Cô Giáo À, Lại Đây!

Chương 24

Cuối cùng cuộc sống của Chu Tiểu Uyên đã trở lại quỹ đạo vốn có của mình, thức dậy đánh răng rửa mặt, ăn sáng, đi làm rồi về nhà. Ngoại trừ hằng ngày thêm.một công việc " giao cơm" nữa ra thì không có gì đáng nói.

Bây giờ là thời điểm nghỉ trưa, Chu Tiểu Uyên ngồi phía sau vườn trường nhấm nháp bữa trưa của mình, vẻ mặt hạnh phúc đến cực điểm. Trước đây vì có đám người Mộ Dung Huyền kia nên cô chẳng có phút giây nào thư giản cả. Còn bây giờ... Ôi, thật sung sướng quá đi.

Cô mang niềm vui sướng giải quyết hết phần cơm trưa, lúc chuẩn bị rời đi thì phía trước bỗng có tiếng động lạ.

Ừm, kể ra cũng lạ, nơi này bình thường làm gì có ai đến nếu không phải gọi là hoang vu. Hay giống như sự kiện của Hiệu Phó.... Có người đang ấy ấy?

Chu Tiểu Uyên bị suy nghĩ của mình làm cho ớn lạnh toàn thân. Vói đầu nhìn ra một chút... Thật may quá không phải cạnh tượng nóng bỏng gì nhưng độ Hot cũng không kém đâu nha.

Hai chành thanh niên đứng đối diện nhau, cô chỉ thấy được gương mặt đáng yêu của thanh niên đối diện mình còn người kia quay lưng về phía cô nên không nhìn rõ, bất quá bóng lưng kia cũng thật quen mắt.

Người thanh niên đáng yêu, mặt đỏ bừng bừng ngại ngùng vân vê lá thư trong tay mình, ngập ngừng mãi không chịu lên tiếng. Cuối cùng được như đã hạ quyết tâm, cậu nhắm tịt mắt lại, cúi gập người một góc 90° giọng nói run run.

"Em... Em rất thích anh... Xin... Hãy chấp nhận tấm lòng của em "

Ôi đệt, tỏ tình? Đam mỹ?

Tiểu Uyên lấy hai tay bịt chặt miệng mình lại để không phải hét lên trong lòng lại cảm thán vạn phần. Ôi giới trẻ thời nay cũng nhiệt tình quá rồi.

" Không thể " Người thanh niên còn lại cất giọng trầm trầm, âm điệu không chút lên xuống như thể rằng người được tỏ tình không phải là cậu vậy.

" Tại... Tại sao ạ? Anh có thể chi em một lí do hay không?" Thanh niên đáng yêu dường như đã biết trước kết quả nhưng lại không cam lòng.

" Bởi vì cậu rất xấu "

Một lời hạ xuống như sét đánh ngang tai, sắc mặt cậu thanh niên đáng yêu kia bỗng chốc trắng nhợt đến dọa người, nước mắt đong đầy trên mi nhưng vẫn kiên cường không để nó rơi xuống.

Bỗng chốc cô như nhìn thấy hình ảnh của Thiên Thiên từ cậu thanh niên ấy. Mềm yếu như vậy nhưng cũng kiên cường đến thế. Tình yêu của chị ấy bất chấp máu mủ, bất chấp thời gian, bất chấp người đời sỉ nhục...

Đôi khi cô cảm thấy mình đối với Thiên Thiên quá mức tuyệt tình nhưng mà từ trước đã nói, nếu không thể chấp nhận thì không nên tạo hi vọng. Bởi vì hi vọng càng lớn thất vọng cành sâu.

Người ta nói tình yêu không phân biệt giai cấp, giới tính nhưng mấy ai có thể vượt qua mọi rào cản an an ổn ổn sống hạnh phúc đến cuối đời. Cho dù đến được với nhau thì thời gian qua nồng nhiệt rồi cũng sẽ phai nhạt.

Tình yêu đồng giới ấy à.... Là đau khổ muôn đời.

Bên kia kịch đã diễm xong, người đều đã rời đi hết rồi cô cũng nên rời đi, sắp đến giờ lên lớp rồi.

Đột nhiên, phía sau vang lên giọng điệu cợt nhả của nam nhân.

" Cô giáo, nghe lén người ta nói chuyện mà không định xin lỗi sao?"

Chu Tiểu Uyên quay người lại, đối diện cô là gương mặt điển trai đang cười châm chọc nhìn cô. Đây không phải là Hỏa Diễm thì còn ai vào đây?

Không hiểu sao, đối với người này cô luôn có cảm giác rất mâu thuẫn, vừa nguy hiểm vừa an tâm. Nguy hiểm chính là cảm giác mà cậu ta mang đến còn an toàn bởi vì nơi cậu có hiện diện người đó.

