Edit: Chanh
Beta: Dii
________________________________________________
16
Đồ Ngôn lập tức hoang mang.
Cố Trầm Bạch đang ghen hả? Tại sao anh ấy phải ghen?
À, nhớ ra rồi…
Đồ Ngôn hậm hực rút tay về, đẩy lại kính râm, ký ức được cuốn ngược trở về buổi tối hôm ký hợp đồng ly hôn, Cố Trầm Bạch nói: Anh thích em, nói một cách chính xác thì là, vừa gặp đã yêu.
Giọng điệu của anh lúc đó rất nghiêm túc, chỉ là Đồ Ngôn không tin, nhưng hiện tại cậu không thể không tin.
Tình yêu của Cố Trầm Bạch nhiều tới mức sắp tràn ra ngoài, Đồ Ngôn khó mà trốn được.
Vậy chắc bây giờ anh đang ghen, thậm chí là không vui.
Đồ Ngôn đưa ra kết luận.
Bộ phim đi đến cao trào cuối cùng, nội dung đại khái là nhân vật cậu diễn vốn muốn rời khỏi thành phố này, nhưng vì Kỳ Hạ nên ở lại.
Chuyến tàu lướt qua, cậu vẫn không dời bước, hai người cách một đường ray lẳng lặng nhìn nhau, sau đó vừa khóc vừa cười.
Trong rạp chiếu phim không ngừng vang lên tiếng nức nở, Cố Trầm Bạch quay sang nhìn Đồ Ngôn, thấp giọng: “Diễn rất hay.”
Giọng nói vẫn dịu dàng, nhưng ánh mắt hình như thiếu vài phần lưu luyến thêm vài phần lạnh nhạt.
Cách một lớp kính râm nên Đồ Ngôn không nhìn rõ lắm, nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ sự có lệ của Cố Trầm Bạch khi khen cậu.
Cậu không đáp, đến nụ cười khiêm tốn cũng chẳng buồn trưng ra, cậu vốc một nắm bỏng nhưng gần đến miệng thì lại bỏ xuống.
Cậu cảm thấy ngực mình bức bối, giống như có một quả bóng cao su bị xì hơi đang bay lung tung trong cơ thể cậu.
Bộ phim vừa mới kết thúc, không đợi tiếng nhạc kết phim vang lên Đồ Ngôn đã muốn về, nhưng Cố Trầm Bạch giữ cậu lại: “Ngôn Ngôn, chúng ta nên về cuối thì hơn.”
Thế là Đồ Ngôn ngồi xuống, bắt chéo chân, lấy điện thoại ra nghịch.
Nhưng chẳng ngờ đã nghèo còn mắc cái eo.
Hai người ngồi cách bọn họ cũng chưa về, hình như còn muốn nghe hết nhạc kết phim nên đang chậm rãi trò chuyện.
Người ngồi bên trái nói: “Tình tiết còn hay hơn tui tưởng tượng nữa, quả nhiên ánh mắt chọn kịch bản của Ngôn Ngôn nhà chúng ta siêu đỉnh!”
Ngồi bên phải đáp: “CP của cậu ấy với Kỳ Hạ cũng đẹp đôi nữa, rất tự nhiên.
Bồ có nhớ khúc giữa có đoạn hai người họ mày đi mắt lại trong buổi họp lớp không, thật sự, tui xem mà đỏ mặt luôn ý.”
Bên trái hưng phấn: “Chuẩn chuẩn chuẩn, tui cũng thế!!!”
“Haiz… bồ có đọc cái drama trong nhóm không, nói hai người thật sự hẹn hò ấy?”
“Tui đọc rồi, nhưng mà chuyện mang thai tui không tin lắm, Ngôn Ngôn vừa nhìn đã không thấy giống người sẽ kết hôn sinh con, với cả không phải dạo này Kỳ Hạ luôn bận đi quay show à? Thời gian không khớp nhỉ?”
“Cũng phải, nhưng mà tui tin chắc là giữa hai người họ đã xảy ra gì đấy rồi.”
“Tui cũng nghĩ thế! Hai người siêu hợp luôn, Kỳ Hạ vừa ngầu vừa quyến rũ, đỉnh cấp alpha, Ngôn Ngôn thì là omega hệ cấm dục tựa nhành hoa cao quý.
Trời má, real hơn cả tui nữa!! Bồ đã đọc bộ fanfic tui gửi hôm qua chưa? Cái bộ mà H mlem mlem——”
“Đọc rồi đọc rồi! Một chữ thôi, đỉnh!”
“Chỉ đợi hai người công khai thôi.”
“Nhưng mà sao gần đây không có tin tức gì của Ngôn Ngôn thế, các master cũng không tìm thấy cậu ấy, cứ như bốc hơi luôn thế giới luôn rồi, tui nhớ cậu ấy quá.”
