Tiếng chuông tinh tang tinh tang phát ra khiến Ân Thần dừng cước bộ, chậm chạp quay lại, ngồi xổm xuống trước mặt Chu Sa.
"Tiểu cửu, lúc này muội nên ở trong phòng đọc sách mới đúng, lại chạy ra đây làm gì?"
"Tiểu cửu muốn cùng sư tỷ đi hái thuốc."
"Không được, sư phụ không cho muội ra ngoài, muội nên ở yên trong phòng đi."
Lần trước Ân Thần lén đem Chu Sa ra ngoài, không ngờ con phượng hoàng nhỏ này lại buồn chán đốt một chiếc lá, không biết cách điều khiển Diêm La Hỏa cho nên "lỡ tay" thiêu rụi cả khu rừng, thảo dược quý hiếm đều cháy sạch. Nếu lần này còn đem Chu Sa ra ngoài, bị sư phụ biết được, cả nàng và Chu Sa đều thảm a.
Thấy Chu Sa ũ rũ cúi đầu, Ân Thần liền cười, vỗ vỗ vào vỏ trứng: "Ngoan đi, sư tỷ về sẽ dẫn muội đến ôn tuyền, được không?"
"Đại sư tỷ hứa rồi đó."
"Hảo."
Chu Sa lúc này mới không đòi theo nữa, mà nói: "Vậy để tiểu cửu ở đây tiễn sư tỷ."
"Hảo, hảo."
Ân Thần đứng dậy, bước đi một chút, cũng không nghe thấy tiếng chuông tinh tang, mới thi triển pháp thuật, thoáng một cái đã tan biến trong sương mù dày đặc. Chu Sa đợi khi Ân Thần đi rồi mới lăn trở về U Minh cung, đi tìm Úc Khuynh Tư.
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng nói.
"Sư phụ! Sư phụ!!!!!"
Chu Sa lăn vào trong U Minh cung, lại vừa vặn gặp tứ sư tỷ Phá Lữ đang nằm đè lên người sư phụ Úc Khuynh Tư.
Đột nhiên nhìn thấy cảnh này, Chu Sa bật thốt một câu: "Cái này thật giống như câu mà người phàm hay nói ấy, gọi là... là... à đúng rồi, là gian phu dâm phụ!"
Khóe môi Úc Khuynh Tư co rút, đỡ Phá Lữ ra khỏi người mình, rồi liếc nhìn trứng chu sa đang ở ngoài cửa: "Gà nhỏ, nói lung tung, mau lăn qua đây!"
Chu Sa ngoan ngoãn lăn đến chỗ Úc Khuynh Tư, nói: "Sư phụ, sao sư phụ lại thích trò gian phu dâm phụ này vậy?"
Úc Khuynh Tư vung tay gõ vào vỏ trứng hai cái: "Cái gì gian phu dâm phụ? Hồ ngôn loạn ngữ, còn nói linh tinh sư phụ đánh vào mông ngươi."
Chu Sa lắc lư qua lại: "Sư phụ mới không đánh được Chu Sa, nếu sư phụ đánh Chu Sa thì Chu Sa sẽ rung chuông mách nương nghe!"
"Cái con gà này, ngươi càng lúc càng không nghe lời rồi!" Úc Khuynh Tư nắm lấy cái chuông được luồn một sợi dây đỏ cột quanh thân Chu Sa lên, đem lắc qua lắc lại: "Tứ sư tỷ của ngươi không cẩn thận trượt ngã, ta liền đỡ nàng, ngươi còn nói bậy, ta để cho Từ Ngạn đem ngươi hấp với nước trà."
Chu Sa bị lắc đến chóng mặt, oai oái kêu lên: "Sư phụ đừng có lắc Chu Sa nữa, chóng mặt quá đi!"
"Cho ngươi chừa cái tật nói bậy!"
"Oa oa oa, đừng có lắc nữa mà!!!!"
Phá Lữ hoàn toàn bị Úc Khuynh Tư lơ đẹp, vừa nãy cố tình ngã để sư phụ đỡ lấy, còn nghĩ sẽ có thể cùng sư phụ tiến thêm một bước, nào ngờ bị quả trứng thối này hủy hết, nó đúng là khắc tinh của nàng mà!!!
"Sư phụ, chân của Phá Lữ đau quá..."
Đột nhiên Phá Lữ lên tiếng, khiến cả Úc Khuynh Tư và Chu Sa đều nhìn qua, thấy nàng rưng rưng nước mắt, không ngừng xoa cổ chân nhỏ nhắn của mình.
"Ây, ây, sư phụ, loại chuyện này người phàm cũng có một câu nói đó!" Chu Sa khanh khách cười nói: "Gọi là mỹ nhân kế ấy!"
Úc Khuynh Tư liếc quả trứng chu sa trong tay mình, không nhiều lời liền cầm lên, ném bay ra khỏi cửa sổ.
"Oa oa oa!!!"
Tiếng của Chu Sa xa dần... xa dần...
