Anh Thẩm chọn thời gian thật tốt, ngày hôm sau Lưu Hà mới vừa mua cơm trưa
xong, tin nhắn của anh đã tới rồi: *Bác sĩ Lưu, tiền đã được chuyển vào, đừng quên cuộc hẹn buổi chiều.*
Lưu Hà kiểm tra tài khoản, tài
khoản của phòng làm việc cũng không có động tĩnh, anh Thẩm trực tiếp
chuyển mười sáu ngàn nhân dân tệ vào tài khoản cá nhân của cô, điều này
làm cho cô càng thêm băn khoăn, anh Thẩm thông qua con đường nào đó theo dõi cô, chuyện này đã không nghi ngờ chút nào, hiện tại cô không biết
rốt cuộc anh Thẩm chỉ theo dõi phòng làm việc của cô hay không—— cô chưa bao giờ tiết lộ số tài khoản ngân hàng của mình ở phòng khám bệnh, cũng không đăng ký Internet Banking cá nhân ở trong máy vi tính phòng khám.
Một giờ rưỡi chiều, cô lái xe đi đến địa chỉ mà anh Thẩm cung cấp, người có tiền có lẽ cũng ở tại ngoại ô thành phố, Lưu Hà chạy xe ước chừng một
tiếng, rốt cuộc tới một khu biệt thự dưới chân núi Rắn*, nếu như không
có *Để lộ đủ loại nghi ngờ, trước đây một tiếng bốn nghìn, xác thực kiếm được rất dễ dàng.*
(*Núi Rắn (Xà Sơn): núi hình con rắn ở Vũ Hán)
Bầu không khí ở thành phố S vẫn không được tốt, sau khi xe đến núi Rắn rõ
ràng không khí mát mẻ hơn không ít, Lưu Hà hạ cửa kính xe xuống, lái từ
từ vào trong khu biệt thự, buổi sáng mới vừa mới mưa, trong tiểu khu
những cây hoa bị nước rửa đến xanh ngắt đỏ tươi, cô đang ở trong một
cảnh đẹp nao lòng người chạy từ từ đến biệt thự số 24, đỗ xe vào bên
cạnh một hàng xe nổi tiếng thế giới, tiến lên gõ vào cửa chính.
Cửa không khóa, Lưu Hà đẩy một cái lập tức mở ra, tiếng nói chuyện mơ hồ
theo gió lùa truyền ra, trong phòng khách giống như có mấy người đang
tranh luận kịch liệt, Lưu Hà mơ hồ nghe được mấy chữ ‘nước Mĩ’, ‘thuốc’.
“Xin chào, cô là ——” Một người phụ nữ trung niên bước nhanh tới, một tay nắm chặt cửa, kinh ngạc nhìn Lưu Hà.
Cô mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, mặt mũi tròn tròn, phong cách mộc
mạc, Lưu Hà khẽ nói: “Xin chào dì, cháu là tư vấn tâm lý do anh Thẩm mời tới, xin hỏi ông Thẩm có ở nhà không?”
Bà bảo mẫu kinh ngạc, “Hả? Anh Thẩm nào?”
Lưu Hà nói, “Là con trai của chủ tịch ——”
“Khâm Khâm?” Bảo mẫu bật thốt lên. Bà cẩn thận quan sát Lưu Hà, mặt lộ vẻ khó xử, “Chuyện này. . . . . . Ở, ở nhà. . . . . . Nếu không cô vào trước
xem ——”
Tranh luận trong phòng khách vẫn còn tiếp tục, sau khi
Lưu Hà vào nhà nghe rất rõ, “Thật sự không được cũng chỉ có thể nằm viện điều trị, đại hội cổ đông sẽ lập tức mở ra, như thế nào cũng phải làm
đánh giá tinh thần ——”
“Vấn đề là hiện tại ba rất minh mẫn, nơi
nào có dấu hiệu Alzheimer? Mỗi ngày, cơm cũng ăn không ít, mọi người
biết, tại sao có thể giám định ông thành người không có hành vi năng
lực? Chính là bị Alzheimer, bệnh này cũng là có quá trình, không thể nào đột nhiên một câu cũng không nói. . . . . .”