Đồ Ngôn ngồi bên cạnh bị ép nghe hết một đống drama: “…”
Cậu nghiêm mặt buông hộp bỏng xuống, mạnh mẽ đè nén xúc động muốn giải thích cho mình, hít thở đều mấy hơi mới bình tĩnh lại.
Sau đó cậu cảm thấy Cố Trầm Bạch đang dựa về bên mình, mang theo mùi mộc hương cực kỳ nhạt nhưng quẩn quanh trong không khí. Mùi hương ấy bao vây Đồ Ngôn, khiến tứ chi cậu không nghe sai khiến, cậu chỉ có thể ngồi thẳng lưng, cảnh giác liếc xem Cố Trầm Bạch muốn làm gì.
Cố Trầm Bạch cũng chỉ nhẹ nhàng nắm lấy chiếc nhẫn trên tay trái Đồ Ngôn, lòng bàn tay của anh hơi lạnh, một nửa đặt trên mặt nhẫn, một nửa hoặc vô tình hoặc cố ý cọ cọ đốt ngón tay của Đồ Ngôn.
Đồ Ngôn cảm thấy ngứa, phản xạ có điều kiện mà gập ngón tay lại, không ngờ lại như bày ra dáng vẻ muốn nắm tay.
Cố Trầm Bạch khẽ nhếch miệng, nắm thật chặt tay Đồ Ngôn.
Đồ Ngôn vội vàng rụt tay muốn giãy ra, nhưng Cố Trầm Bạch không cho cậu cơ hội, anh nắm rất chặt.
“Ngôn Ngôn, anh ghen.” Cố Trầm Bạch ghé bên tai Đồ Ngôn rồi nói.
Đồ Ngôn cảm thấy tai mình như bị hơi thở của Cố Trầm Bạch hun nóng, cậu bực bội đáp lại: “Liên quan gì đến tôi? Là tự anh muốn xem bộ phim này đấy chứ.”
“Em không có gì muốn giải thích với anh à?”
“Không có!” Đồ Ngôn hầm hầm như núi lửa phun trào, hất tay Cố Trầm Bạch ra, đứng dậy bỏ đi.
Lúc đi qua hai người đang tám chuyện ở bên cạnh, bước chân cậu càng nhanh hơn, Cố Trầm Bạch nào có đuổi kịp tốc độ của cậu, đợi đến khi Đồ Ngôn xuống tầng chơi máy gặp thú, anh mới chống gậy đi tới.
Lần thứ tư Đồ Ngôn gắp phải không khí, trong lòng cậu càng giận, tích tụ càng nhiều, đập mạnh xuống cần điều khiển máy gắp thú.
Cố Trầm Bạch nhìn rồi bật cười, bất đắc dĩ phủ tay mình lên tay Đồ Ngôn.
Anh đứng ở phía sau, nắm tay cậu di chuyển cần điều khiển.
Cố Trầm Bạch hỏi: “Ngôn Ngôn, em muốn con nào?”
Đồ Ngôn “xì” một tiếng: “Nói cứ như anh sẽ gắp được ấy.”
“Thế anh chọn chú thỏ mặt cau có trong kia nhé, trông đáng yêu phết.” Cố Trầm Bạch cũng không giận, chỉ cười nhẹ, sau đó đẩy cần gạt vào bên trong.
Anh không điều khiển móc gắp nhắm chuẩn con thú bông mà chọn một góc độ đặc biệt.
Đồ Ngôn còn đang nghi ngờ, liền cảm giác Cố Trầm Bạch bất chợt ấn nút gắp, cậu giật mình, đang định nói “Còn chưa nhắm chuẩn mà”, thì đã nhìn thấy cái móc gắp lờ đờ kia chậm chạp hạ xuống, sau đó chuẩn xác kẹp lấy cặp mông tròn tròn của chú thỏ, vững vàng đưa nó đến lối ra.
“… Má nó đúng là kì lạ.”
Đồ Ngôn một lần nữa cạn lời.
Đồ Ngôn khom lưng cầm thú bông, Cố Trầm Bạch nhận lấy rồi giơ chú thỏ ngay bên mặt Đồ Ngôn: “Cực kỳ giống.”
Đồ Ngôn bị Cố Trầm Bạch trêu cho lúng túng, vừa tức vừa xấu hổ, cướp lấy thỏ bông rồi xoay người đi, quên cả chuyện phải phản bác lại.
Tài xế của Cố Trầm Bạch đỗ xe ở ven đường gần rạp chiếu phim, Đồ Ngôn lên xe, suốt một đường về nhà cũng không nói với Cố Trầm Bạch câu nào.
Sau khi xuống xe thì vội vàng đi ấn mật khẩu, kết quả ấn mấy lần vẫn không đúng.
