“Này…” Vẻ mặt quản gia khó xử, “Vương gia dặn dò qua, việc này không ai được nói! Kể cả quận chúa giết thuộc hạ, thuộc hạ cũng là không dám đâu.”
Nghe được những lời hào hung đó, Chu Nhan tức giận đến giơ tay lên, muốn cho người này nếm chút đòn. Thịnh ma ma bên cạnh vội vã kinh hô tiến lên giật lại, luôn miệng nói: “Tiểu tổ tông của ta ơi… Thân thể người vừa khỏi, giờ lại muốn làm gì? Mau buông ra mau buông ra…”
Chu Nhan liếc mắt nhìn quản gia, cười lạnh một tiếng, lại thực sự để tay xuống. Khi tất cả mọi người thở dài một hơi, nàng đột nhiên vươn tay, điểm trúng trán quản gia nhanh như chớp.
Đầu ngón tay của nàng có một chút ánh sáng, chảy vào giữa trán quản gia không hề phòng bị.
Đó là thuật đọc tâm, chỉ là trong nháy mắt, nàng liền xâm nhập vào nội tâm của người miệng kín như bưng này, trực tiếp lấy toàn bộ bí mật ra ngoài.
“Quận chúa!” Thịnh ma ma không biết chuyện gì xảy ra, vội vã nhào tới tách hai người ra, nàng chặt tay của nàng, “Người đang làm cái gì đấy? Trời… Người, người làm quản gia ngất mất thôi!”
Nhưng mà một khoảnh khắc Chu Nhan cũng thấy rõ tất cả, lập tức lùi lại hai bước: “Cái gì?!”
Khi ngón tay của nàng tách ra, quản gia ở đối diện lập tức ngã xuống, mặt như tờ giấy. Nhưng mà Chu Nhan hoàn toàn không buồn lo lắng những chuyện này, chỉ đứng ngẩn người ở chỗ đó. Đột nhiên giậm chân một cái, quay đầu đi vào.
“Quận chúa… Quận chúa!” Thịnh ma ma đỡ quản gia dậy, cố sức ấn huyệt nhân trung giúp ông tỉnh dậy. Bên kia lại thấy Chu Nhan chạy ào vào phòng, tùy tiện gói một ít hành lý, rồi vội vã đi ra ngoài, không khỏi lấy làm kinh hãi, vội vã chạy tới, luôn miệng kêu khổ: “Bà cô trẻ của ta ơi! Người lại muốn làm gì?”
“Đi Đế đô!” Chu Nhan cắn răng.
Thịnh ma ma bối rối: “Đi Đế đô? Làm gì chứ?”
“Đi ngăn cản lão khốn phụ vương! Ta mà không đi, ông ta… ông ta sẽ bán ta đi đó!” Nàng oán hận nói, gần như khóc ra thành tiếng. Đúng vậy, ban nãy, nàng từ trong đầu quản gia trực tiếp nghe được lời nói của phụ vương, từng câu từng chữ, như thấy tận mắt.
“Nếu A Nhan đã không đáng ngại nữa, trước hết ta sẽ quay về Đế đô, Bạch vương còn đang chờ ta! Chuyện bên kia khẩn cấp, không thể nào nán lại nữa. Ngươi thay ta chăm sóc A Nhan thật kỹ, đừng để xảy ra sự cố gì nữa.”
“Vương gia mật hội Bạch vương, chẳng lẽ là muốn lưỡng tộc kết minh?”
“Không sai, Bạch vương đề xuất đám hỏi, ta phải vội vàng qua gặp mặt ông ấy. Cuộc hôn nhân này mà thành công, không chỉ tộc của ta lấy lại được danh vọng, mà A Nhan cũng sẽ lấy được một hôn phu tốt, ta cũng yên lòng.”
Nàng chỉ nghe một lần, tim phổi đã nguội lạnh.
Cái gì? Phu quân trước của nàng mới chết chưa mấy tháng, phụ vương lại muốn lập mưu gả nàng đi! Ông ấy… ông ấy coi con gái ruột là cái giống gì chứ?
Chu Nhan tức giận đến run rẩy cả người, dắt ngựa đi ra ngoài.