“Cậu cả, cô cả, bên ngoài có một cô gái, cô ấy nói là tư vấn tâm lý, là Khâm Khâm mời tới. . . . . .” Bảo mẫu cất giọng nói.
Trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh lại, Lưu Hà đợi một lát, bảo mẫu trung niên đi tới vẫy tay với cô, “Cô vào trước đi.”
Nhà họ Thẩm trang hoàng rất tao nhã, trong phòng khách một hàng ghế mô
phỏng theo kiểu ghế bành Liên Xô, chỗ ngồi chủ vị là một người đàn ông
trung niên mặc áo khoác, trong tay bưng tách trà có nắp, Lưu Hà hoảng
hốt có cảm giác xuyên vào kịch dân quốc. —— cô nhận ra đây là chủ tịch
của bất động sản Tân Hải - Thẩm Hồng, ba của anh Thẩm Khâm, tối hôm qua
Lưu Hà mới vừa tìm kiếm thấy hình ở trên Baidu.
Bên tay trái tay
phải của Thẩm Hồng cũng có người ngồi, nữ có nam có, xem ra đều là người cùng thế hệ với Thẩm Hồng, Lưu Hà xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của bọn
họ, cô không chút hoang mang từng bước tiến lên nghênh đón ánh mắt của
những người này: người thân của người bệnh có lòng nghi ngờ tư vấn tâm
lý là chuyện rất thường gặp.
Phía trái là một người đàn ông, mặc tây trang hàng hiệu, nhưng phanh cổ áo, dáng người hơi mập, diện mạo
rất tương tự với Thẩm Hồng, nhưng vẻ mặt cau có, chau mày, canh chừng cô mang vẻ mặt rất hoài nghi. Biểu cảm được rèn luyện không cao, rất cảnh
giác với tư vấn tâm lý xa lạ này. . . . . . Hoặc là một nhà Thẩm Hồng có quan hệ không tốt.
Hai thanh niên phía trái mặt mũi tuấn tú nữ
tính, chiếc nhẫn kim cương trên tay chói mắt, tổng thể khả năng ăn mặc
không đẹp, cũng giống như trò chơi làm phụ nữ vui vẻ vào buổi tối, không ngừng để ý vẻ mặt của phái nam, vợ của anh ta, hẳn không phải là lần
đầu kết hôn. . . . . .
Phía bên phải là một phụ nữ trung niên,
làm chị em gái của Thẩm Hồng, quần áo tao nhã, phẩm chất gần giống Thẩm
Hồng —— mang một đôi giày bằng vải, trên tay mang vòng tay phỉ thúy, có
phong cách hơn hai người bên trái, nhưng không tây hóa, mặc dù vẻ mặt do dự, nhưng vẫn biểu hiện ra lễ độ mỉm cười với cô, quan hệ của bà ấy với Thẩm Hồng coi như không tệ ——
Cuối cùng Lưu Hà nhìn Thẩm Hồng
mấy lần: theo như cách cô Chu nói, ông cụ sống một mình, biệt thự lựa
chọn trang trí bắt chước theo kiểu cổ, phải đến gần với thẩm mỹ của ông
ấy, Thẩm Hồng mặc kiểu áo khoác Trung Quốc, ít nhiều có chút ý tứ lời
nói và việc làm đều mẫu mực, thẩm mỹ theo phong tục xưa cũng rất nặng,
lại là con trưởng, có lẽ là truyền thống của đại gia trưởng, người như
thế bình thường rất có chủ kiến, bên ngoài khoan dung bên trong nghiêm
khắc, nhiều năm rèn luyện trong giới thương nhân, bụng dạ sâu khôn
lường, cô không trông cậy vào từ trên mặt của ông ấy có thể nhìn ra đang xảy ra cái gì. Giờ phút này sắc mặt lộ ra im lặng suy nghĩ. . . . . .