Cố Trầm Bạch cười khẽ, cũng không giúp cậu, chỉ ung dung nhìn theo.
“Anh có thấy phiền không?” Đồ Ngôn vô cớ trút giận lên anh.
“Hôm nay anh nghe được nhiều tin sốt dẻo liên quan đến em, anh còn chưa giận đâu, em giận gì chứ?” Cố Trầm Bạch bước lên, giọng điệu chua chua mà trêu ghẹo cậu, sau đó vươn tay nhập mật khẩu vào nhà.
“Tôi——”
Đồ Ngôn buồn bực đứng dưới hiên nhà, mở cửa ra bước vào, nhưng lại dừng chân ở chỗ huyền quan.
Cố Trầm Bạch đi rất chậm, đến khi anh đóng cửa lại vẫn thấy trong phòng tối mù, loáng thoáng trông thấy bóng dáng Đồ Ngôn đứng bên cửa, anh nghi ngờ hỏi: “Ngôn Ngôn, sao lại không bật đèn lên em?”
“Đừng bật vội, tôi có hai câu muốn nói.” Giọng nói của Đồ Ngôn càng thêm rõ ràng trong màn đêm, không còn trầm thấp như ở trong rạp, nhiều thêm vài phần trẻ con: “Bởi vì bản thân tôi không thích bị người khác hiểu lầm, thế nên tôi cảm thấy mình bắt buộc phải nói rõ với anh.
Chuyện thứ nhất, tôi với Kỳ Hạ là bạn bè từ nhỏ của nhau, chúng tôi không có mối quan hệ nào khác.
Thứ hai, nụ hôn kia chỉ là mượn góc quay, ở giữa còn cách một tấm thẻ ngân hàng.
Có vậy thôi, tôi nói xong rồi, nhưng mà tôi không có ý muốn giải thích cho anh đâu nhé, anh đừng tưởng bở, tôi chỉ đơn giản không thích bị hiểu lầm thôi.”
Đồ Ngôn như khẩu súng liên thanh nói sạch trong một hơi, sau khoảng lặng hai giây thì định đi bật đèn, bàn tay vừa chạm vào công tắc liền bị Cố Trầm Bạch nắm lấy cổ tay.
Cố Trầm Bạch tiến lên một bước, Đồ Ngôn vội lùi một bước, nhưng cậu đứng bên vách tường, đâu còn chỗ để lui, chưa kịp phản ứng lại đã bị Cố Trầm Bạch đè lên tường.
Lúc này, pheromone của Cố Trầm Bạch mang theo mùi hương mạnh mẽ xa lạ, khiến cho trái tim Đồ Ngôn đập lên rộn ràng.
“Ngôn Ngôn, anh chưa từng bỏ lỡ bất kì một bộ phim nào của em, trước đây chỉ lo thưởng thức, cũng chưa ghen bao giờ, nhưng hôm nay lại cực kì ghen, nhất là khi nhìn thấy cảnh người khác hôn em.”
“Cố Trầm Bạch… anh… cách xa tôi ra.” Đồ Ngôn đẩy anh.
“Cho dù là mượn góc quay, anh cũng ghen.” Cố Trầm Bạch dùng ngón tay vuốt ve cổ tay của Đồ Ngôn, giọng điệu rất tủi thân: “Còn một chuyện nữa, tại sao bọn họ cũng gọi em là Ngôn Ngôn?”
Đồ Ngôn cạn lời: “Toàn bộ fans của tôi đều gọi vậy được không? Còn có người kêu tôi là Đồ Đồ nữa, chuyện này anh cũng muốn quản?”
“Anh không muốn gọi giống bọn họ, anh đối xử với em tốt như vậy, có thể đổi lấy một biệt danh của riêng không?
Nhẫn nại của Đồ Ngôn đã đến giới hạn, cậu muốn đẩy Cố Trầm Bạch ra, nhưng làm thế nào cũng không vươn tay được, trong lòng cậu thầm nhủ: Bạo lực gia đình là phạm pháp, bạo lực gia đình là phạm pháp.
“Được được được, anh đổi đi.”
“Thỏ con.” Cố Trầm Bạch khẽ gọi.
Đồ Ngôn sửng sốt, hồi lâu sau mới từ chối: “Không muốn, trẻ con chết đi được…”
Nhưng Cố Trầm Bạch đã thầm chấp nhận biệt danh này.
Anh cúi đầu, đụng chóp mũi của mình lên chóp mũi Đồ Ngôn: “Thỏ con, có thể thưởng cho anh một nụ hôn không mượn góc quay được chứ?”
Có lẽ Đồ Ngôn “chết máy” luôn rồi, cho đến khi đôi môi của Cố Trầm Bạch chạm vào môi cậu, vượt qua giới hạn, cậu vẫn không nhớ ra phải phản kháng..