Một ngày trước khi rời quê hương lên thành phố, em đi qua những con đường quen thuộc nơi đây, cố hình dung từng kỉ niệm ngày xưa ở một vài góc phố. Thăm vài thằng bạn thân và chào chúng nó không đi rồi lại trách mình sao không ghé qua chơi. Đi qua tới gần nhà chú Nghĩa em cố gắng đi thật chậm, chỉ để hy vọng sẽ bắt gặp đâu đó một ánh mắt quen thuộc dõi nhìn theo, nhưng có lẽ chỉ là tưởng tưởng nên đành ngậm ngùi tự nhủ “ hẹn gặp lại em một ngày nào đó”.
Đến tối, sau khi chào các huynh đệ và một vài người quen. Em trở về nhà, ngồi nghe Mẹ căn dặn về mọi thứ trước khi lên Hà Nội, từ cách chi tiêu cho sao tiết kiệm, rồi đến quan hệ bạn bè hay đối nhân xử thế.
Hôm sau dậy sớm sắp xếp đồ đạc, gói gọn tất cả vào một chiếc balo rồi chào Mẹ, em lên một chuyến xe hướng về Hà Nội trong một buổi sáng mà mọi người còn chưa tỉnh giấc. Ngồi trên xe em nghe mấy bài trong chiếc ipod rồi ngủ lúc nào không hay. Thức dậy đã thấy mình trên một cây cầu lớn, nhìn xuống phía dưới là khúc sông hồng, ngắm nghía một lúc thì đã đến bến xe. Em đi ra vươn vai hít một cái thật sâu để chào thủ đô, cùng lúc đó vài bác xe ôm lao tới, để ý thấy một bác nhìn khổ khổ em lại gần đọc địa chỉ người thân và nhờ bác đưa tới.
Vừa đến gần nơi ở, đã có một nhóm nữ sinh tung tăng chạy ra, tay cầm bó hoa đi gần tới chỗ em và lên xe mấy người khác. Ngước lên đọc tấm biển thì hóa là “ Trường cao đẳng múa Việt Nam ” chả trách các bạn nhìn xinh thế. Đi bộ một đoạn cũng đã đến nơi em ở, đó là một ngôi nhà nằm trong một khu tập thể. Đi vào đến cửa em gọi:
- Dì ơi!
- Ơ Nam, con mới lên hả.
- Vâng, Dì hôm nay không đi làm ạ.
- Uh Dì vừa đi diễn về, Mẹ ở nhà có khỏe không.
- Mẹ con vẫn khỏe, em đâu hả rồi dì.
- Em nó vẫn đang trên trường, con để đồ ở đây rồi rửa chân tay, để Dì đi nấu lại thức ăn.
Dì là em gái ruột của Mẹ, Dì công tác trong đoàn nghệ thuật quân đội, cũng thường xuyên phải đi diễn các nơi, nhà còn có một đứa em gái đang học cấp hai là con của Dì. Đến chiều em được Dì đưa đến một cơ sở của Aptech Hà Nội trên đường Nguyễn Chí Thanh để nhập học. Những ngày đầu trong lúc chờ khóa mới khai giảng, em được Mẹ gửi tiền để mua một con laptop, định tự mình đi mua mà chả biết chọn cấu hình như thế nào, nên em mới lên trên một diễn đàn, nhờ một ông anh quen trong đó rồi hẹn đi cùng để chọn giúp:
- Em muốn chọn máy nào.
- Cứ theo anh đi, cấu hình ổn ổn tí là được anh ạ.
- Uh thế tầm bao nhiêu tiền.
- Khoảng 16,17tr chủ yếu lướt web thôi ý mà a.
- À thế vô tư, đi vào đây anh em mình cùng chọn.
Cái quán em đi vào nằm trên một cái ngã tư lớn, đối diện bên kia chính là nơi chỉ vài ngày nữa là em sẽ đến đó học. Bước vào quán đang mải ngắm nhìn mấy con lap, thì từ phía sau một cô bé đi qua chạm vào vai, thấy mềm mềm biết mình vừa đụng phải chỗ hiểm nên đang hơi ngượng quay ra xem mặt... thì cô bé đã quay lại mấp máy môi nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi và mỉm cười. Người thành phố có khác lịch sự thật, chứ ở quê khéo nó chửi mình dê xồm rồi.
Em cùng ông anh sau khi bàn bạc và quyết định lấy một con vaio, đi ra bàn thanh toán thì thấy cô bé kia cũng đang đứng gần đó, hình như đang nhờ chủ quán chỉnh sửa chiếc laptop. Em đứng cạnh nàng, bắt đầu để ý thấy cũng xinh xinh tay nàng thì đang gõ nick yahoo, lòng nảy sinh ý định làm quen cô gái thành phố này.