Ông ấy không biết mình tới, anh Thẩm không nói rõ mọi chuyện trước với
ba của anh ta?
Lưu Hà nhìn xung quanh phòng khách một vòng, không thấy bóng dáng mờ ảo của anh Thẩm Khâm, xem ra anh Thẩm không định ra
ngoài gặp mặt cô. Cái bí ẩn trước mặt càng lăn càng lớn, hình như trong
thời gian ngắn không có hi vọng vạch trần bí mật.
“Xin hỏi bác sĩ họ gì?” Người hỏi cô đầu tiên là cô cả họ Thẩm.
“Họ Lưu.” Lưu Hà không sửa lại hiểu lầm của cô cả họ Thẩm —— nhiều người cổ hũ cũng có khuynh hướng gọi tư vấn tâm lý là bác sĩ, cho dù cách gọi
thầy thường dùng hơn.
“Bác sĩ Lưu.” Cô cả họ Thẩm nói, “Tôi mạo muội hỏi một câu, cô nói là cô được Thẩm Khâm mời tới, vậy cô có chứng cứ gì?”
Lưu Hà lúng túng, đồng thời cũng cảm thấy rất buồn cười, cô không biến sắc
trả lời, “Ngài có thể trực tiếp hỏi lại anh Thẩm —— anh Thẩm không có ở
đây sao?”
Cô cả họ Thẩm không trả lời, điều này làm cho Lưu Hà có chút thất vọng, Thẩm Hồng tiếp lời hỏi, “Khâm Khâm liên lạc với cô bằng cách nào, bác sĩ Lưu, nó cho cô số điện thoại?“.
“Chúng tôi liên lạc qua QQ.” Lưu Hà thành thật trả lời. “Nếu như ngài nghi ngờ, có thể
gọi vào số điện thoại trên danh thiếp này.”
Cô nhìn đồng hồ, rất tốt, nửa tiếng chuẩn bị hết, sáu nghìn sắp tới tay.
Thẩm Hồng nhận lấy danh thiếp cô đưa, đưa mắt nhìn Lưu Hà một lát, “Bác sĩ Lưu —— ngồi.”
Một tiếng “ngồi” này giống như chọc đến thần kinh của cặp vợ phía bên trái, người nam ngồi bên trái bực tức nói, “Anh cả, không phải là em nói gì,
ba bị bệnh này anh muốn mời cũng phải mời Thụy Kim – bác sĩ uy tín nhất
Hoa Sơn này đến khám là được rồi, số điện thoại em đều tìm tới cho anh
rồi mà anh không gọi, bảo Khâm Khâm tìm cô gái yểu điệu, cô ta làm có
tác dụng gì ——”
Thẩm Hồng nói, “Em ba ——”
Lông mày ông ba họ Thẩm dựng đứng lên, ông ta muốn nói chuyện, nhưng cô cả họ Thẩm cũng nói, “Em ba ——”
Phòng khách yên tĩnh trở lại, thính lực của Lưu Hà rất tốt, cô nghe trên tầng hai truyền đến tiếng đóng cửa: cạch.
Sau đó là bước chân, tiếng bước chân, không nhanh không chậm rất có tiết tấu.
Người nhà họ Thẩm đều đứng dậy đi ra ngoài.
Lưu Hà cũng cùng đi ra ngoài, cô đứng ở chỗ xa xa trước cửa, ngẩng đầu quan sát ông cụ Thẩm.