Vừa vặn rơi xuống rừng phong, ngay dưới chân của Ân Thần.
Ân Thần ngồi xổm xuống, lấy lá thuốc chọc chọc vào quả trứng: "Ai, tiểu cửu a, lại không ngoan rồi, bị sư phụ ném văng đến tận đây khẳng định là nói bậy cái gì rồi phải không?"
Chu Sa bất mãn chui vào lòng Ân Thần: "Đại sư tỷ à, sư phụ quá đáng lắm, cùng tứ sư tỷ làm trò gian phu dâm phụ, sau đó còn dính mỹ nhân kế mà ném tiểu cửu ra ngoài này."
Khóe môi Ân Thần rút trừu: "Tiểu cửu a, ai dạy muội nói mấy câu này vậy?"
"Muội cùng nhị sư tỷ xuống trần chơi, nghe một nữ nhân quát một tiểu cô nương với trượng phu mình như thế đó."
Ân Thần đổ mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Mấy từ như gian phu dâm phụ không nên nói a, đối với hài tử không tốt đâu."
"Vâng, sư tỷ."
"Được rồi, sẵn đây sư tỷ đưa muội đi đào nhân sâm."
"Hảo, hảo~ đào nhân sâm~"
Ân Thần đem trứng chu sa ôm lên, đặt vào giỏ tre sau lưng, sau đó tiếp tục bước đi, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Lại nói đến ở U Minh cung, Úc Khuynh Tư vừa uống trà vừa nghiêm túc dạy dỗ lại Phá Lữ: "Sau này đừng có bất cẩn như vậy nữa, để gà nhỏ nhìn thấy không tốt, sẽ khiến nó nghĩ đến vài điều không hay."
"Sư phụ là sợ con gà đó hiểu lầm đi!" Phá Lữ vừa giận vừa ủy khuất: "Sư phụ lo cái gì? chỉ là đồ nhi đau chân, kể khổ với ngài có một câu, lại bị ngài mắng như vậy..."
"Đau chân thì đợi Ân Thần về rồi hỏi nó thảo dược để ở đâu, nói với ta cũng vô dụng."
"Sư phụ, ngài không cảm thấy ngài thiên vị con gà đó sao?" Phá Lữ kiềm nén cảm giác muốn khóc ở trong lòng, lên tiếng chỉ trích: "Con gà đó chỉ cần than mệt một tiếng, cả sư phụ và đại sư tỷ đều cuống quít lên, dù cho nó là con gái của Linh đế và Linh hậu hay là trữ quân của Phượng tộc đi nữa, cũng đâu cần phải lo đến như vậy. Sự lãnh đạm của ngài đâu rồi? từ khi quả trứng này lăn đến đây, sư phụ thay đổi, sư tỷ thay đổi, khiến Phá Lữ lo lắng rồi, nhất định một ngày nào đó U Nham sơn sẽ vì một con gà mà náo loạn!"
"Đủ rồi đó!"
Úc Khuynh Tư mất kiên nhẫn quát lên: "Chuyện của vi sư từ khi nào đến lượt ngươi phán xét, phải, ta thiên vị gà nhỏ, chính bởi vì nó là con gái duy nhất của Linh đế và Linh hậu, sau này nó sẽ là thê tử của trữ quân Long tộc. Nó đáng được nhiều người tiền hô hậu ủng lo lắng như thế, ngươi đưa nó ra ngoài xem, ta có thể khẳng định với người có hàng trăm người quỳ xuống cầu được chiếu cố nó. Ngươi suốt ngày nghĩ lung tung, rồi suy đoán bậy bạ, khiến vi sư thất vọng vô cùng, ngươi lập tức trở về phòng tĩnh tâm suy nghĩ lại những gì mình vừa làm đi, một tháng tới đừng để vi sư thấy ngươi."
"Sư phụ!"
"Đi!"
Phá Lữ cắn môi dưới, ủy khuất đứng dậy, một đường bước ra ngoài, còn mạnh tay đóng cửa U Minh cung lại.
Úc Khuynh Tư mệt mỏi ngả lưng xuống trường kỷ, lại đột ngột bật dậy, cuống quít nói: "Chết, khi nãy ta ném gà nhỏ đi đâu mất rồi?"
Ở cách đó khá xa...
"Hắt xì!!!!"
Ân Thần dừng cước bộ, ôm giỏ tre ra trước, nhìn quả trứng vừa mới hắt hơi lo lắng hỏi: "Làm sao rồi? bị cảm rồi sao?"
"Không biết nữa."
Ân Thần đột nhiên nói: "Khoan đã, muội chưa thành hình thành dạng, sao có thể hắt hơi được chứ?"
"Sư tỷ!!!" Chu Sa bất mãn kêu lên: "Ta mặc dù chưa hoàn chỉnh hình dạng, nhưng cũng đã có mắt mũi tay chân rồi, sao lại không thể hắt hơi chứ!?"
"À, thì ra là vậy, sư tỷ xin lỗi."