Thấy nàng mặc váy, nên đang đếm tiền em cố tình gẩy một tờ xuống dưới đất, được cái tay em nó khéo nên tờ tiền nó rơi xuống giữa “ hai cái trụ “ chống thân của nàng. Chả nhẽ lại để em cúi xuống nhặt, nên nàng lùi lại khẽ cúi lưng cầm tờ tiền lên đưa em, trong khoảnh khắc đó em đi kịp đảo mắt sang nhìn và ghi nhớ nick yahoo ở trên máy. Mìm cười em cám ơn, rồi đưa tiền cho chủ quán và đi ra về.
Thực ra cái việc nói chuyện rồi làm quen với con gái qua yahoo em cũng chẳng thiết tha cho lắm, nên về đến nhà em cũng quên béng đi mất. Vì niềm vui bây giờ là con lap mới được tậu về, em ngồi nghịch suốt mấy ngày giời, lên mạng tìm đủ các trò về cài đặt ở máy và sau đó để cho đẹp màn hình.
Mấy hôm sau đó em dành thời gian đi lang thang trong khu phố, tìm hiểu xem các quán bán thuốc lá bánh kẹo, rồi hiệu thuốc nẳm ở chỗ nào để khi cần còn biết đường chạy ra mà mua. Được cái nhịp sống ở thành phố cũng đông vui nhộn nhịp, nên nỗi nhớ quê nhà đã nguôi ngoai đi phần nào, chỗ em ở cứ mỗi lần đi ra đường là gái đẹp nó đi hàng đàn, cô nào chân nấy cũng dài miên man, thân hình thì trăm cô như một. Thế nên những “ thắc mắc” của tuổi dậy trong em lại được hồi sinh.
Cứ chiều chiều em lân la ra quán trà đá hóng hớt để chờ khi các nàng tan học về ngồi ngắm, ngày đó thì chưa có sữa fristi, nhưng cũng may cái đầu em nó cũng bao la lắm, và dù mấy cô bé đi qua có mặc quần áo thì cái đầu em cũng coi nó như không. Hôm nào mà các nàng đang đi gặp cơn mưa rào thì chẳng chắc gì mấy con vịt bị em vặt trụi hết lông ở quê nhà. Đấy là về đời sống tinh thần lúc mới lên thành phố, còn cái mấy cái vụ ăn bún mắm tôm ở cổng trường múa rồi ngồi cạnh mấy con bé hở mông trễ ngực thì không nói, nó mà ngồi đằng trước thì không sao, chứ cứ quay mông lại phía em là lại có vài ngọn rau rơi đúng vào khe tha hồ mà gãi, còn em tha hồ soi.
Thời gian thấm thoát thoi cũng đưa, chẳng mấy chốc mà lớp học đã khai giảng. Nghe lời Mẹ nhớ lời Cha ở quê nhà, nên em dậy sớm từ 5h sáng rồi 12h chiều đi lên trường tập chung. Nhìn cả lớp thì bạn nào cũng lạ, chẳng thấy ai quen cả, lớp có hơn hai mươi người thì toàn súng với chuối chơi với nhau. Mới đầu vào lớp em cũng bỡ ngỡ lắm, ngồi bàn cuối thì cạnh một thằng mặt nó cứ lì lì, chẳng biết nói chuyện làm quen thế nào nên đành chia cho nó gói xôi giấu ở trong cặp, được cái nó thấy mình thật thà nên cũng quý, sau cái buổi hôm đấy thì nó chuyển lên bàn trên.
Số phận đưa đẩy thế nào mà mấy hôm sau lại có một nữ sinh vào học cùng, thấy em dễ thương lại thân thiện nên nàng mới đi lại gần em ngồi, thằng lì lì kia thấy gái nên mặt nó chuyển sắc thái, te te tởn tởn định chuyển xuống ngồi cạnh con bé thì em nhảy tót ra ngoài cho nàng đi vào trong thành ra em ngồi ở giữa, nên mọi đụng chạm về da thịt chỉ có mình em được hưởng. Quả đó thằng bé cay và cả lớp cười vỡ bụng, nhưng cũng chính từ vụ đó mà mọi người bắt đầu nói chuyện và hòa đồng hơn.
