ cũng chạy theo đám người. Rượu trắng rượu đỏ trộn lẫn lại, đặc biệt tăng thể diện cho phòng tài vụ. Tề Thụy mấy lần mượn đi tiểu bỏ trốn, đều là Lạc Vĩ Vĩ thay anh ta kết thúc cả. Về sau Lạc Vĩ Vĩ vớ được cơ hội sẽ đến nhà vệ sinh một chuyến, khi trở về phát hiện Lục Thi Duy đã lên sân khấu rồi. Trong lòng không khỏi vẽ lên cái dấu chấm hỏi (???), nàng chạy lên thật à? Lúc này chợt nghe người chủ trì nói: "Chúc mừng Lục mỹ nữ phòng tài vụ của chúng ta, đêm này đã đạt được giải thưởng lớn cuối cùng, chúng ta mời Trương tổng lên sân khấu trao giải cho cô ấy." Tiếng vỗ tay cùng âm thanh gọi đến liên tiếp, Lạc Vĩ Vĩ đã nhìn đến choáng váng. Buổi tối hôm nay cô mới thật sự là bên thắng chứ, không chỉ có cầm giải tiên tiến, lúc này Lục Thi Duy còn lấy được cái nhẫn kim cương. Lục Thi Duy sẽ tặng cái nhẫn kim cương cho ai? Đương nhiên là cô rồi! Chẳng qua... Mắt thấy Lục Thi Duy khom lưng bắt tay với lãnh đạo, vậy cổ áo lại mở ra, Lạc Vĩ Vĩ liền hận không thể ngay lúc này xông lên che cho nàng. Người chủ trì đùa: "Lục mỹ nữ của chúng ta còn đang độc thân này, có cầu hôn ở ngay đây luôn không?" Lạc Vĩ Vĩ nhất thời thấy cấp bách, dùng sức vẫy tay về phía sân khấu: "Mình mình mình!" Người chủ trì cười nói: "Phụ nữ đừng có tranh mỹ nữ với bọn tôi chứ." Cả hội trưởng cười một hồi. Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm cười em gái mấy người, bà đây rất nghiêm túc! Lục Thi Duy cũng cười. Nàng vừa rồi muốn nói một cậu, được, cậu lên đi. Nhưng mà dù sao ở đây đều là lãnh đạo cùng đồng sự, coi như mọi người cảm thấy là đang đùa, nhưng tóm lại cũng không tốt lắm. Vì vậy Lục Thi Duy đi xuống sân khấu muốn trò chuyện với Lạc Vĩ Vĩ, lại trông thấy Lạc Vĩ Vĩ lại bị người gọi đi mất, đành phải buổi tối về rồi hãy nói. Tùy Tâm nghênh đón chúc mừng Lục Thi Duy, "Tiểu Duy, đây là dấu hiệu tốt đó, năm nay cậu khẳng định chuyện tốt sắp đến rồi." "Hả? Mình cùng với ai..." Loại chuyện kết hôn này, nàng căn bản không có cân nhắc qua. "Không phải vừa rồi có người cầu hôn cậu sao?" Tùy Tâm cố ý đùa giỡn. "..." Lục Thi Duy lúng túng im lặng một lúc mới nói: "Nghe theo cậu ta nói bậy..." Phản ứng này không sai... Tùy Tâm nghi kị càng ngày càng nặng. Dựa theo hiểu biết của cô với Lục Thi Duy, bình thường loại tình huống này, Lục Thi Duy trả lời đều là "Ai muốn cùng cậu ta kết hôn!" Quan hệ của hai người này có hòa hoãn, hay là... Tùy Tâm từ trưa đều đứng ngồi không yên. Buổi tối nhạc hết người đi, Lục Thi Duy lái xe, Lạc Vĩ Vĩ lại uống không ít, nhưng mà lúc này cô không có nôn, nghe Lục Thi Duy nói, đừng đi làm chuyện tổn hại dạ dày. Về sau các sếp cũng uống mông lung, cô dùng nước trắng cùng blueberry juice lừa dối vượt qua kiểm tra. Lên xe Lạc Vĩ Vĩ bắt đầu dán lên người Lục Thi Duy, "Ôi đau đầu chóng mặt quá..." Lục Thi Duy đẩy cô: "Mau ngồi xuống đi, thắt dây an toàn vào." "Mình đau đầu chóng mặt..." Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục dán tới, hai tay quấn lên cánh tay Lục Thi Duy, đặt đầu lên vai Lục Thi Duy làm nũng. "Nếu không để cậu tỉnh táo một chút? Cậu như thế mình cũng không có cách nào lái xe được." Lục Thi Duy nói. Lạc Vĩ Vĩ lắc đầu, tiếp tục làm nũng: "Cậu là cố ý rút cái nhẫn kim cương vì mình đó hả? Cảm động quá đi, mau lấy ra đeo cho mình đi!" Nói xong còn chu miệng làm động tác hôn. Một chữ cút của Lục Thi Duy còn chưa thoát khỏi miệng, Tùy Tâm ngồi ở đằng sau bây giờ nhìn không nổi nữa: "Lạc Vĩ Vĩ, cậu muốn nhìn bản mặt cậu bây giờ không?" Tùy Tâm nghĩ, mình đây một người to lớn sống sờ sờ, cậu có thể bận tâm một chút không... Cô nhìn hai người kia, không biết vì cái gì, liên tưởng đến khúc kim băng. Lạc Vĩ Vĩ mãnh liệt lui về, bởi