"Nhưng mà sư tỷ hái nhiều nhân sâm như vậy, sư phụ cũng ăn không hết..." Chu Sa khịt khịt mũi, nói: "Hay là giữ lại một ít, để Chu Sa hầm canh cho sư tỷ."
"Tiểu cửu a, muội còn nằm ở trong trứng chu sa, làm sao để hầm canh cho sư tỷ đây?"
"Cái này có gì khó, muội dùng pháp thuật là được rồi."
"Nếu hầm canh lại dùng pháp thuật thì canh sẽ không ngon nữa rồi."
"Cũng đúng." Chu Sa lại nói: "Vậy sư tỷ đợi tiểu cửu thêm một thời gian nữa đi, khi tiểu cửu thành hình thành dạng rồi rời khỏi trứng chu sa sẽ hầm canh nhân sâm cho sư tỷ."
"Hảo, tỷ đợi tiểu cửu, nhưng phải nhớ sư tỷ không chờ đâu được đâu đấy, nếu mãi mà muội vẫn không hầm được canh nhân sâm thì tỷ sẽ đem muội hầm lên thay nhân sâm."
"Được~"
...
Mọi người vội vàng tập trung trước U Nham điện, không ai nói ai cất bước trở về chỗ ngồi của mình. Chu Sa đi sau cùng, lăn đến chỗ ngồi của mình, an ổn ngồi trên cái nệm vải được nâng lên khá cao so với các sư tỷ.
Hôm nay chính là khảo hạch những gì mà các nàng học được trong một tháng qua, đề thi là thiết kế cơ quan. Mọi người đều đã bắt đầu cầm bút vẽ lên giấy cơ quan mình sẽ thiết kế, nhưng có một người không thể vẽ được, chính là Chu Sa, nàng còn chưa rời khỏi trứng, lấy tay đâu mà vẽ a?
Ân Thần có chút sốt ruột, nói: "Tiểu cửu, hay là để sư tỷ giúp muội vẽ?"
Úc Khuynh Tư lạnh giọng: "Ân Thần, lo làm bài của ngươi đi!"
"Nhưng mà cửu sư muội..."
"Nếu quá giờ còn chưa làm được, ngươi liền rời khỏi U Nham sơn đi."
Ân Thần cắn môi dưới, đành phải cầm bút lên vẽ, chỉ là vẫn lo lắng không yên.
Chu Sa nhìn cây bút, rồi nhìn nghiêng mực, cuối cùng là bay lên, nằm cả người ở trong nghiêng mực lắc qua lắc lại. Mực văng tung tóe khắp bàn, ướt cả mảnh giấy tuyên thành, thế nhưng Chu Sa vẫn hào hứng với trò chơi mới của mình, lắc lư qua lại làm mực văng lung tung.
Phá Lữ định lên tiếng nhắc nhở thì bị Úc Khuynh Tư khoát tay ngăn lại, liếc nàng một cái, ý bảo mau lo làm bài của chính mình đi. Cho nên Phá Lữ đành phải làm người câm ăn hoàng liên, ôm một bụng giận dữ vẽ lung tung trên giấy tuyên thành.
Chỉ trong thời gian một nén hương phải có được bản vẽ cơ quan, thời gian trôi qua, Chu Sa vẫn còn rất hứng thú với trò chơi của mình, nghịch đến khắp người đều là mực, từ quả trứng trắng noãn phủ vân đỏ giờ đã trở thành quả trứng mực~
Hết thời gian một nén hương, mọi người đều đặt bút xuống, ngay cả Chu Sa cũng ngừng trò nghịch ngợm của mình lại.
Úc Khuynh Tư cũng không xem bài của ai, mà đứng dậy đi đến chỗ của Chu Sa, dùng Khuynh Hỏa phiến của mình gõ gõ vào quả trứng hai cái.
"Gà nhỏ, nghịch đủ rồi đúng không? giờ thì có thể rời khỏi U Nham sơn rồi đó."
"A, tại sao?" Chu Sa bất mãn kêu lên: "Chu Sa đã làm bài xong rồi mà."
"Né qua cho ta xem."
Chu Sa liền nhích thân thể béo của mình qua một bên, hiện lên một bản thiết kế cơ quan hoàn chỉnh lại tinh xảo đến mức khó tin được. Những tưởng Chu Sa lo chơi đùa làm mực văng lung tung, không ngờ được lại là có ý đồ riêng, những đốm mực trên giấy được nối liền với nhau, không cần dùng bút vẫn có thể vẽ ra thật hoàn chỉnh.
Úc Khuynh Tư cầm lên xem một lúc, rồi nói: "Xem ra cũng không tệ."
Chu Sa khanh khách cười, nói: "Sư phụ, người hứa rồi, nếu như Chu Sa làm bài được, Chu Sa muốn gì ngài cũng đáp ứng."
Úc Khuynh Tư gật đầu, thản nhiên nói: "Ta đã hứa với ngươi đương nhiên sẽ không nuốt lời, nói đi ngươi muốn cái gì?"
"Chu Sa muốn Khuynh Hỏa phiến của sư phụ!"