Thẩm Hồng và anh chị em cũng đều không quá lớn, năm nay Thẩm Hồng cũng chỉ
năm mươi tuổi, cho nên ông cụ Thẩm cũng không vượt qua tám mươi tuổi,
tóc còn chưa trắng toàn bộ, có chút gầy, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn cẩn
thận tỉ mỉ, sống lưng thẳng tắp, nhìn người rất nhanh nhẹn, chính là
trong mắt không có ai, mấy con cái đều dưới bậc thang trông mong nhìn
ông cụ, ai ông cụ cũng không để ý tới, chắp tay sau lưng chậm rãi đi
xuống cầu thang, rất nhuần nhuyễn từ cái tủ bên cạnh lấy một cây gậy,
xoay người đi ra cửa.
Mấy anh chị em nhà họ Thẩm không biết làm
thế nào, lần lượt suy nghĩ, ông cả Thẩm Hồng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, vẻ
mặt béo của ông ba nhăn lại, uốn éo ra một vẻ mặt rất rối rắm, cô cả họ
Thẩm muốn nói lại thôi, về phần bà ba, cúi đầu làm chim cút, mặt ngượng
ngùng, cũng không dám ngẩng đầu nhìn ông cụ.
Lưu Hà nhìn mấy
người này và bảo mẫu, trong lòng có chút trách cứ: Cô Chu cũng dám nói,
lại còn nói gia đình nhà họ Thẩm hòa thuận, lời này, lừa gạt vừa thôi.
Ý định ban đầu là Lưu Hà không muốn bước vào vũng nước đục này, nếu như
không thấy người, mấy ngàn nhân dân tệ kia cô thu cũng đúng lý hợp tình, nhưng bây giờ ông cụ đi ra, cô không thể không làm hết sức. Cô xoay
người đuổi theo ông cụ ra ngoài phòng.
Tiếng gọi ầm ĩ sau lưng vang lên, Lưu Hà cũng không quay đầu lại.
Đi ra khỏi biệt thự, tâm trạng của cô dễ chịu không ít, chạy chậm đuổi
theo bóng người ông cụ, rất nhanh chạy đến sau lưng ông cụ, cũng không
nói chuyện, cứ chạy theo như vậy.
Nguyệt Hồ sơn trang ở dưới chân núi Rắn, dựa lưng vào gò núi, trong tiểu khu có người tạo ra Nguyệt Hồ, phong cảnh rất đẹp, đã sống ở nơi này lâu, đi vào trong non xanh nước
biếc, tâm trạng không tốt cũng khó khăn. Lưu Hà đi theo ông cụ Thẩm đi ở trên con đường nhỏ trong rừng, không biết lúc nào trên mặt đã nở nụ
cười, nhìn xung quanh rất vui vẻ.
Ông cụ giống như không biết cô đi theo, từ từ tản bộ loanh quanh, bước chân rất ổn định, không giống người già chút nào.
Thành phố S nhiều người có tiền, số người vào ở trong sơn trang Nguyệt Hồ
không thấp, như vậy đi qua hai chiếc xe, một già một trẻ này lại đi thêm một lát, đúng lúc bắt gặp một người mẹ còn trẻ tuổi, trong tay dắt con
gái nhỏ, cũng đi ra tản bộ. Thấy Lưu Hà và ông cụ, người mẹ có ý tốt
cười một tiếng, lại bảo con gái gọi, “Niếp Niếp, nói ông và dì khỏe.”
Hai mắt Niếp Niếp vụt sáng lên, giọng nói trong trẻo: “Ông khỏe —”
Lưu Hà tập trung quan sát ông cụ, bả vai của ông cụ trong nháy mắt căng
cứng, hình như bản năng đã trở về, sau đó mắt khẽ động, làm như ý thức
được sự tồn tại của Lưu Hà —— ông khẽ gật đầu, không lên tiếng, cứ như
vậy mà chắp tay sau lưng đi tiếp.
Ý thức tỉnh táo, giao tiếp với bên ngoài suôn sẻ, sinh lý của bệnh nhân đúng là không có bất cứ vấn đề gì.