Đúng vậy, nàng phải đi ngăn cản phụ vương làm chuyện ngu xuẩn ấy! Nếu như ông ấy cố ý gả nàng đi, nàng sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy! Sau đó lưu lạc chân trời, không bao giờ quay về vương phủ nữa!
Nhưng mà, nàng vừa muốn tung người lên ngựa, đã thấy có một đứa bé nhỏ gầy theo sau, sửng sốt một chút, cau mày không nhịn được nói: “Tô Ma, làm gì vậy? Tốt nhất là nhóc cứ yên ổn ở đây đợi ta! Chớ có đi cùng.”
Đứa bé kia lại lắc đầu, giữ dây cương của nàng lại, ánh mắt cố chấp: “Ta với cô cùng đi.”
“Ấy, nhóc đi theo xem náo nhiệt gì chứ! Đừng làm loạn thêm” Tâm tình Chu Nhan không tốt, hơi bắt đầu nôn nóng, bèn dùng roi ngựa đẩy tay nó ra, miệng nói, “Ta chỉ tính ra ngoài bàn chút chuyện khẩn mà thôi! Nhóc không thể nghe lời một chút sao?”
Không! Đứa bé kia cũng quật cường vô cùng, thế nào cũng không chịu buông tay. Nhìn kỹ lại, ở sâu trong mắt nó có cất dấu nỗi sợ hãi thật sâu và ngờ vực vô căn cứ, nhưng mà, quận chúa Xích tộc sốt ruột phải đi cũng không để ý tới, chỉ tức giận: “Buông tay! Nếu không buông tay ra ta quất nhóc đấy nhé!”
Thế nhưng Tô Ma vẫn kéo chặt cương ngựa của nàng, dù thế nào cũng không chịu thả ra.
“Ta thực sự đánh nhóc nhé!” Nàng bị chọc tức, roi ngựa trong tay vung lên thật cao, quát cho nó một cái, cái đánh cũng không nặng, chỉ định dọa đứa bé cứ quấn lấy nàng không tha này mà thôi, nhưng mà khoảnh khắc kia Tô Ma lập tức run lên một cái, ánh mắt bỗng thay đổi.
“Cô đánh ta?” Đứa bé kia có chút không dám tin tưởng nhìn vết roi trên mu bàn tay, lại ngẩng đầu nhìn nàng một cái. Chu Nhan bị ánh mắt của nó đâm vào người, mà đang nổi nóng lại không chịu tỏ ra yếu kém, cả giận nói: “Ai kêu ngươi không chịu thả? Muốn ăn đòn à!”
“…” Tô Ma bỗng buông tay ra, lui về sau một bước, nhìn nàng chằm chằm.
“Ôi trời, tiểu tổ tông của ta, các người làm loạn cái gì đấy?” Thịnh ma ma tranh thủ khoảng thời gian này đuổi tới kịp, ngăn trước đầu ngựa, trưng ra gương mặt già nua luôn miệng nói, “Mau xuống ngựa đi! Đừng làm rộn, hôm nay khắp nơi bên ngoài đều giới nghiêm rồi, người còn muốn đi đâu?”
“Giới nghiêm?” Chu Nhan sửng sốt một chút, “Vì sao?”
“Còn không phải là bởi vì chuyện xảy ra ở Tinh Hải Vân Đình ngày hôm trước sao? Thật không ngờ, chỗ đó lại là cứ điểm của Phục Quốc Quân, chứa chấp nhiều nghịch tặc như vậy!” Thịnh ma ma vỗ đùi, lộ ra biểu cảm không dám tin tưởng, “Hôm nay Tổng đốc đại nhân phái người kê biên tài sản Tinh Hải Vân Đình, phong tỏa toàn thành, đang lùng bắt dư đảng Phục Quốc Quân ở từng nhà một đó!”
“…” Nàng nghe được cả kinh, không khỏi bật thốt lên, “Thực sao?”
“Đương nhiên là sự thực!” Thịnh ma ma kéo dây cương lại, tận tình khuyên bảo khuyến cáo, “Bên ngoài hôm nay đang giới nghiêm, không có thủ lệnh Tổng đốc đại nhân tự tay viết, ai cũng không được ra khỏi thành, làm sao cô có thể đi ra ngoài chứ?”