Sau những buổi tan học thường là vào lúc 8h tối, em đi ra bến xe buýt chờ xe 16 đi về, những hôm đầu ngồi trên xe cũng thích lắm, vừa nghe các bài hát trên radio mà bác tài bật, vừa nhìn ra ngoài đường qua ô kính to trên xe thấy thành phố thật nhộn nhịp. Bài hát buồn thì lại thấy nhớ kỉ niệm, bài hát vui lại thấy lòng lâng lâng như cùng hòa nhịp sống của thành phố. Nhưng đôi khi cũng chạnh lòng khi thấy những đôi lứa yêu nhau đi trên đường, một chút bâng khuâng với nỗi nhớ dành cho mối tình đầu…
Trở về nhà sau khi ngồi lap và mầy mò lại những kiến thức đã học trên lớp, thì thời gian còn lại em dành cho blog, viết vài dòng tâm sự lên đó, rồi lại vào mấy blog nổi đình nổi đám để hóng hớt tin tức. Mấy cái ảnh của em trong đó thì đã được post lên từ lâu nhưng vẫn thu hút được một số các bạn nữ vào cm khen và làm quen. Bỗng chợt nhớ tới cái nick yahoo hôm trước mình đã liếc trộm, cố gắng nhớ lại rồi gõ pm hỏi chuyện:
- Chào em
- Ai vậy ạ.
- À chắc em không nhớ anh đâu, nhưng mình gặp nhau rồi đó.
- Vậy anh tên gì, gặp ở đâu ạ?
- Anh tên Nam, hôm trước anh có thấy em đến một quán bán laptop trên ngã tư sở, anh là người đứng cạnh em lúc đó.
- À à em nhớ rồi, hì sao anh lại có nick em vậy.
- Liếc trộm
- Á à, nhanh mắt gớm.
- Em đang làm gì thế, em đang viết entry.
- Ơ vậy à, cho anh blog của em.
Sau khi con bé gửi link blog, em vào xem ảnh đúng là lừa tình thật hơi khác so với ngoài đời, nhưng mà nhìn lại mình cũng lừa không kém. Mấy hôm sau hai đứa bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, được biết nàng học cấp ba ở một ngôi trường gần đó, nàng cũng hỏi thông tin về em. Dần dần thân quen nên cuộc nói chuyện đổi chủ đề là những lần tư vấn về tình bạn, hay tâm sự một việc gì đó trong gia đình, đôi khi là những chia sẻ về sở thích của cả hai. Và mọi việc có lẽ vẫn bình thường nếu không có một ngày em để stt:
” Ước gì có người nấu cho mình một bữa ăn hixxx “
- BUZZ! Anh chưa ăn gì à.
- Nhà anh hết lương thực rồi hixx.
- Thế sao không đi mua.
- Lười lắm, với nhà chẳng có ai nên thôi gặm mỳ tôm cho qua bữa vậy.
Nắm bắt được thấy đối tượng quan tâm, em để tiếp một stt mang tính khiêu khích:
” Ước gì có một bà tiên đến nấu cho một bữa! ”
- BUZZ! Cứ ước đi anh biết đâu đó hihi.
- Ước thôi chứ làm sao nó thành sự thật được.
- Vậy Em đang ở trường, anh ngồi im ở nhà nhé,em qua luôn đây....
Tim đập rộn ràng em chờ nàng đi đến, nhưng rồi bỗng dưng em cũng cảm thấy hơi lo sợ, dù gì em cũng chỉ là thằng con trai thân cô thế cô ở một mình, chẳng may trong giây phút thăng hoa nào đó mà nàng ức hiếp, thì em lấy gì để mà chống… cự, nhưng mà thôi nếu mình mà già yếu, không phản kháng lại được thì cũng đành nằm im mà hưởng thụ vậy. Đầu đang lo âu, mặt cười nham hiểm thì em nghe thây tiếng gõ cửa liền bước ra:
- Ơ chào …chào em…
- Em mua cho anh nè, cầm lấy đi.
- Hixx, anh không ngờ em đến thật.
- Sao, không muốn em đến à.
- Không phải không phải, vì anh không nghĩ rằng trên đời này có bà tiên hì hì.
- Mồm mép ngê thật đấy, anh ăn đi.
Được cái do nói chuyện trên mạng lâu rồi, và cũng gửi wc và ảnh cho nhau thường xuyên, nên hai đứa cũng đỡ bỡ đi phần nào. Em đi vào trong mở xuất cơm hộp ra thì toàn thức ăn ngon, bên cạnh lại còn có quả lê tráng miệng nữa chứ. Đúng là lần đầu tiên mà gặp nhau thế này thì ấn tượng quá.