“Dì mạnh khỏe——” Nụ cười của Niếp Niếp không giảm, nhiệt tình nói, “Dì ơi, trước kia con chưa từng thấy dì——”
“Dì mới tới.” Lưu Hà cười nói, “Niếp Niếp khỏe ——”
Cô nửa cúi người xuống, trêu chọc khuôn mặt nhỏ bé của Niếp Niếp mới cất bước đuổi theo ông cụ Thẩm.
Cứ như vậy từ từ đi theo ông cụ, đi vòng quanh khu biệt thự một vòng, Lưu
Hà đi đến chân đau, ông cụ mới ở bên cạnh Nguyệt Hồ tìm một băng ghế dài ngồi nghỉ chân, hai tay chống gậy đưa mắt nhìn mặt hồ, trang trọng
giống như một pho tượng.
Lưu Hà rất ít làm tư vấn cho người già,
chỉ là cô có một chút cách nhìn khác với chướng ngại tâm lý của ông cụ,
cô ngồi xuống ở một góc khác trên băng ghế dài, cũng nhìn ánh sáng lấp
lánh trên mặt nước, dùng thử giọng nói thương lượng, nói, “Ông cụ, cháu
là tư vấn tâm lý do anh Thẩm Khâm mời tới.”
Thẩm Khâm ở
nhà họ Thẩm có lẽ là nhân vật đặc biệt, ba của anh ta – Thẩm Hồng có
chút phản ứng đặc biệt với anh ta, lần này Lưu Hà nói ra tên của anh ta, hai vai ông cụ hơi chấn động một cái, quả nhiên cũng coi như có đáp
lại. Lưu Hà cứ tiếp tục nói, “Thứ cho cháu mạo muội suy đoán, hiện tại
có lẽ không phải là ngài không thể nói chuyện, chỉ là không muốn nói
chuyện.”
Ông cụ tĩnh như xử nữ.
Lưu Hà mặc kệ ông, nói
tiếp, “Mặc dù cháu rất ít tư vấn bệnh cho người già, nhưng không phải là không thể vì ngài hướng dẫn. Chỉ là, tư vấn tâm lý có một nguyên tắc —— tính chất tự nguyện. Nói cách khác, nếu như ngài không thay đổi tâm
nguyện, như vậy người tư vấn chúng cháu cũng không thể trợ giúp ngài.”
Cô dừng một chút, “Nhưng mà tình huống của ngài và cháu có chút đặc biệt,
người xem thế này nhé, ông à, đến bây giờ cháu cũng chưa từng thấy anh
Thẩm Khâm – người ủy thác cháu tới đây, giống như anh ta cũng không muốn gặp cháu, cho nên cháu cũng không thể trực tiếp nói rõ chuyện này, cho
nên cháu nghĩ, nếu như ngài không muốn cháu tiếp tục tới đây nữa, vậy
ngài có thể nói rõ với anh ta được không? Ông à, cháu nghĩ cho dù ngài
khác hậu bối thế nào, hẳn là anh Thẩm Khâm rất quan tâm ngài. Vì ngài
tìm một người tư vấn tốt, anh ta. . . . . . Ừ. . . . . .”
Ông cụ
chợt đứng lên đi trở về, Lưu Hà vội vàng đuổi theo, cô không nói nữa ——
khai thông không trôi chảy, nhiều lời cũng không được. Hôm nay, không
thể nghi ngờ là tư vấn tương đối thất bại.
Vì không muốn tiến
thêm một bước quẫy nhiễu tâm trạng người bệnh, cô không đuổi theo bên
cạnh ông cụ, mà đi theo sau lưng từ phía xa, Lưu Hà cũng không có biện
pháp, đây là một chung cư rất lớn, không đi theo ông cụ, cô không tìm về biệt thự số 24 được.