Người mà yêu thương cô nhất, người có thể làm bất cứ việc gì để cô cười, người chỉ hận không thể móc tim móc phổi hiến dân cho cô... Nhưng mà, cô đã bỏ lỡ rồi, bỏ lỡ niềm hạnh phúc nằm trong tầm tay.

Chính vì lẽ đó, đối với Hỏa Diễm cô luôn tận lực tránh xa, không giống như kiểu ám ảnh với đám người Mộ Dung Huyền mà chính là cảm giác áy náy, lo sợ. Mà hình như Hỏa Diễm cũng không có hảo cảm gì với cô, nếu không phải cậu đi cùng nhóm người kia thì cô chẳng bao giờ gặp được cậu cả.

Nào ngờ, hôm nay lại gặp riêng nhau trong hoàn cảnh như thế này. Kể ra cũng hơi ngại thật, ít nhiều cô cũng mang chút tâm tư hóng hớt chuyện của người ta.

" Thật xin lỗi, là tôi không tốt "

" Oh, không sao. Nếu cô giáo đã nói như vậy tôi vẫn tiếp tục truy cứu thì sẽ không lắm, đúng chứ?"

" Được rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước. Cậu cũng nên vào lớp đi thôi " Không muốn đây dưa cô quả quyết quay người ròi đi. Ai biết được người ta căn bản không muốn cho cô đi dễ dàng như vậy.

" Nè, dù sao cũng xem kịch miễn phí, cô phát biểu chút cảm nghĩ thử xem " Hỏa Diễm bước lại gần từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt không chút thiện cảm còn ẩm ẩn trong đó sự oán giận.

Oán giận? Thật nực cười, cô không phải là người thiển cận bao che cho chính mình, sai chính là sai cô chưa bao giờ phủ nhận. Nhưng mà nếu khi không định tội cô thì tuyệt đối không bỏ qua.

" Nếu muốn lừa người ta thì lần sau tìm một người có tình cảm với cậy ấy " Chu Tiểu Uyên ngẩn đầu không chút tránh né nhìn vào mắt cậu.

" Vì sao cô giáo lại nói vậy?" Trong mắt cậu lướt qua một tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất.

"Ý trên mặt chữ. Cậu kêu một người đến đóng kịch trước mặt tôi là có ý gì đây? Không phải là quá nhàm chán hay sao "

Xin lỗi chứ, cô không phải là kẻ ngốc. Dù sao cũng từng là thiên kim đại tiểu thư có loại người nào mà coi chưa gặp qua. Chỉ bằng cái diễn xuất hạn bét của người thanh niên kia mà cũng muốn qua mặt cô?

Tỏ tình với người mình yêu không có si mê, không quyến luyến. Có ma mới tin người ta yêu cậu.

Hỏa Diễm nhìn cô vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, nhìn là biết đối với hiểu biết của cô cậu từ trước đến nay đều đánh giá không cao, nói khó nghe một chút chính là khinh thường.

" Ôi chà, bị cô nhìn ra rồi sao " Cậu nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm.

" Nếu đã xong thì tôi đi trước " Lần này cô quả quyết đi thẳng không nhìn lại một lần nào nữa.

Phía sau Hỏa Diễm như có như không nhìn bóng lưng dần khuất của cô, ánh mắt hướng về bầu trời trong xanh như thì thầm lại như không phải.

" Người như cô ta có đáng hay không chứ?!"

------------------------------------------------------

" Buổi học kết thúc các em có thể ra về " Lờ vừa dứt học sinh trong lớp ùa ra như ong vỡ tổ, chỉ trong chốc lát đã không còn một ai trong lớp học.

Lúc này Chu Tiểu Uyên mới thông thả dọn dẹp giấy tờ của mình.

Tối nay cô có hẹn Nhạc Ly đi ăn tối, cũng khá lâu rồi cô chưa gặp lại cô ấy kể từ lần hội ngộ với Thiên Thiên. Hình như công ty xảy ra chút rắc rối, mấy bữa nay Nhạc Ly bận đến bù đầu bù óc, chỉ hận không thể biến hai phút thành một phút.

Cô định về nhà thay một bộ quần áo thoải mái rồi mới đến công ty của Nhạc Ly. Nhà mới của cô gần trường đi bộ 15" là được, cô rất thích cảm giác đi từng bước từng bước trên con đường nhộn nhịp, đông người qua lại.

Nó khiến cô cảm thấy mình là một phần của thế giới này, cô đang sống và tận hưởng cuộc sống.

Bỗng từ con hẻm nhỏ, một người đang ông xồng xộc chạy ra đâm thẳng vào người cô, bởi vì không chú ý nên cô đã phịch xuống đất.

Đêm khi cô định thần lại đứng dậy thì người đã chạy tít đằng xa, túi xách của cô cũng theo đó không cánh mà bay.

