Vừa vào Ân Chu Uyển đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ truyền đến, chỉ thấy Thánh Vũ đế nâng An nhi trên vai, An nhi vươn tay chạm vào nhánh hoa Bạch Mai.
Từ xa, An nhi đã nhìn thấy Tống Lăng, y bất chấp nhào qua, dán vào lồng ngực hắn nũng nịu: “Ca~~~”
Tống Lăng xoa xoa hai má non mềm của y, ôn nhu nói: “Ca và phụ hoàng có chính sự phải bàn, đệ đi nơi khác chơi đi.”
An nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, cầm hoa mai chạy đi. Thánh Vũ đế có chút không vui lạnh lùng nhìn Tống Lăng: “Chuyện gì?”
Tống Lăng quỳ xuống: “Nhi thần chỉ muốn hỏi một câu, bệ hạ thật sự muốn An nhi phải vạn kiếp bất phục sao?”
“Ngươi có ý gì?” Thánh Vũ đế nheo mắt, tựa như một con chim ưng nguy hiểm.
“Giờ đây dân chúng lầm than, phụ hoàng lại vì An nhi xây dựng rầm rộ, khiến An nhi bị người người lên án, An nhi vô tội biết bao, thế nhưng lại bị thế nhân thóa mạ, việc này không phải phụ hoàng muốn đệ ấy vạn kiếp bất phục sao? Giờ đây, An nhi rơi vào ác danh mê hoặc quân vương, người người khinh thường….”
“Láo xược! Nhười đâu!” Điều Thánh Vũ đế không muốn nghe nhất là An nhi có lỗi, đấy chính là chạm vào chỗ đau của hắn.
Mấy thị vệ đè chặt Tống LĂng, Tống Lăng vẫn cao giọng nói: “Mong phụ hoàng nghe nhi thần nói hết, hiện tại Hoàng Hà vỡ đê, quốc khố trống rỗng, nhi thần muốn hỏi ngài một câu, cuối cùng phụ hoàng có tính toán gì!?”
“Lôi xuống!” Thánh Vũ đế giận không kiềm được.
“Phụ hoàng…..” Tống Lăng còn muốn nói thêm lại bị Thánh Vũ đế giận dữ vỗ một chưởng đánh ngã nhào ra đất, Tống Lăng bị đánh khóe môi tràn máu tươi.
“Ca! Phụ hoàng!” An nhi trở về nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực, y nhanh chóng chạy đến đẩy thị vệ ra, ôm chặt eo Tống Lăng không buông tay, hai mắt to đầy sợ hãi nhìn Thánh Vũ đế.
“An nhi không cần sợ, ca cùng phụ hoàng đang bàn chuyện.” Tống Lăng nhanh chống vỗ lưng an ủi y.
“An nhi.” Thánh Vũ đế nhanh chống thu hồi biểu tình lạnh lùng, ôn nhu cười ôm lấy An nhi nhẹ nhàng vỗ về: “An nhi mệt không? Chúng ta đi nghỉ một lát rồi dùng bữa.”
Tống Lăng bình tĩnh trước sau như một: “Phụ hoàng, những lời nhi thần vừa nói, mong ngài nghĩ lại.” Dứt lời liền bái biệt rời đi.
Nhìn bóng lưng xa xa của Tống Lăng, An nhi chôn đầu vào ngực Thánh Vũ đế, viền mắt đỏ lên, những lời vừa rồi y đều nghe thấy, phụ hoàng và ca ca đối với y đều rất tốt, y không muốn bọn họ gặp khó khăn, lại không nghĩ rằng, y chính là khó khăn duy nhất mà họ không muốn tổn thương.
Từ bên trong Ân Chu Uyển đi ra, sắc mặt Tống Lăng càng thêm khó coi.
“Điện hạ.”
“Việc trợ giúp kiếp nạn thiên tai, bệ hạ tự có sắp xếp, các vị không cần bận tâm, đều trở về thôi.” Tống Lăng cười vang nói, tựa như an ủi mọi người cũng như an ủi chính mình.
Mọi người nghị luận một trận, chậm rãi tản đi, Tống Lăng xoa xoa huyệt thái dương, ngày đã gần đến trưa.
“Điện hạ.” Một thanh âm trong trẻ vang lên.
Tống Lăng quay đầu, đứng phía sau là một người trẻ tuổi, áo trắng như tuyết, mắt sáng như sao, một thiếu niên tuấn tú.
“Thần Liên Như Tuyết.”
“Liên đại nhân.” Tống Lăng theo lễ gật đầu.
“Điện hạ mời dừng bước nói vài câu.”
Tống Lăng nghi hoặc nhìn hắn, theo sau hắn tiến vào hoa viên, lúc này hoa mai nở kiều diễm, hoa rơi lên xiêm y Liên Như Tuyết, xinh đẹp không tả nổi.
“Được rồi, nơi này không người, có việc liền nói!”
Liên Như Tuyết nâng lên con ngươi trong trẻo lạnh lùng: “Mấy năm nay, bệ hạ không được lòng dân.”
Tống Lăng nhướng mày, phất tay áo nói: “Hiện tại ngươi rời đi, ta sẽ xem như chưa từng nghe thấy gì.”
Liên Như tuyết vội vàng ngăn cản hắn: “Điện hạ ngài chưa từng nghĩ muốn cướp lấy sao!”
Tống Lăng nhíu chặt mày: “Câm miệng! Ta nể tình ngươi còn trẻ, không truy cứu ngươi tội khi quân.”
“Bất luận điện hạ thật tâm không muốn nghe những lời này, hay không tin tưởng Như Tuyết, Ngũ điện hạ vô tài vô đức, nhưng dã tâm bừng bừng, Tam điện hạ bụng dạ khó lường, mà bệ hạ đối với ngài nghi kỵ nhiều mặt, ngài không còn lực chọn khác!” (Sói: Mùi JQ nồng nặc vl =])
“Câm miệng!” Tống Lăng nắm lấy cổ tay tinh tế, ngón tay đặt trên mạch môn của Liên Như Tuyết, Tống Lăng hung tợn che giấu sự chột dạ của chính mình.
“Cho dù điện hạ có giết ta, Như Tuyết cũng phải nói.” Con ngươi trong trẻo trấn định nhìn Tống Lăng.
“Ngươi….” Tống Lăng tàn nhẫn hạ lực, những lời Liên Như Tuyết nói quả thực lay động tâm hắn, nhưng quá đột ngột, làm hắn không thể thích ứng kịp.
Một trận gió lạnh thổi qua, hương mai thoang thoảng khắp nơi, một thoáng kia Tống Lăng có chút thất thần, tựa như mỹ nhân trước mặt cứ thế theo gió thơm mà tan biến…. Những cánh hoa mai trắng như tuyết lướt qua ngón tay, để lại một mảnh hương thơm. Tống Lăng ngẩn ra, thoáng buông lỏng lực đạo trên tay.
“Vi thần xin cáo lui.” Liên Như Tuyết bất động thanh sắc bái biệt Tống Lăng, nhìn thân ảnh hồn bay phách lạc của Tống Lăng rời đi, Như Tuyết đưa tay xoa lên vết bầm trên cổ tay, chậm rãi nở nụ cười, nụ cười kia thanh mỹ như bạch mai nhưng cũng lạnh lùng như bạch mai.