Chờ Lưu Hà từ phía xa nhìn thấy cái đuôi xe của chính mình thì ông cụ lại dừng bước chân lại, đứng ở cửa biệt thự
cũng không vào bên trong. Lưu Hà cảm giác giống như ông đang chờ mình,
liền chầm chậm đi tới. “Ông à, ngài ——”
Ông cụ quay đầu nhìn cô, một cái tay rời khỏi trên gậy, đưa đến trước mặt cô —— hình như là muốn mời cô.
Lưu Hà nhìn ông mấy lần, từ từ, thử dò xét mà để tay đến trên tay ông.
Ông cụ liền dắt tay cô đi vào trong, đi ngang qua đám người thế hệ thứ hai
của nhà họ Thẩm đang mang vẻ mặt kinh ngạc, trực tiếp lên lầu.
Trước đó ông cụ đi từ tầng hai xuống, nhưng lần này không dừng lại ở tầng
hai, mang theo Lưu Hà đi thẳng lên tầng ba, đi tới một cái cửa đang đóng bên cạnh, cầm gậy gõ cửa, lại nhìn Lưu Hà một chút.
Lưu Hà hiểu ý, nơi này xem ra là phòng của Thẩm Khâm.
Cô đưa tay cầm lấy nắm tay cửa, không động đậy, cửa đang khóa —— không
biết tại sao, bởi vì có liên quan đến Thẩm Khâm, chuyện này dường như
rất tự nhiên.
“Anh Thẩm.” Cô gõ cửa, phát hiện trên khung cửa có
một màu Camera đen, liền ngửa đầu nhìn đầu gương nói, “Anh Thẩm, tôi là
Lưu Hà, có thể để cho tôi đi vào không?”
Camera xoay lại góc độ,
nhắm ngay cô, điểm đỏ chợt lóe chợt tắt, giống như là một con mắt chớp
động, bên trong cửa hoàn toàn yên tĩnh, Lưu Hà lại gõ gõ cửa, “Anh
Thẩm?”
Điện thoại di động của cô vang lên, Lưu Hà lấy ra vừa nhìn, quả nhiên là Thẩm Khẩm: *Bác sĩ Lưu, xin rời đi. *
Cô cười khổ cầm điện thoại cho ông cụ nhìn, “Ông à, sợ rằng thực sự chỉ có thể mời người chuyển lại lời của cháu rồi.”
Hai tay ông cụ chống gậy, đứng ở cửa phòng đang đóng chặt, không nói lời
nào, không động đậy, cứ như vậy mà yên lặng nhìn Lưu Hà xuống lầu.
“Sao rồi?” Đám người Thẩm Hồng còn chờ ở dưới lầu, thấy Lưu Hà xuống liền lo lắng hỏi, trong bộ dạng còn mang theo một chút chờ đợi
Lưu Hà lắc đầu, “Rất xin lỗi, ông cụ vẫn không chịu mở miệng, tôi không giúp được gì.”
“Bác sĩ Lưu, mời cô đến bên trong ngồi.” Thẩm Hồng cũng đã hỏi cô Chu, thái
độ với cô nhiệt tình hơn rất nhiều. Mấy người anh em mang Lưu Hà qua
phòng khách vặn hỏi nửa ngày, Lưu Hà cắn chết mình cũng không chịu nổi,
không cách nào tiếp tục cố gắng, nhiệt thành đề cử nhà họ Thẩm mời bác
sĩ có kinh nghiệm tới cửa chẩn bệnh, lại ngồi nửa tiếng nữa mới thoát
thân ra ngoài.
Cô không trách cô Chu, hiện tại biểu hiện của anh
em nhà họ Thẩm có thể nói là hiếu thuận gương mẫu, trong lòng từng người một nóng như lửa đốt, cô Chu chỉ là một trợ lý mà thôi, tiếp xúc với
nhà họ Thẩm không nhiều lắm, nói tình cảm của người họ Thẩm rất tốt hẳn
là từ trong đáy lòng.