" Béo người ta có trộm." Không kịp suy nghĩ cô lập tức hét toáng lên chạy vụt theo kẻ cướp kia.

Tên trộm chết tiệt, túi Gucci của cô, trong đó là toàn bộ tài sản tháng này của cô đấy, còn có cả thẻ ngân hàng trong nữa. Ôi đau lòng quá đi!!!!

" Tiểu Uyên cần tôi giúp đỡ không?" Bên tai bỗng vang lên giọng nói quen thuộc của Tiểu Kỳ bấy lâu không thấy.

" Không cần đâu... Cậu vừa mới tỉnh lại thôi mà "

" Tôi không sao. Tháng này cậu mà chết đói thì tôi cũng đi tong luôn đấy. "

"... Được vậy nhờ cậu "

Tên trộm chạy rất nhanh nhưng tốc độ của Chu Tiểu Uyên cũng không kém lại thêm sự trợ giúp của Tiểu Kỳ, khoảnh cách giữa hai người càng lúc càng khéo lại.

Chẳng mấy chốc cô đã đuổi theo sát nút. Tên trộm thấy cô đuổi đến nơi thì cành hoảng hốt gắng hết sức vắt giò lên cổ mà chạy chốc chốc lại ngoái lại nhìn xem. Và kết quả của việc không nhìn đường chính là bị vấp phải ụp mắt xuống cống rãnh gần đó.

Ngã một cú đau điếng, tên trộm quằng quại một hồi vẫn không đứng dậy được. May mắn là có người hảo tâm đến đỡ gã dậy. Vừa định mở miệng nói một lời cảm ơn thì từ phía sau một cú đá xé gió bổ xuống đầu gã.

Lại một lần nữa yên vị trên mặt đất.

Chu Tiểu Uyên chạy đến túm lấy cổ áo hắn lắc lấy lắc để, miệng không ngừng mằng chửi.

" Tổ cha, tiên sư nhà mày dám ăn trộm túi xách của bà đây "

" Có biết bà đây nhịn ăn nhịn uống mấy tháng trời mới mua được cái túi này không hả. Mày dám trộm nó bà liều mạng với mày"

" Con trai con đứa không chịu ở nhà chăm con, ra ngoài học thói xấu trộm cắp. Bà đây thay trời hành đạo tiêu diệt con yêu tinh nhà mày "

Bla bla bla....

Người phụ nữ thanh tú mặc bộ váy vàng nhạt trông rất đóng tranh nhưng giờ đây... Ôi, đâu còn hình tượng thục nữ, chỉ thấy một mụ đàn bà chanh chua túm lấy cổ áo người đàn ông vừa mắng vừa chửi.

Khổ thân cho gã trộm kia có khổ mà không thể nói. Gã là không phải phụ nữ vì sao phải ở nhà chăm con? Còn nữa bà chị à... Xem nhiều phim kiếm hiệp quá rồi đấy!!!!

Cũng may con đường này không nhiều người qua lại nên cảnh tượng đặc sắc này cũng không có mấy người chiêm ngưỡng. Đến khi Chu Tiểu Uyên nguôi giận thì gã kia đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh. Cô cầm lấy túi xách của mình hừ lạnh một tiếng, trước khi đi còn không quên đạp tên trộm kia một phát.

Quay người lại vẻ mặt thỏa mãn của cô trông phút chốc vỡ tan ra. Đằng sau một người đàn ông nhìn cô mỉm cười nhu hòa lại có phần cứng ngắc, dường như đã bị bộ dạng đanh đá vừa rồi của cô dọa cho sợ hãi.

Ực, mấy chục năm không gặp, không ngờ lại gặp nhau hoàn cảnh éo le như thế này. Kể ra cũng thật ngượng ngùng.

Hai người đứng ngây người nhìn nhau, qua một lúc lâu lại như chỉ trong chớp mắt, người đàn ông giả vờ ho một tiếng lấy lại bình tĩnh tươi cười nói.

" Tiểu Uyên, lâu rồi không gặp. Em vẫn năng động như xưa nhỉ?"

Khóe miệng Chu Tiểu Uyên giật giật, anh có chắc là năng động mà không phải là tăng động? Quả thật tình cảnh vừa rồi thật sự rất mất hình tượng nhưng mà biết làm sao đây, lúc đó là Tiểu Kỳ điều khiển cô cũng không còn cách nài khác.

Bất quá những lời đó đúng là cô cũng muốn nói thật..

" Lâu rồi không gặp Hỏa Liêm Bang "

------------------------------------------------

25cmt một chương mới nha.

Thông báo một chút truyện này sắp kết thúc rồi đấy nhé. Cái kết có thể HE cũng có thể là OE các nàng muốn cái kết như thế nào?