Chu Nhan sửng sốt một chút, trên mặt thần sắc ngưng trọng.
Uyên vốn là Tả quyền sứ Phục Quốc Quân, nay cũng đã bị sư phụ giết rồi. Nói như vậy, Giao nhân hiện nay đang trong thời gian như rắn mất đầu, Bạch Phong Lân tranh thủ cơ hội này điều động quân đội toàn thành lùng bắt, chỉ sợ tình thế càng thêm nghiêm trọng. Nàng nghĩ đến đây, lòng nặng chihcs, tràn đầy sầu lo.
Đúng vậy, nàng vẫn phải xuất môn một chuyến, thuận tiện điều tra tình huống bên ngoài một chút.
Chu Nhan không nói hai lời đẩy tay Thịnh ma ma ra, nói: “Bất luận như thế nào, ta vẫn phải đi xem sao!”
“Ôi, tiểu tổ tông của tôi ơi!” Thịnh ma ma luôn miệng kêu khổ, “Người đây là muốn mạng của tôi rồi!”
“Yên tâm, ta sẽ đi Tổng đốc phủ trước hỏi xin thủ lệnh ra khỏi thành của Bạch Phong Lân, sẽ không xằng bậy đâu.” Chu Nhan dừng một chút, an ủi ma ma một câu, vừa chỉ Tô M một bên a, “Các người ở trong phủ, thay ta coi chừng nhóc con này là được.”
“Không! Ta không ở đây một mình đâu…” Đứa bé kia lại kêu lên, nhìn xung quanh một chút, trong giọng nói có chút sợ hãi, “Ở đây… Ở đây tất cả đều là người Không Tang!”
“Yên tâm, bọn họ sẽ không ngược đãi nhóc. Ta chỉ ra ngoài làm một chuyện, xong rồi sẽ lập tức quay lại.” Nàng suy nghĩ một chút, lấy bản chép tay từ trong lồng ngực ra, ném vào trong lòng Tô Ma, “Này, toàn bộ cuốn sách đều được ta dịch thành chữ Không Tang rồi, chắc là nhóc học được. Có cái gì không biết thì lúc ta trở về lại hỏi, nhớ kỹ không đợc cho người khác xem.”
Nhưng mà Tô Ma chỉ là đứng ở nơi đó, nhìn nàng, không nói lời nào. Đứa bé nhỏ gầy quái gở này, biểu cảm trong mắt lại bình thường như người lớn đã trải quan thế sự xoay vần.
Trên đường vẫn giống như ngày thường, náo nhiệt phồn hoa, cũng không thấy nhiều dị thường lắm. Quét mắt nhìn cũng không thấy trong đám người có một mống Giao nhân nào. Chu Nhan giục ngựa chạy gấp ở trên đường cái, mỗi một xóm ngõ đều thấy có lính canh trông giữ, ở vị trí của mình kiểm tra người qua đường, còn có nhiều quân lính đang gõ cửa từng nhà, đúng là không bỏ sót hộ nào.
Dựa vào lệnh bài phủ Xích Vương, nàng dọc đường thuận lợi đi qua rất nhiều trạm kiểm soát, lòng tràn đầy lo lắng chạy về phía phủ Tổng đốc. Nhưng mà, ở trước một ngã ba, khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy cái gì, bỗng nhiên ghìm ngựa lại, ngẩng đầu nhìn về phía tường.
Nơi đó dán một tấm vé bố cáo, mặt trên vẽ một số hình người, là lệnh truy nã.
Trước mặt vẽ một khuôn mặt rất quen thuộc. Phía dưới viết: ” Chỉ Uyên, Tả quyền sứ Phục Quốc Quân. Phần thưởng cho người bắt được là ba nghìn lượng vàng, phần thưởng cho người đánh chết là hai nghìn lượng vàng, phần thưởng cho người tố cáo là một nghìn lượng vàng.”
“Cái gì?” Chu Nhan lấy làm kinh hãi, nhịn không được quay đầu hỏi binh sĩ bên cạnh, “Tả… Tả quyền sứ này, không phải chết rồi sao? Thế nào còn phát lệnh truy nã nữa?”
“Đâu có, rõ ràng còn sống mà!” Binh sĩ lắc đầu, “Nếu như chết thật rồi, Diệp Thành đâu có bị hắn quậy đến long trời lở đất?”