Trên đường lái xe trở về thành phố đã là
tối khuya, thời gian chạy gần như nhanh gấp đôi, Lưu Hà tính toán một
chút, chuyến này ngay cả đầu mang đuôi, bốn giờ là không đủ, một giờ đi, sáu giờ có thể tới phòng khám coi như thuận lợi. Cô lắc đầu một cái:
Đáng tiếc, nhiều hơn bốn nghìn coi như là cô thua thiệt.
Đang
nghĩ như vậy, điện thoại di động của cô lại vang lên, da đầu Lưu Hà căng lên, ngồi chờ đèn đỏ cầm điện thoại di động lên nhìn —— quả nhiên là
tin tức của Thẩm Khâm.
‘Cô Lưu, cô đoán sai rồi, ông nội đồng ý
chấp nhận cô tư vấn, khoản tiền đã chuyển, buổi chiều thứ sáu, thời gian ở chỗ cũ, xin chớ sai hẹn.’
Ngay sau đó, tin nhắn ngân hàng gửi
tới —— trong tài khoản của cô được chuyển thêm hai mươi bốn nghìn, Thẩm
Công Tử không biến sắc, đã đổi bốn tiếng mỗi ngày thành năm tiếng.
Người sẽ tới phòng khám của Lưu Hà tư vấn, cho dù cuộc sống gặp được, trên
tiền tài luôn không thiếu, nếu không cũng giao không được tiền xem bệnh, chỉ là Thẩm Công Tử cũng là một trong những người đưa tiền tư vấn sảng
khoái nhất, Lưu Hà hướng mặt mình về phía ánh sáng mặt trời suy nghĩ ——
từ quan điểm của điều mắt tai nghe chiều nay, hoàn cảnh nhà họ Thẩm rắc
rối phức tạp, chuyện nhà cũng là công việc buôn bán, phạm sai lầm phí
tổn sẽ cao ngất, có lẽ Thẩm Công Tử chỉ là có thói quen làm việc cẩn
thận, về phần đối với cô *khinh thường xen vào, chuyện này ở tầng lớp
nhà giàu cũng nhìn quen rồi.
Đèn giao thông chuyển sang xanh, cô
đạp chân ga, quẹo cua tiến vào chung cư, chợt một suy nghĩ nhanh chóng
bay vào đầu —— thời gian buổi tối muộn luôn thất thường, đi một tiếng,
về một tiếng cũng không phải là không thể nào, tại sao Thẩm Công Tử muốn đưa thêm tiền một tiếng?
Sao anh ta biết bây giờ cô còn chưa về nhà?
Xe đi vào, ngồi Lưu Hà ở trong xe năm phút đồng hồ, gần như gì cô cũng
không nghĩ, hoặc là ở nơi này trong vòng năm phút suy nghĩ rất nhiều ——
cuối cùng cô cầm điện thoại di động lên, gửi một tin nhắn.
*Tại sao là tôi?*
Thẩm Công Tử —— Thẩm Khâm trả lời tới rất nhanh, có lẽ là thần kinh cô quá
nhạy cảm, nhưng chuyện này thật giống như là anh ta đang ở trên màn hình điện thoại di động của cô trực tiếp thấy tin nhắn này, nhảy vọt qua quá trình tiếp nhận, đọc và hồi phục, chỉ hai giây đi qua, Lưu Hà đã nhận
được tin nhắn trả lời của anh ta.
*Ông nội cần trị liệu, cô là tư vấn tâm lý tốt nhất.*
Điều này cũng có thể giải thích điều tra sơ yếu lý lịch của cô trước đó, nhưng —— Lưu Hà lắc đầu một cái.
*Chuyện này không thể giải thích anh thanh toán cho tiền năm tiếng.*
Lần này anh Thẩm trả lời rất chậm, tối thiểu lấy tiêu chuẩn của anh ta mà nói như thế.