vì tốc độ quá nhanh lại dùng lực quá lớn, đầu đập vào cửa kính xe. Trong nội tâm cô viết chữ hoa chữ bà mẹ nó, Tùy Tâm lên xe lúc nào? Tùy Tâm dường như từ phản ứng của Lạc Vĩ Vĩ đã nhận được đáp án của mình rồi, trên đường đi đều không nói gì thêm nữa, Lạc Vĩ Vĩ cũng thế, đại khái là uống quá nhiều nên ngủ mất rồi. Đợi đến lúc Tùy Tâm xuống xe, Lạc Vĩ Vĩ mới mở miệng hỏi Lục Thi Duy: "Tùy Tâm hôm nay uống rượu sao?" "Uống một chút, không nhiều lắm. Làm sao vậy?" "Mình nghĩ xem sáng mai cậu ấy thức dậy có quên mất chuyện vừa rồi không..." "Cậu sợ cậu ấy biết sao?" "Mình sợ làm cậu ấy sợ." "..." Tuy rằng thỉnh thoảng Tùy Tâm cũng đem chuyện Lạc Vĩ Vĩ thích nữ sinh đem ra đùa giỡn, nhưng vẫn chỉ là đùa vui mà thôi, nếu như vui đùa biến thành thật sự, Tùy Tâm sẽ nghĩ như thế nào? Lạc Vĩ Vĩ có chút lo lắng. Nhưng lo lắng này chỉ duy trì được vài giây đồng hồ, cô lại bắt đầu đánh chủ ý lên cái nhẫn kim cương kia, "Cái nhẫn kim cương kia của cậu đâu? Lấy ra cho mình xem một tí." Lục Thi Duy một tay cầm tay lái, một tay dò tìm vào trong túi áo khoác, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ cho Lạc Vĩ Vĩ: "Xem đi, đừng làm hư." Lạc Vĩ Vĩ nhếch miệng: "Dù sao cậu cũng phải đưa cho mình đó..." "Ai nói mình muốn tặng cho cậu?" "Vậy cậu tặng cho ai?" Lạc Vĩ Vĩ xiết chặt cái hộp, nếu như Lục Thi Duy dám nói tặng cho người khác, cô liền dám không trả lại cho Lục Thi Duy. Nhưng Lục Thi Duy chỉ cười cười, cái gì cũng chưa nói. Lạc Vĩ Vĩ mở hộp lấy nhẫn ra, một carat xác thực nhìn qua lớn hơn rất nhiều. Đeo lên thử một chút, lớn nhỏ cũng vừa vừa thích hợp, có vẻ cũng không tệ, xem ra lần này tập đoàn bỏ không ít vốn. Cô mượn ánh sáng di động, trái xem phải xem, trong lòng vui thích. "Nếu như bây giờ cậu cầu hôn mình, mình có khả năng đáp ứng đó." Lạc Vĩ Vĩ nói. Lục Thi Duy giả vờ như không nghe thấy, chuyên tâm lái vào chỗ đậu xe, sau đó quay đầu hỏi Lạc Vĩ Vĩ: "Xem xong rồi chứ?" Không đợi Lạc Vĩ Vĩ trả lời, Lục Thi Duy đã lấy nhẫn lại, một lần nữa thả về trong hộp. Lạc Vĩ Vĩ nhíu mày ngẩn người. Lục Thi Duy còn nói: "Nếu như mình muốn đưa nhẫn cho cậu, nhất định là mình tự mình lựa chọn mới được." Nàng nhìn vào mắt cô, dáng vẻ nghiêm túc, chân thật, đáng tin cậy. Nếu có một ngày, mình cầu hôn cậu, mình nhất định sẽ tự tay đeo nhẫn cho cậu, mà không phải giống như bây giờ. Tâm tình Lạc Vĩ Vĩ lập tức thay đổi rất nhanh, mượn men rượu, thiếu một chút nữa bật khóc. "Vì sao cậu luôn làm mình xúc động như vậy? Cậu tốt với mình như vậy, mình nên làm gì bây giờ? Xem ra... Chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi..." Lạc Vĩ Vĩ một tay tháo dây an toàn, nghiêng người hướng về phía môi Lục Thi Duy hôn xuống. Nhớ lại nhiều những địa điểm trong hồi ức tốt đẹp của hai người, giống như thiếu mất ở trong xe... Lạc Vĩ Vĩ dần dần động tình, muốn ở chỗ này lưu lại chút kỷ niệm. "Có thiết bị giám sát..." Lục Thi Duy kịp thời mà ngăn cản cô. Vẻ mặt cô không cam lòng, Lục Thi Duy đành phải cúi người hôn lên môi cô, "Về nhà đi." Cô gật gật đầu, thiếu một chút nữa trực tiếp trên phòng bảo an rồi... Đi đến nửa đường, Lạc Vĩ Vĩ luôn cảm thấy quên mất chuyện gì đó, vốn là sờ túi mình xem có điện thoại ở đây không, lại hỏi Lục Thi Duy có mang điện thoại theo không, cuối cùng thời điểm đến cửa nhà rút cuộc cũng nhớ ra. "Nguy rồi! Cái lò nướng của Tùy Tâm quên ở hội trường rồi! Ngày mai không được ăn bánh gato rồi!" "..." Lục Thi Duy cũng lười mắng. Ngày mai vốn cũng không kịp ăn có được không? Bởi vì ngày mai chúng ta phải bay sang Tam Á đón Tết với người nhà. Vậy đại khái coi như là hai người cùng đi du lịch rồi. Lục Thi Duy đối với chuyện này vô cùng chờ mong.