Ngồi ăn thấy không khí có vẻ hơi căng thẳng vì thiếu chú để nói chuyện, em mới bật tivi lên cho nàng xem Tom and Jerry. Một lúc sau thấy em ăn gần hết, nàng liền chạy vào bếp lấy con dao lên gọt quả lê, đúng là con gái thành phố chu đáo một cách quá đáng, làm em mủi lòng ngay từ giây phút đầu tiên.
Hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện, do đã tâm sự nhiều trên mạng rồi, nên các chủ đề khan hiếm, em bắt đầu chuyển sang tình hình chính trị bên irac, nạn đói ở phi châu hay sự phân biệt chủng tộc của bắc mỹ. Được mấy câu đầu thì em nói, đến mấy câu sau thì nàng chiếm toàn bộ lương thời gian "phát sóng". Nàng bắt em nghe về chuyện con bạn nàng bị đá như thế nào, thằng bạn nàng bị thầy phạt ra sao, mồm như con tép nhảy nói liên hồi không nghỉ.
Mới đầu em cũng lắng nghe chứ dần về sau em cho mắt em nó hoạt động, để ý kĩ mới thấy mặt nàng non choẹt, thân hình thì đúng là dân thành phố có khác, khúc nào ra khúc nấy, vòng một vòng ba to như nhau. Chột dạ em lại liên tưởng đến mấy vụ báo chí ngày trước có đăng:
” Đi Xong Khôn 21 tuổi phải nhận 7 năm tù vì tội giao cấu với trẻ em là bé Mai Thanh Lý mới được 15 tuổi 364 ngày”.
Nghe đâu thằng này về sau vào tù uất ức quá mà tự tử, vì nhớ nhầm ngày sinh nhất con bé. Đấy, thế cho nên là không thể giao niềm tin cho đôi mắt được, có gì cứ phải kiểm tra chứng minh thư trước khi giao trứng cho ác. Lúc này nàng bằng đầu chuyển chủ đề sang các thú vui tao nhã như:
- Rảnh rỗi anh thường làm gì?
- Anh thường pha sữa cho chim uống.
- Không ý em các trò anh hay chơi ý.
- À thì mấy game chọc tổ ong, bắt con sóc.
- Thế còn mấy trò ngoài đời.
- À anh thích chơi bi-a, đá bóng.
- Ơ anh cũng chơi bi-a à.
- Uhm thỉnh thoảng chơi cho tay nó dẻo, mà em cũng biết chơi à.
- Vâng, em toàn đi với anh trai em nên bị nhiễm hì, giờ anh rảnh không đi đi.
- Oh vậy được, mình đi.
Hai đứa đi xuống dưới nhà, em đèo nàng trên con lx 125. Khiếp cái xe này nó nặng hơn cả con simson ở quê em, nhưng được cái nhìn lốp nó chắc chắn, chắc là xe đắt tiền nên đi trên đường em tự tin hơn hẳn so với mấy lần ngồi trên oto.... buyt. Đến nơi, em cầm gậy chọc với nàng, biết cơ nàng yếu nên em nhả cho hai ván đầu, đến ván thứ ba em rùa được mấy cơ nên chung cuộc nàng thắng 2-1, con bé sướng dẫn em đi lên hồ ăn kem rồi nổi hứng lượn ra Tây Hồ. Đến gần 3h chiều thì nàng đưa em về rồi vào trường học tiếp.
Ngồi nhà em trầm ngâm suy nghĩ thì thấy con bé này có vẻ ăn chơi, học hành chắc chểnh mảng, ai đời mới quen thằng con trai mà đã bỏ cả học đưa nó đi chơi, may cho nó người đó là em nên thôi bỏ qua. Cũng định làm người tốt khuyên em nó không nên bỏ học, nhưng mà nghĩ lại thấy dở hơi, nói ra nó lại chê mình quê mùa, lại chẳng đưa mình đi chơi nữa thì có phải là ngu không. Dựa vào tình hình em đoán chắc con bé cũng có cảm tình với em, nên vừa online đã thấy em nó pm buôn chuyện tiếp.
Và đúng như dự đoán, đến trưa hôm sau nàng lại đến, nhưng lần này xuất ăn được nâng cấp lên bằng một hộp kfc với mấy túi phẩm màu chất lỏng. Thấy con bé có vẻ ngày càng tỏ ra chiều chuộng, nên em hư lắm, ngồi gần mà mắt đảo như rang lạc, nhưng mà lúc nàng nhìn lại thì em tỏ ra lạnh lùng. Thế cho nên càng ngày nàng lại càng kết mới khổ em, nhưng mà em thích, vì từ khi quen nàng em đã biết được nhiều quán ăn của teen và cũng đã nhớ được vài con đường. Nhưng đúng là cuộc vui nào cũng sẽ đến lúc phải tàn, khi vào một hôm hai đứa đang đi chơi thì nàng có điện thoại, thấy vẻ mặt có vẻ sợ, nàng mới bảo em dừng xe rồi mở máy:
- Anh ạ.