*Tôi không biết cô có ý gì, cô Lưu, nếu như cô không thích tiền típ quá mức, tôi có thể lấy về. *
Lưu Hà nhìn chằm chằm màn hình, có mấy phần dở khóc dở cười, cô không biết
mình đang chờ mong cái gì, nhưng câu trả lời này xác thực làm cô có chút giật mình, thậm chí cô có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc anh Thẩm trả
lời —— mơ hồ trên mặt viết chột dạ, nhiều lần do dự, quyết định cuối
cùng chơi xấu lừa dối vượt qua kiểm tra.
*Anh biết tư vấn tâm lý
không có tiền tip vừa nói.* Cô đánh gõ lên màn hình, nhưng lại xóa, ném
di động vào trong túi xách, xuống xe lên lầu: Đối thoại này sẽ không có
bất kỳ kết quả gì, nhìn ra được, mặc dù năng lực của anh Thẩm ở phương
diện khác mạnh đến nỗi đáng sợ, nhưng mặt khác hiển nhiên vô cùng ngây
thơ, không cách nào tạo thành hiệu quả trao đổi.
Nhưng anh Thẩm không bỏ qua cho cô, Lưu Hà điện thoại rung lên.
*Cô tức giận ư, cô Lưu?*
Lưu Hà nhìn chằm chằm màn hình: *Anh cứ nói đi?*
Anh Thẩm gửi tới một ký hiệu mặt cười, *Như vậy, muốn lấy tiền típ về sao?*
Bị người theo dõi cảm giác không thể nào tốt được, nhưng Lưu Hà đã qua số
tuổi sẽ bị khiếp sợ và ghét chừng, cô biết mình và anh Thẩm đang đồng
thời nói đến hai chuyện khác nhau, một cuộc ở mặt ngoài, một cuộc ngầm
hiểu lẫn nhau.
*Không cần, đây là chút phí quá giờ * Cô hơi chút nhượng bộ.
Khuôn mặt tươi cười của anh Thẩm ở một giây sau xuất hiện trên màn hình, gần
như Lưu Hà có thể cảm nhận được anh hài lòng —— cuối cùng, cô vẫn cúi
thấp đầu trước bốn nghìn nhân dân tệ.
Cô để cho sự hưng phấn của
anh kéo dài mấy giây, nổi lên đến điểm cao nhất, sau đó lại gửi một tin, *Nếu như anh hi vọng có thể tiếp tục tư vấn, anh Thẩm, chuyện như vậy
nên đến đây chấm dứt rồi.*
Những lời này đủ nhắc nhở anh Thẩm, cô cũng không phải là hoàn toàn không có lợi thế, cũng có thể thoáng ngăn
chặn kiêu ngạo anh—— ở trong tưởng tượng của Lưu Hà, đây là trở tay tát
lên mặt một cái. Vâng, cho tới bây giờ, phong cách ghen ghét với thế lực bất động sản Tân Hải, anh Thẩm có chuẩn bị mà đến, cô tiếp nhận đơn tư
vấn này, chỉ là vì để tránh cho sau này còn phải gặp phải phiền toái lớn hơn nữa, nhưng như đã nói qua, tiền cuối cùng không thể mua được tất
cả, Lưu Hà đã cho đủ mặt mũi, cô hi vọng anh Thẩm cũng biết có chừng có
mực.
Mặc dù, hình như anh cũng không hề ra mặt giao tiếp, nhưng
người có năng lực quan hệ qua lại của anh Thẩm cũng không thiếu thốn,
anh ước chừng dừng lại ba mươi giây, có lẽ là đang bụm má rút kinh
nghiệm xương máu.
*. . . . . . Tốt.* Cuối cùng anh trả lời, ở sau tin nhắn lại còn tăng thêm mấy ký hiệu vẻ mặt khóc thầm. *Tin tưởng
tôi, cô Lưu, tôi sẽ biết đúng mực. *
Anh sẽ sao? Lưu Hà nhìn ký hiệu khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng nức nở, không khỏi cảm thấy hoài nghi.