“Cái gì?” Chu Nhan chấn động toàn thân, một tay tóm lấy người lính kia, “Thực sự còn sống á?”
“Đương… đương nhiên là thật rồi!” Binh sĩ lại càng hoảng sợ.
“…” Nàng chỉ cảm thấy hai tay run run, trước mắt trắng bệch, không nói hai lời, thả tên binh sĩ sắp không thở nổi kia ra, một tay xé tờ lệnh truy nã trên tường xuống, giục ngựa chạy như điên về phía phủ Tổng đốc. Uyên… Uyên còn sống! Lẽ nào, lẽ nào huynh ấy còn sống dưới Thiên Tru của sư phụ?
Làm sao có thể! Dưới Thiên Tru của sư phụ, chẳng bao giờ có người nào còn sống!
“Quận… Quận chúa?” Đúng lúc Phúc Toàn – tâm phúc của Bạch Phong Lân ở cửa đang làm nhiệm vụ, liếc mắt nhận ra nàng, cả kinh thất thanh, vội vã đi lên nghênh đón, “Sao người lại tới đây? Tiểu nhân còn vừa tới quý phủ tặng thuốc mà! Không phải nói quận chúa người còn đang ốm sao? Thế nào hiện tại đã…”
“Bạch Phong Lân có ở đây không?” Chu Nhan nhảy xuống ngựa, ném roi cho gã canh cửa, trực tiếp xông vào trong.
“Quận chúa dừng chân… Quận chúa dừng chân!” Mãi đến khi nàng gần như xông vào nhà trong, Phúc Toàn mới khó khăn lắm ngăn cản nàng, tươi cười nói, “Tổng đốc đại nhân không ở đây, sáng sớm đã đi ra ngoài rồi.”
“Làm sao lại không ở đây!” Nàng ngẩn ra, không khỏi giậm chân, “Đi đâu rồi?”
“Tinh Hải Vân Đình xảy ra chuyện lớn như vậy, Tổng đốc mấy ngày nay đều bận rộn bao vây tiễu trừ Phục Quốc Quân, rất ít khi ở trong phủ đệ” Phúc Toàn biết cô quận chúa này tính tình nóng nảy, bởi vậy nói chuyện cũng khép nép hơn bình thường, “Ngày hôm nay đế đô phái kỵ binh dũng mãnh tới giúp bình định Diệp thành, sáng sớm Tổng đốc đã đi nghênh đón Thanh Cương tướng quân rồi.”
“Được rồi, ta hỏi ngươi cũng được” Chu Nhan cũng không nói nhiều, ném tờ lệnh truy nã tới ngực hắn, “Trên đó nói thật sao?”
“Cái… Cái gì?” Phúc Toàn sửng sốt một chút, mở tờ lệnh truy nã ra nhìn, cõi lòng nghi ngờ lẩm bẩm nói, “Không sai. Người phía trên này, đích thật là kẻ đứng đầu quân phản nghịch!”
“Ta không phải nói cái này!” Nàng cau mày, “Người trong lệnh truy nã này, hiện tại còn sống không…?”
Phúc Toàn nhất thời không hiểu tại sao nàng lại muốn hỏi như vậy, vừa liếc nhìn lệnh truy nã, gật đầu, miệng cười làm lành: “Tự nhiên là còn sống. Thủ lĩnh nghịch đảng này ba ngày trước còn mang người đột nhập vào nhà lao Diệp Thành, sát thương trên trăm người, cướp đi mười mấy tù binh Phục Quốc Quân…”
“Thật sao?” Chu Nhan bật thốt lên, chỉ cảm thấy thân thể thoáng lung lay.
“Đương nhiên là thật. Vì sao người lại hỏi cái này?” Phúc Toàn vô cùng kinh ngạc, nhìn sắc mặt của nàng, “Chẳng lẽ quận chúa biết tung tích của tên phản tặc này sao?”
Nàng không trả lời, chỉ là chậm rãi lần sờ thấy một cái ghế, ngồi xuống, thở dài một hơi.
Trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười ngơ ngẩn.
“Quận… Quận chúa?” Phúc Toàn ngây ngẩn cả người. Nàng cười cái gì chứ?