- ….
- Đâu em đang ở gần trường, lớp vừa ra chơi mà.
- ….
- Đâu mà anh này.
- ….
- Em xin lỗi, giờ em về đây anh đừng mách Ba.
Dập máy, mặt nàng tái mét, linh cảm có chuyện chẳng lành em mới hỏi nàng:
- Ai thế.
- Anh trai em, thôi giờ mình đi về đi.
- Có chuyện gì à?
- Chẳng biết có thằng điên nào nhìn thấy mình đi chơi nên phone mách ông ý.
Hai đứa đi về mà mặt tiu ngỉu chả chuyện trò vui vẻ như trước nữa. Đoán tình hình có vẻ không ổn, vì trước nàng có kể ông anh trai kinh lắm, nên em cảm thấy cứ cái đà này mà bị bắt ở nhà trong tình trạng " trao đổi chất lỏng " thì nhục. Mấy hôm sau nàng không còn đến chơi nhiều, thỉnh thoảng mới rủ nhau đi đánh bi-a rồi cafe gần nhà, các cuộc nói chuyện cũng càng ngày càng nhạt. Thú thật là cơ bản nhà em nó có điều kiện nên ăn mặc vào thì thấy được được, chứ thực ra nhìn kĩ cũng bình thường.
Những ngày sau em lại trở về với cuộc sống hiện tại, không còn mơ mộng gì đến cái gia sản nhà cô bé đó nữa, vì phát hiện ra em ý có ông anh trai như thế thì mai sau chia tài sản giành thế nào được đất. Nên những lần nói chuyện hai đứa bây giờ chỉ mang tính chất xã giao, mà dù sao vẫn quý nhau thế là được.
Không còn những lần chờ đợi đi chơi cùng nàng, nên mỗi khi đi học về em online miệt mài cho đến sáng. Mà hay online đêm thì các bác biết rồi đấy, niềm vui đôi khi cũng hóa thành nỗi buồn, cười trên miệng mà khóc thầm trong tim. Những tâm sự được em viết thành những câu truyện, những dòng entry chứa đựng đầy cảm xúc. Một thằng con trai xa quê hương, xa Bố Mẹ ở nơi đất khách quê người cái gì cũng lạ lẫm, quen bố đời ở nhà nên ra thành phố các anh lườm cũng phải ngoảnh mặt đi chỗ khác nhìn các chị. Chứ cố đấm ăn xôi soi lại các anh ý thì mồm lại đỏ au như bã trầu của các cụ.
Hàng ngày thì em vẫn chăm chỉ đi học rồi về nhà làm bài tập, nhiều khi đi học về bước lang thang trên đường nhìn đồng hồ cũng gần 9h đêm, thành phố thì vẫn đông vui nhộn nhịp, đi một minh cũng cảm thấy lẻ bóng cô đơn, đôi khi ghé vào mấy cô bán khoai nướng đêm, chú bán ngô luộc tối, rồi mua cho lấy bắp ăn cho ấm bụng, còn mấy đồng xu lẻ thì cứ quen đến cổng trường đại học quốc gia có bà cụ ăn xin ngồi gốc cây đem cho bà ấy, mấy hôm đầu đưa cho cụ thì cứ ngại ngại vì có mấy bạn đi sh qua nhìn em như thằng ngốc ý. Sau thì cũng thành quen nên đi học về xuống xe buyt cái là cụ nhìn thấy em từ xa và cười, nên lòng thấy vui và tâm hồn cũng thanh thản.
Cuộc sống cứ trôi qua như vậy, mới đầu lên thì cứ đố kị với mấy bạn có xe đẹp tiền nhiều gái theo đuôi, sau thì cũng hài lòng với hiện tại vì nghĩ cho cùng lúc bằng họ mình lại đua đòi với bọn có o tô, cứ đua đòi thế thì biết bao giờ mới thỏa lòng. Nói như vậy không phải là em không có chí tiến thủ, bằng chứng là những môn thi đầu tiên trong lớp quản trị mạng em đã được pass, nên cảm thấy cũng vui, thôi thì mình cứ chịu khó học bây giờ, sau này có công ăn việc làm ổn định làm ra tiền thì chơi sau.
Nhưng cho đến một hôm thì Mẹ gọi điện lên, báo một tin làm em sững sờ chết lặng....
Re: Chuyện tình zồng...!